Luận kiếm thì phải lên hoa sơn
Anh bạn cùng phòng hay xem phim chưởng quay qua hỏi tôi, đại ý, tại sao mỗi lần đám cao thủ võ lâm luận kiếm hơn thua thì lại rủ nhau lên đỉnh Hoa sơn làm gì, sao không chọn mỗi lần một nơi, kiểu như đăng cai mấy cái sự kiện quốc tế ấy...
***
Tôi mỉm cười, không biết trả lời bạn mình như thế nào, vì thật ra cái khái niệm Hoa sơn luận kiếm ấy được Kim Dung biến thành một thành ngữ quen thuộc, quen đến mức chả ai buồn thắc mắc kiểu cắc cớ như anh bạn tôi. Cũng giống như việc, mỗi lần nhắc về người yêu cũ, thì y như rằng ,đó là câu chuyện nối dài của những nỗi buồn vô tận,niềm thương dở dang, kèm theo đó là oán hận chưa nguôi hoặc ướp đầy tiếc nuối...
Đúng là luận kiếm là phải lên Hoa Sơn, muốn buồn thì cứ nhắc đến ba chữ người yêu cũ...
Bởi lẽ ba chữ người yêu cũ ấy , đơn phương nó thôi,đã chất đầy cả một đêm trường những tiếng thở dài rồi, thậm chí khi thoảng là những tiếng khóc thút thít hay nức nở nữa chứ. Ai đời người yêu mà cũ, hoặc người cũ mà còn yêu. Vậy thì không buồn sao được.
Tôi lại có cô bạn tỏ ra rắn rõi, khẳng định,một câu chắc nịch rằng là: ''Tao không gọi ''nó'' là người yêu cũ, tao gọi nó là người đã yêu xong'' .Cô bạn tôi bảo gọi vậy sẽ không còn day dứt vì hai chữ ''yêu ''và ''cũ'' nằm sát bên nhau một cách trớ trêu,nghiệt ngã nữa. Vì là yêu xong rồi, những gì dành cho nhau cũng xem như trọn vẹn, viên mãn rồi,thì dù không còn bên nhau nữa, cũng chẳng có gì mà luyến tiếc. Cô bạn tôi nheo mắt tinh ranh nói thế, nhưng rồi đêm về, lại nhắn tin hỏi,có thật sự là đã ''xong'' chưa ?
Vậy nên chuyện còn hằng hà sa số những người chông chênh ở con dốc tình mà buồn vì người yêu cũ nhiều như đám kiếm sĩ giang hồ vác xác lên Hoa Sơn thí võ, âu cũng là chuyện bình thường. Bởi lẽ như nhà văn Trần Thùy Mai từng viết '" Trong tình yêu hạnh phúc thật ngọt ngào , và khổ đau cũng đầy thi vị . Chỉ có sự trống rỗng chán chường của những kẻ không biết yêu mới là nỗi đau thật sự ".. Vậy nên được đau-được buồn-được tiếc nuối thì vẫn còn đang được sống trong dư vị của tình yêu vậy...
Nhưng rồi cũng đến một lúc nào đó thì rồi bạn cũng sẽ nhận ra mình cần một hành trình khác. Cũng như đám kiếm sĩ kia rồi cũng đến ngày gác kiếm không thèm lên Hoa Sơn nữa. Vậy nên khép lại bài viết này, tôi mong những ai còn đang đau đáu với chuyện lên Hoa Sơn, à không, tôi nhầm, đau đáu vì người yêu đã cũ, rồi sẽ tìm thấy bên đời một mảnh tình tươi xanh, vẹn đầy và hạnh phúc sau tất cả những gì đã trải qua.
Tôi tin là vậy.
Thụy Phiên Nguyễn Phúc