Gửi bài:

Tình yêu chiếc bóng

"Ngày nắng tắt anh đi tìm một nửa

Cơn mưa chiều nhòe chiếc bóng liêu xiêu

Nụ cười em tan giọt nắng cô liêu

Chẳng phải anh, bâng quơ, ừ chiếc bóng."

***

Có nhiều lúc ta yêu như một chiếc bóng. Tình yêu của chiếc bóng là tình yêu âm thầm, lặng lẽ. Lặng lẽ dõi theo ai đó, lặng lẽ buồn khi người ta khóc, để rồi hi vọng. Lặng lẽ vui khi ai đó nở nụ cười không phải do mình, để rồi lại đau, lại thoáng vu vơ mà ghen.

Khi nắng tắt, chiếc bóng tan đi. Nhưng nó không hề biến mất mà vẫn âm thầm và kiên nhẫn chờ nắng lên, một thứ kiên nhẫn dại khờ.

tinh-yeu-chiec-bong

Tình yêu của chiếc bóng là tình yêu trong đợi chờ mòn mỏi, thứ đợi chờ ngốc nghếch. Chiếc bóng đợi chờ một dáng hình đã chung đôi cùng người khác, chiếc bóng nhớ mong một tâm hồn từng tha thiết nhưng nay đã nguội lạnh. Biết làm sao khi ta đã trót yêu rồi. Khi trót yêu, mà tình yêu ấy sinh ra để kéo người ta vào ngốc nghếch thì người ta sẽ ngốc nghếch mãi....

Có những khi, chiếc bóng tìm niềm vui trong nỗi buồn. Sự kiếm tìm ấy vừa vô nghĩa lại vừa đáng yêu. Nếu cơ thể có khả năng mắc bệnh thì tâm hồn cũng vậy, đôi khi nó cũng mắc bệnh. Có một căn bệnh của tâm hồn khi đã hóa chiếc bóng, một căn bệnh chưa định nghĩa lôi người ta vào niềm hi vọng cho sự vô vọng.

Nụ cười một người làm chiếc bóng run rẩy trong niềm hạnh phúc đơn phương. Chiếc bóng thì thầm với lòng mình: Cô ấy đang hạnh phúc. Và rồi bất chợt nhận ra người ta hạnh phúc không phải vì mình. Niềm hạnh phúc đơn phương dễ dàng hóa thành nỗi buồn. Chiếc bóng thấy giọt nắng ta đi, thấy dáng hình của mình nhoè vào màn đêm. Kì lạ thay cảm xúc của nhuengx kẻ trót đơn phương thương nhớ.

Tình yêu của chiếc bóng là thứ tình cảm mà người đang hạnh phúc chẳng hiểu được. Họ sẽ cười: đồ ngốc. Họ sẽ khuyên can: mày nên dừng lại đi. Họ sẽ lờ đi mà khinh thường. Những người đang hạnh phúc đó không thể hiểu cảm giác khi lòng trót yêu, yêu một người không thể chạm tới. Có lẽ họ cũng từng mang cảm giác đó nhưng đã quên. Con người vẫn dễ quên những gì họ đã từng. Điều ấy thật đáng buồn.

Đôi khi tình yêu chỉ nên giản đơn là yêu thôi. Yêu là cảm xúc chứ đâu phải những toan tính. Những kẻ dùng toan tính mà yêu vì sợ rơi vào nỗi buồn, họ cũng sẽ chẳng biết thế nào là vui. Giống như những chàng trai giàu có lấy cô vợ đẹp về làm một thứ cây cảnh trong nhà vậy.

Tâm hồn luôn có những nhu cầu mà lý trí không hiểu hết và không cưỡng lại được. Tình yêu mang hình chiếc bóng cũng là thứ tình yêu thỏa mãn nhu cầu tâm hồn. Đôi khi với thứ tình yêu như thế, ta vẫn có lý do để tin rằng nó đẹp.

Bạn đã từng yêu như một chiếc bóng chưa? Bạn có thấy mình ngốc, có thấy những kẻ say đắm hôm nay mà bạn gặp thật ngu ngơ... Tình cảm, hãy cảm nhận bằng trái tim chứ đừng nên dùng lý trí mà phán xét. Lý trí luôn sai. Chỉ có sự đồng cảm mới đưa người ta tới cái đúng.....

Ngày đăng: 14/12/2015
Người đăng: Nguyên Bảo Dương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage