Một phần mấy quãng đời?
Đôi khi anh dừng lại và tự hỏi, mình đã-đang-và-sẽ dành một phần mấy quãng đời để yêu em?
***
Các nhà khoa học đề cập đến hormon, và quy kết tình yêu sẽ không kéo dài quá ba năm vì sau hơn hai năm thứ nội tiết tố từng khiến vỏ não chúng ta sáng bừng lên khi nhắc đến tên nhau, khi thấy mặt nhau, khi chạm vào nhau sẽ không còn nữa. Và phần thời gian còn lại cho đến khi đủ ba năm sẽ chỉ còn là thời gian của trách nhiệm và chịu đựng ...
Chưa đầy ba năm, thì chiếm một phần mấy quãng đời chúng ta đã, đang và sẽ sống?
Tình yêu liệu là thứ mong manh và ngắn ngủi vậy sao?
Đôi khi anh nghĩ điều đó không hề sai. Biết bao nhiêu người đến với nhau trong nghiệt cùng của hoàn cảnh, ngỡ khi chạm đến ngưỡng cửa của hạnh phúc, thì sự trân quý là thứ cần san sẻ. Nhưng không em à, anh đã thấy biết bao người như cái câu đang "sốt sình sịch" trên mạng: khi người ta bình yên thì quên lời hứa lúc bão giông. Mỗi ngày ngoài kia tình yêu vụn vỡ nhiều như những hạt mưa va vào mặt đất. Vụn vỡ, trôi đi, nhưng để lại những vệt dài loang lổ. Mà có khi những người bước đến sau cơn mưa, cầu vồng thì khi có khi không,còn trượt chân ngã vào những vệt nước nông sâu chẳng rõ ấy thì đớn đau luôn có!
Vậy ra yêu nhau là để xa nhau ? Khi cái thứ hormon cuồng dại kia lụi tắt?
Anh muốn truy cho đến ngọn ngành cái tuyến ống nào tiết ra thứ nội tiết tố trác tuyệt đó, để anh ly trích, rồi anh để dành. Rồi từ đó tình yêu của chúng ta sẽ mãi là những ngày thanh xuân tươi mới của năm đầu tiên, son vàng mặn mòi như giữa năm thứ hai, và cảm giác lê thê chịu đựng nơi cánh cửa khép hờ cho một cuộc trốn chạy của năm thứ ba sẽ không bao giờ đến... Bằng cách nào, bằng cách nào hả em?
Nhưng anh biết chắc một điều, anh dù có mượn thêm mấy phần quãng đời từ tiền kiếp hay hậu kiếp, cũng chẳng thể nào ly trích được thứ hormon kỳ diệu ấy...
Và anh cũng chẳng thể ngăn được tình yêu lịm tắt bởi sự tàn nhẫn của thời gian.
Tình yêu kéo dài ba năm, chợt nhiên trở thành một định luật khoa học, hà khắc và đớn đau.
Nhưng thế này em à, tình yêu kéo dài ba năm... Chỉ ba năm... Nhưng không ai cấm chúng ta yêu cùng một người bằng những đoạn ba năm khác nhau. Kiểu như anh sẽ dành mấy chục cái "một phần mấy quãng đời" để yêu em từ lần này đến lần khác, bằng yêu thương này đến yêu thương khác. Để vỏ vão vẫn cứ rực rỡ những dòng điện lan truyền, khi tên em được nhắc tới, khi mắt em nhìn anh, khi môi ta khẽ chạm...
Tình yêu là chuyện đầy vơi.
Nhưng làm đầy chiếc lọ cứ vơi dần là chuyện của những người yêu nhau...
Thụy Phiên Nguyễn Phúc