Lưng chừng lạc lối
Làm sao đây, khi chúng ta xa nhau quá chừng?
***
Một ngày, ánh mắt của em có màu hoài nghi và nỗi buồn vương mùi sợ hãi. Đâu đó trong những góc ngày, nỗi bất an khẽ lay mình cựa quậy trên những bậc thang gió, mới nhận ra chúng ta đã xa nhau đến ngút ngàn mà chẳng thể nào định vị nổi. Anh những tưởng đã phủ dụ nỗi hồ nghi kênh kiệu để cho phép mình không dám tin vào một giấc mơ có thật. Còn em cũng không ít lần bật những khúc ca lạc giọng để huyễn hoặc mình không nghĩ về những tháng ngày kiêu hãnh tay trong tay bên cạnh anh
Nhưng tiếc rằng, dù có cố gắng hay buông bỏ, chúng ta không thể nào phủ nhận đang ngã vào giữa lưng chừng lạc lối.
Một hôm chùn chân nhìn lại, anh và em, đã rẽ vào không biết bao ngã tư xanh đỏ, đã vi vút đôi lần qua bao khúc quanh trơn trượt và hơn thế nữa, đã đành lòng ngã vào vòng tay của không ít người dưng quen mặt nhưng chưa quen lối. Chỉ để một lần mê hoặc bản thân mình rằng không được nghĩ về nhau.
Nhưng đâu biết rằng nỗi yêu thì vẫn mãi âm ỉ điệp khúc của hanh hao phố́, nên mặc nhiên dù đi đến góc bể chân trời thì vẫn nhìn thấy dư ảnh một thời của nhau lưu trú qua từng khung hiện tại.
Chúng ta sống được phần nhiều trong cuộc sống này vốn dĩ là do đổi thay và buông rơi quá khứ, điều đó cũng đồng nghĩa rằng chúng ta đã chết đâu đó ít lần trong hiện tại bởi tính chất cố hữu của cơn yêu khi cho phép mình cố chấp nghĩ về hoài niệm, bằng một cách nào đó.
Ở lưng chừng lạc lối, chúng ta đã gần như có thể vượt qua được tiệm cận nhớ nhưng chẳng thể nào chạm nổi tới giới hạn quên.
Ở lưng chừng lạc lối, mọi tin yêu dường như đều chệch nhịp, rơi hẫng như những cơn mưa không nhớ nổi tên bầu trời.
Đến một lúc nào đó, chúng ta đã mất hút nhau vội vã như những dấu chân người đi ngang phố. Trái đất này chưa một lần ngừng quay vì một ai đó cụ thể, cũng như chúng ta chưa một lần vì mất đi yêu thương mà tạm ngưng hơi thở, dù cả trong giây phút yếu lòng.
Một ngày trong vô thức em với tay tìm kiếm một hơi ấm cũ chỉ để biết mình đã buông lỏng một bàn tay từ thuở nào. Một ngày anh bỗng âm thầm cầu nguyện cho những lỗi lầm hôm qua chỉ để mong mỏi kiếp sau còn thời khắc gặp lại, dẫu chỉ trong khoảnh khắc.
Một ngày chúng ta sẽ nhận ra mất nhau là một câu chuyện đã từng.
Xa nhau 1 lần cũng là lạc
Mất nhau một ngày đã là đau