Nếu một ngày như thế
Người ta thường bảo có những ngày mặc định là của riêng nhau. Như ngày ngược đường phố đông mình chạm mặt nhau rồi sánh vai đi cùng hướng. Nhưng anh à, cũng có những ngày chùng chình em bắt gặp mình ôm nỗi nhớ thương. Bảng lảng buồn, tự dưng thấy đơn côi khi bàn tay lơi lỏng một bàn tay.
***
Đó là những ngày nhạt nắng chiều buông. Em thức dậy trong mông lung nỗi nhớ,chợt khó thở nơi lồng ngực vì những vụn vỡ không tên. Ngoảng đầu nhìn anh từ tầm nhìn ngang phía sau anh bước, tự cái giật mình nhắc nhở bản thân rằng , chặng đường mình đi chùng chình những lồi lõm của niềm yêu đã nhạt phai. Em chơi vơi đơn độc trong nỗi nhớ ngược chiều anh hiện diện. Chỉ có em và chẳng phải là chúng ta. Anh đâu rồi nơi ánh nhìn đã từng là tất cả ? Ngẫm lại một ngày ở lại trên cung đường sắp rẽ làm hai, khi anh tự thấy bối rối với những ngập ngừng của bản thân, em sẽ nói anh nghe, về chuyện vào một ngày như thế....
Nếu một ngày như thế, khi mùa đông nghiêng mình se cái lạnh vào từng góc phố ngác ngơ một chiều nắng, nhẹ đan những ngón tay ấm nồng vào bàn tay để ngửa chơi vơi của em, cứ thấy cái lạnh buốt cắt những đường sẻ sâu vào khoảng trống đến rỗng lòng. Anh lại chợt hỏi, những niềm yêu niềm nhớ chật chội khi xưa rơi mất trên cung đường nào rồi, hả em, hả chúng ta ? Có phải một chiều gió cuốn của những nỗi đơn côi hẫng đi mất rồi không ? Hay ai đó gọi tên là người thứ ba hiện diện hóa những nỗi nhớ thương ấy thành nhạt nhòa ?Thử để dành hỏi ngược lại lòng anh đi, anh đánh rơi em ở đâu rồi , hả anh ?
Nếu một ngày như thế, ướm thử vào lòng một cái ôm rất khẽ dành cho em, rồi đứng yên tự ngẫm đi anh. Có thấy lòng mình nhói từng đợt rồi vỡ òa những nhung nhớ về người con gái khác chẳng phải em không ? Nối dài vòng tay mà cứ thấy chơi vơi như chẳng thể ấp ôm niềm thương từng mặc định là của riêng chúng mình. Với tay lục lại những tháng ngày hai ta sánh bước, chợt giật mình lặng câm khi chỉ thấy người bước người buông. Cứ ghì chặt những nỗi niềm đã chết chi nữa cho nặng lòng hả anh ? Nếu thế. thì hãy buông em thật nhanh rồi thở đều cùng vòng tay thả lỏng. Giây phút này, chúng mình chẳng còn gọi nhau là người thương.
Nếu một ngày như thế, đặt tay lên ngực và chẳng thể chạm bóng hình em như anh đã từng, rồi thấy nhịp tim nguội tạnh với khoảng trống cô độc anh mang, thì hãy lục tìm lại đi anh. Em chẳng còn đó đâu. Vì thế chân bước đường em từng đi cạnh anh mang danh là người thương chắc đã có ai khác rồi. Ngày mai và ngày sau của anh sẽ thuộc về người con gái khác. Khoảng trống ấy em ôm vào mình rồi sẽ tự đi. Anh cứ dựng xây niềm yêu mới rồi đặt lại cho chật chội nhớ thương đi. Yêu bao nhiêu, nhớ cho nhiều những cuối cùng người thương cũng thành kẻ lạ. Tim hoang hoải với cuộc chạy đua cuộc đời vội vã của riêng nhau, em chẳng đuổi kịp đâu nên anh cứ buông tay mà bước tiếp.
Nếu một ngày như thế, tự anh thấy mệt nhoài với những buổi hẹn yêu rảo bước giữa phố phường. Lòng bỗng trùng lại thương xót cho người con gái anh nặng niềm thương, rồi kí ức chẳng thể lục tìm tên gọi của những nẻo đường mình từng bước, thì cứ nhẹ lòng mà cho vơi hết đi. Em chẳng hờn chẳng dỗi đâu. Vì nhiều lúc mình đi qua nhau đơn giản chỉ là cái gật nhẹ mái đầu , rồi ngộ nhận ánh mắt nhìn sâu ấy là thương là nhớ. Nếu giây phút này anh đã nhận ra ''À, người đó chẳng phải em'' thì vờ vĩnh chi nữa mà ép buộc hướng đường anh đi ? Bước cạnh em nhưng anh có thấy nỗi nhớ lạc phương nào xa lắm hay không ? Hàng vạn câu hỏi em bỏ ngỏ nhưng thật ra đã thừa biết lí do. Vậy thì, hẹn em một chiều nắng rồi bảo rằng mình chia tay, đi anh.
Nếu một ngày như thế, hãy bước đến trước mặt em, nói cho em nghe về những thật thà của tình cảm riêng mình anh mang. Yêu thương anh rẽ nửa cho người con gái ây, em biết mà. Đừng lừa dối em với những gò bó của tình cảm. Có cố níu thì những mòn mỏi thương nhớ ấy đã chai sạn, em không trách.
Người con gái anh yêu, tóc chấm lưng và đôi mắt cười biết nói. Em chẳng thế đâu anh, nên đừng tàn nhẫn dựng lên em như tấm bình phong cho niềm yêu anh chia hai ngã. Em là em và chúng ta là người thương của ngày cũ . Mặn nồng anh ấp ủ cho người cũ là em đã không còn. Anh đổi lòng với những vụng dài khờ khạo của tình yêu mới. Ừ, em hiểu, thế thì bước tiếp đi anh. Chặng cuối của niềm thương lạc hướng ấy gấp sang trang mới rồi. Anh có thấy chơi vơi khó thở khi ủ tim mình cùng với nỗi nhớ đã cạn vơi không ? Dõi mắt nhìn em đi, em ở lại sau lưng anh cùng những rạn vỡ rải đều trên hướng đường chúng mình từng đi ấy. Đôi chân em mệt nhoài vì chẳng thể đuổi kịp tháng ngày mang danh là của chúng mình hoặc đôi ta. Thì thôi, mình chào nhau ở đây rồi nối chân cho những dĩ vãng trôi về quá khứ. Cười khóc cho em sẽ để dành vào một tối đơn côi.
Và, anh à, nếu một ngày như thế, ngày chúng mình tự buông nhau lời chào chia ngã đường yêu, chiếc bập bênh thiếu hình người em sẽ để ngỏ. Lên xuống cùng với niềm vui nỗi buồn, giờ anh buông thì em sẽ ngồi yên dưới mặt đất. Anh đừng lo, rồi em sẽ ổn thôi. Có dối lòng nhưng những nổi nông tuổi trẻ cũng đã đường cùng. Anh chín chắn để biết mình cần yêu những gì, đúng không anh ?
Một ngày như thế, ngày em ở lại dòng người khóc cười đợi chờ yêu thương....
Tiểu Mie