Sao em phải chọn cô đơn?
Đừng buồn cô gái ạ, cũng đừng chọn lấy cô đơn để lảng tránh cuộc đời này, người ta không cần em nhưng ai đó trong đời này sẽ yêu thương em thật lòng...
***
Em à, sao em phải chọn cô đơn khi mà người ta đã bỏ mặc em lại để quay lưng đi tìm hạnh phúc mới, sao em phải chọn cô đơn khi mà người ta đã thật sự không còn yêu thương và cần em, không còn muốn che chở em, bên em như em hằng ao ước, người ta đã bước đi và để lại trong em nỗi hụt hẫng quá lớn, hay người ta đã khiến em thất vọng quá nhiều, có chăng cũng chỉ là những ước mơ viển vông một thời, mà em đang bỏ dở hay là những điều mà em nghĩ ấy chẳng qua cũng là cách suy nghĩ của một con người còn lắm ngây thơ và chưa từng nếm trải mùi cay đắng của cuộc đời.
Sao em phải chọn cô đơn khi một người từng hứa là sẻ yêu em đến hết kíp đời đã bỏ rơi em chỉ vì những mải mê đi tìm cái mới, chỉ vì sự chán chường bởi phải sánh đôi với một kẻ bình thường, và hết sức bình thường như em, chẳng qua tình yêu ấy em đã dành đến cho một người không xứng đáng với em, một người không đủ nhân cách để bước tiếp cùng em đến cuối con đường. Ừ thì là em đã sai lầm, ừ thì là em đã nhầm lẫn, nhưng đời có mấy ai đủ thông minh và sáng suốt để không vướn phải những sai lầm một thời non dại ấy, mấy ai đủ minh mẫn để có thể dể dàng nhận ra bản chất thật của con người, chẳng qua, vì tình yêu của em quá lớn, lớn đến có thể biến thành mù quán mà quên cả việc học cách chịu đựng tổn thương khi người ta vô tình bỏ lại...
Em à, sao em phải chọn cô đơn khi mà người ta đã lãng quên em từ khi người ta buông ra câu chia tay chát đắng và vô tình đó, sao em phải cữ mãi nhung nhớ vể người ta, sao em phải khóc vì người ta từng đêm khi mà những kí ức giả tạo người ta từng mang đến cho em cứ ùa về xao xuyến, em quá chung tình hay em quá ngốc nghếch. Tại sao em cứ để người ta dẫm đạp lên con tim mình nhiều thế, em không thấy mệt mỏi và có lỗi với chính con tim mình sao em....
Đừng khóc, hãy đứng dậy và bước tiếp quãng đường còn lại của mình, bằng chính đôi chân đã từng gục ngã, và tưởng chừng như không thể đứng lên, hãy mở cửa trái tim mình để chào đón những tình cảm mới bằng chính trái tim đã từng bị tổn thương, và tưởng chừng không bao giờ có thể mở cửa thêm một lần nào nữa, em à, trái tim ấy dù có bị sức mẻ đi bao nhiêu lần đi nữa,dù cho sự hoàn hảo của nó đã bị xé nát bằng những vết thương thì cũng làm ơn đừng bao giờ khép lại, đừng bao giờ đóng cửa, hãy nhớ rằng, một trái tim sức mẻ chuyện đời, chuyện tình là một trái tim đẹp, còn một trái tim khoá cửa vì chẳng dám yêu thương,thì chẳng khác nào một trái tim chết.
Đừng vì cô đơn mà khoá chặt trái tim mình em nhé, có thể người đến trước bên đời em không cần và không biết trân trọng vẻ đẹp của nó thật sự nhưng đâu đó trong cuộc đời, sẻ có một người không phải là đầu tiên nhưng sẻ là người trân trọng và cần nó mãi mãi, hãy tạo cho mình một niềm tin, và sống với niềm tin ấy, đừng bao giờ tuyệt vọng vì khi em tuyệt vọng nghĩa là em đã mất tất cả rồi đấy em ạ.
Đừng cười khi buồn, và đừng nén khi đau, những điều ấy sẽ dần làm trái tim em băng lạnh và mất dần cảm xúc, làm em mất niềm tin vào đời, vào người. Khóc thật to nếu em muốn, và rồi chỉ một lần thôi, nước mắt sẽ làm em quên tất cả những gì đã qua, nước mắt sẽ cuốn trôi đi trong em những nỗi buồn.
Nhớ nhé em! Cuộc đời không phải lúc nào cũng là một màu hồng như ta mong muốn, rồi nó sẽ dạy em cách biết đón nhận nỗi buồn, dạy em cách biết đón nhận những điều tốt đẹp mà đôi khi em vô tình đẩy nó sang một bên, nó sẽ dạy em cách biết chấp nhận những thứ đôi khi thuộc về định mệnh, đừng buồn cô gái ạ, cũng đừng chọn lấy cô đơn để lảng tránh cuộc đời này, người ta không cần em nhưng ai đó trong đời này sẽ yêu thương em thật lòng...
Đừng chọn cô đơn em nhé!