Mối tình khắc cốt ghi tâm
Trong cuộc đời mỗi con người, dường như ai cũng từng có một mối tình khắc cốt ghi tâm. Thường thì mối tình khắc cốt ghi tâm đó, ta lại khó có thể nói ra, khó có thể chia sẻ. Và thường thì sau mối tình đó, cuộc đời thường rẽ ta đi sang một hướng hoàn toàn khác, mà ta có cảm giác như chả bao giờ có thể xảy đến với cuộc đời ta.
***
Mối tình khắc cốt ghi tâm của ta, có thể ở tuổi hai mươi ba hoặc hăm bốn, hăm mốt gì đó. Nó thường khó khắc cốt ghi tâm ở cái tuổi bồng bột mười chín đôi mươi, ở cái tuổi ta thích cười nhiều hơn là thích khóc. Nếu có khóc, thì thường ta hay khóc cho việc rớt bài thi hay bị bạn bè bỏ rơi khi họ bay tới chân trời mới với thành tích học tập, thi cử cao vời vợi. Những giọt nước mắt khi đó thật rễ rơi mà cũng thật mau tan.
Ở cái tuổi hăm bảy, hăm tám, ba mươi, lúc đó ta lại đủ chín đời mà nghiệm ra rằng, tình yêu, suy cho cùng cũng chả quan trọng với ta lắm. Chẳng phải sống ở cái thời đại ai ai cũng có suy nghĩ thoáng cho chuyện hôn nhân mà đôi khi ta lầm tưởng, ta không cần phải kết hôn, cứ ở vậy còn hay gấp mấy lần kết hôn rồi lại ly dị, ly di rồi lại kết hôn. Đôi khi việc kết hôn và ly dị dễ dàng quá, làm cho ta cứ chóng mặt mà không tài nào chạy theo cho kịp. Khi đuổi theo nó mệt quá, ta mới dừng lại, nhởn nhơ, kệ đời, cứ hưởng thụ cuộc sống một mình thôi.
Cuộc sống nào rồi cũng đem đến cho ta mặt này mặt nọ. Có cuộc sống đem đến cho ta niềm vui nếu ta thế này thì đồng thời cũng đem đến ta nỗi buồn nếu ta không lựa chọn nó.
Ai trong đời cũng sẽ phải trải qua một khoảng thời gian khốn khó nhất định nào đó. Ừ! Thì cũng có người không phải trải qua những khó khăn, khốn khó đó. Nhưng, sau khi nhìn lại, cuộc sống họ chả phải chẳng có gì để nhớ sao? Cuộc sống có nhiều nỗi đau, người ta lại cứ sau mỗi lần tổn thương lại lôi ra xào nấu. Rồi lâu dần, thành quen, trai lì với cả những nỗi đau, tổn thương mà dường như thì là toàn do cố ý người khác mang lại. Mà những con người mang lại tổn thương đó cho ta, thường thì toàn là những con người mà ta từng tin tưởng, trân quý hết mực, thậm chí còn hơn cả bản thân ta.
Thế nên, có những lúc ta ghét họ, giận và thậm chí là giận họ rất ghê gớm. Nhưng, sau đó thì ta cũng nhận ra rằng, cho dù ta có giận họ, thì người mệt mỏi, thiệt thòi hơn cả vẫn chỉ có ta mà thôi. Rồi ta tự an ủi bản thân ta, lỗi lầm do ta, là tự ta chuốc lấy. Vậy nên, đừng đổ lỗi cho bất kỳ ai khác ngoài bản thân ta. Lúc ấy, ta lại thấy cuộc sống vui vẻ, dễ chịu, thoải mái đến lạ! Ấy là lúc lòng vị tha trong ta đã chiến thắng cả những hận thù lớn lao mà nỗi đau kia lúc nào cũng cào cấu.
Mối tình sâu đậm ấy của ta, không phải lúc nào cũng chỉ là quá khứ buồn đau. Đôi khi niềm vui, và hạnh phúc, ký ức nó mang đến rất ít ỏi, nhưng ta lại tự hỏi, có lẽ trong suốt cuộc đời này, ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy niềm vui nào, hạnh phúc nào lớn hơn thế! Và cứ thế, ta đi qua thời gian.
Ta qua đi qua thời gian và mang theo một con tim đã dần hồi phục sau những vết thương ai đó mang đến. Ta cứ nghĩ thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, hiệu nghiệm nhất đã chữa lành vết thương ta. Đúng là thời gian cũng là thuốc, nhưng chính sự chiêm nghiệm khi tiếp tục bước về phía trước, chính sự can trường của ta, mới giúp ta nhận ra, ta không nên bỏ qua, không nên quá coi trọng quá khứ mà quên đi rằng, thực tại, những gì cuộc sống mang lại cho ta mới trân quý và giá trị biết nhường nào? Lúc đó, làm sao ta còn có thời gian ngồi ủ rũ khi nhìn về quá khứ. Cứ tạm coi là quá khứ sai lầm, quá khứ ngu muội, quá khứ bồng bột của tuổi trẻ. Và đôi lúc, thực sự khi nhìn lại, đúng là ta sẽ có đôi chút nuối tiếc, tự trách bản thân rằng sao lúc đó mình lại hành động như vậy?
Nhưng sự thật, nếu không có những sai lầm, những bồng bột của tuổi trẻ ấy, thì đến một lúc nào đấy trong đời, ta cũng sẽ lại sai lầm mà thôi, theo cái cách của riêng ta. Mà khi đã có tuổi, sai lầm ấy mới đáng sợ. Không có lý do để trách móc, ai oán, không có nhiều thời gian để làm lại, sửa chữa...
Thế nên, trong một ngày mưa hoặc một ngày mát trời thu dịu nhẹ của vài năm sau đó, khi chỉ có một mình trong căn phòng nho nhỏ, ta sẽ ngừng lại, cảm thấy cực kỳ thoải mái, dễ chịu khi nghĩ lại những sai lầm của tuổi ngoài hăm mươi. Rồi ta mỉm cười, chúng cũng đáng yêu đến lạ! Rồi ta lại nghe tiếng chim ca, thánh thót và nhìn cuộc sống, con người với muôn kiểu yêu đời. Lúc này, ta nhìn tất cả chậm dãi hơn, sâu lắng hơn, vị tha hơn và nạc quan cũng vì thế mà nhân lên nhiều hơn.
Khi đó, ta thực sự trưởng thành!