Anh biết làm gì với nỗi buồn của em?
...anh không mang nỗi buồn của em đi giấu được, thì anh cũng xóa đi một nỗi niềm khác, đó là nỗi cô đơn.
***
Nỗi buồn đôi khi là từ trên trời rơi xuống.
Nỗi buồn đó hả, nó giống như những phân tử tàng hình trong không khí, nói theo kiểu danh tác văn học thì, giống như những con chim ẩn mình trong bụi mận gai. Rồi một ngày nào đó, dưới một yếu tố thúc đẩy vô tình hay hữu ý, những phân tử mang trong mình những hạt ưu sầu ấy hiện nguyên hình và va vào tâm trạng của em theo kiểu sao chổi đập vào trái đất, hoặc nhẹ nhàng như một cơn gió chạm vào đôi vai, nhưng cũng đủ làm ngày hôm đó của em chao đảo.
Và ngày đó, thì chắc chắn , không thể là một ngày bình thường như mọi ngày được nữa rồi. Ngày đó sẽ là một ngày xám xịt, khi nỗi buồn xâm chiến mọi cảm xúc và giác quan của em.
Em sẽ không gọi phút giây mặt trời lặn là hoàng hôn- từ ít nhiều trung tính về mặt cảm xúc-, mà thay vào đó, theo hơi hướng hoài cổ, bóng chiều tà sẽ được em gọi là tịch dương, hay nếu cuốn theo trào lưu điện ảnh thần tượng , thì em sẽ gọi đó là Chạng Vạng. Mà chung quy, thì hai từ ấy đều mang trong mình đầy ấp nỗi muộn phiền khắc khoải để mô tả về khoảnh khắc cuối chiều.
Em sẽ nghe một khúc nhạc vô thưởng vô phạt thường ngày em vẫn nghe, nhưng tự dưng lúc này với em chỉ còn là những phiến âm não nề và thất vọng. Em nghe tiếng của một loài côn trùng nào đó, mà chưa cần xác định rõ ràng như lẽ ra phải thế, mà gọi ngay đó là khúc bi ca của lũ ve sầu.
Em sẽ cảm thấy nắng thì hanh khô và gay gắt, mưa thì lạnh và mang theo nhiều hệ lụy nhọc nhằn.Em thấy cầu vồng chỉ là ảo ảnh, giấc ngủ giống như chạy trốn và kể cả cơn mơ có đón đầu lúc nửa đêm về sáng thi chắc cũng mang sẵn trong mình kịch bản của một cơn ác mộng. Em chỉ thấy mọi người như đang rỉ tai nhau về những điều không tốt của em, cảm thấy như cả thế giới đang đứng về một bên, bên còn lại chỉ có mình em và những nỗi buồn...
Nỗi buồn từ trên trời rơi xuống, và kéo theo một ngày của em như trôi tuột xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Và khi đó, bi quan, tiêu cực,chán nản, buông bỏ, khép mình và nước mắt...Tất cả như xếp hàng chờ sẵn...
Ngày trắc trở như thế , không bao giờ thiếu trong hành trang cuộc đời của mỗi người.
Anh biết làm gì với nỗi buồn của em?
Có những lúc tự nhiên anh không biết phải làm sao để cho nỗi buồn sâu xoáy ấy phần nào vơi bớt.
Anh đứng nhìn em thất thểu, nghe những tiếng thở dài mà lòng anh cũng chợt nhiên lắng xuống.
Anh biết làm gì với nỗi buồn của em?
Nếu anh là Thái dương thần, anh sẽ thắp lại cho em một ngày đủ vừa ấm áp.
Nếu anh là vua Thủy Tề, thì anh sẽ duyệt cho tất cả binh tôm tướng cá nghỉ phép, để cho biển đời này sóng yên gió lặng.
Nếu anh Bao Thanh Thiên đại nhân, anh sẽ hét thật to cho quân hầu, bê cẩu đầu trảm ra chém bay nỗi buồn đi mất.
Nếu anh là Sở Lưu Hương, với biệt danh Đạo soái, anh sẽ dùng khinh công tuyệt thế mà lén lấy trộm nỗi buồn ấy đi.
Nếu anh là Edward Jenner , người đầu tiên tạo ra vaccin, anh sẽ nghiên cứu cho em vaccin chủng ngừa miễn nhiễm với nỗi buồn.
Nếu anh là một họa sĩ tài ba, anh sẽ vẽ một bức tranh với sắc hồng ưu thế. Màu sắc ấy sẽ làm đôi mắt đẹp của em thôi buồn vời vợi ?
Nếu anh là một ca sĩ với chất giọng tenor cao vút, anh sẽ hát một bản tình ca để đưa em vượtt qua khoảng trầm của những muộn sầu héo hắt.
Nếu anh ..và nếu anh...
Nhưng anh dù tin vào cổ tích, cũng biết không phép màu nào đủ sức để biến những điều anh mường tượng trên đây thành sự thật.
Nên nếu như anh chỉ anh thôi, như bây giờ, như hiện tại, chỉ là một chàng trai bình thường, không phù phép, không quyền năng, chỉ có một trái tim thương em đang đập liên hồi vào thành ngực những nhịp lo lắng, thì anh sẽ làm gì với nỗi buồn của em?
Dù không phải đứa con của thần gió,khi em buồn anh vẫn sẽ chạy như bay, đi bằng ba bước để hoàn thành những đoạn đường lẽ thường phải đi bảy bước, để đến bên em nhanh nhất có thể . Anh sẽ bẻ một cọng cỏ ven đường, ngoáy thật kỹ lỗ tai mình để lắng nghe những điều em sẽ nói.
Còn nếu em buồn đến độ không nói gì, thì thôi, anh sẽ lặng lẽ ngồi đó bên em, để ít nhất, anh không mang nỗi buồn của em đi giấu được, thì anh cũng xóa đi một nỗi niềm khác, đó là nỗi cô đơn.
Anh ngồi xuống và nắm tay em rồi đó, em có thấy không?
Thụy Phiên Nguyễn Phúc