Còn nhớ không em kỷ niệm mùa thu ấy?
Mùa thu đến mang theo những kỷ niệm. Với mỗi ai đó nó lại mang đến những cảm xúc khác nhau. Với anh, đó là em.
Không biết giờ đây, em có còn nhớ con phố Liễu Giai ngày trước, thơm mùi hoa sữa nhẹ nhàng, mà anh vẫn thường nắm tay em, bước chầm chậm để cảm nhận yêu thương.
Không biết giờ đây em có còn nhớ hoàng hôn hồ Tây mỗi độ thu sang, em còn có nhớ những chiếc ghế đá mỗi chiều. Em ngồi tựa vào vai anh, thủ thỉ những tình cảm nồng ấm, ngọt ngào...
Không biết giờ đây, em có còn nhớ góc công viên ngày ấy, nhớ nụ hồn đầu ta trao nhau, với những ước hẹn, với những dự định của tương lai...
Không biết giờ đây, em có còn nhớ cơn gió se lạnh, nhớ vòng tay đan chặt của anh ôm em khi em vu vơ, hờn dỗi, mỗi khi em buồn, mỗi khi em nhớ anh.
Không biết giờ đây, em có còn nhớ cơn mưa thu nhẹ nhàng, phảng phất, bất chợt đổ xuống trời Hà Nội mỗi chiều tan học anh đón em. Đôi ta dính mưa và ướt sũng, rồi anh ốm, rồi lại nhận được những cái mắng yêu, hạnh phúc.
Không biết giờ đây, em có còn nhớ mùi thơm của phở Hà Nội, mà mỗi sáng anh vẫn dậy sớm để mang đến cho em?
Không biết giờ đây, em có còn nhớ quán trà chanh nhỏ, liêu xiêu ven đường với những cốc sấu, me dầm mà đôi ta vẫn thường uống?
Không biết giờ đây em có còn nhớ mùi hạt dẻ mà anh đã cẩn thận để trong túi em như một món quà bất ngờ hay không?
Không biết giờ đây, em có còn nhớ cái ngày em bỏ anh đi để về bên vòng tay mới?
Không biết giờ đây, em còn có nhớ giọt nước mắt cuối cùng của em dành tặng anh?
Không biết giờ đây, em còn có nhớ những tin nhắn, những lần gọi điện, những lần hụt hẫng và níu kéo của anh với em, nhưng em thì đã đi mãi.
Và không biết giờ đây, khi đang ấm êm bên vòng tay của một ai khác, em có còn nhớ mùa thu Hà Nội, nhớ mùa thu của hai năm về trước khi đôi ta có nhau?
Em à... Hạnh phúc nhé!
Thu Hà Nội hai năm về sau vẫn thế, đến và đi, như những gì đã sắp đặt, nhưng anh đã mất em... mất thật rồi.