Gửi bài:

Người yêu cũ...

Có bao giờ bạn nghĩ rằng bản thân sẽ yêu lại người yêu cũ, có bao giờ trong phút giây nào đó buồn chán của cuộc sống bạn bất chợt nghĩ rằng bạn sẽ yêu lại người mà đã từng làm bạn tổn thương trước kia, người đã làm bạn đau.....có không? Dù chỉ là một phút thoáng suy nghĩ....??

***

Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân rằng có phải bản thân thực sự quên người yêu cũ rồi, con tim thực sự mở cửa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới? Và câu trả lời là bạn chưa quên đâu, chưa bao giờ quên. Bởi lẽ, nếu thực sự quên thì bạn sẽ không bao giờ phải tự vấn đáp con tim mình như vậy. Đơn giản chỉ là bạn đang lừa dối cảm xúc con tim mình...giống như cố gắng gồng mình đứng dậy sau vết thương con tim hằn lại...

buồn

Em đã gồng mình như vậy đấy anh ạ, em ngỡ tưởng rằng em quên anh rồi, quên triệt để, và không dấu vết...em đã thay đổi, bản thân không còn ngốc ngếch khờ khạo như ngày còn yêu anh, em mạnh mẽ hơn nhiều, em trưởng thành hơn nhiều sau những vấp ngã, sau cả những vết thương anh để lại...

Em đã yêu anh quá nhiều, có lẽ hình ảnh anh chiếm trọn trong trái tim em, em cũng ngỡ tưởng rằng không có anh em không sống nổi....

Có lẽ đấy là tất cả những ý nghĩ của một thời nông nổi trong em, khi em bất chợt nhận ra, anh đang nắm tay người con gái khác, khi em chợt nhận ra mỗi sáng sớm thức dậy người anh nghĩ đến không phải là em mà là cô ấy, thì trái tim em vỡ vụn, giống như hàng trăm mảnh vậy. Và anh đã đẩy em ra khỏi cuộc đời anh như vậy, chỉ bằng một tin nhắn, gỏn gọn: "Anh xin lỗi vì đã không phải người cuối cùng của em ,anh xin lỗi vì đã không thể cùng em bước tiếp đến cuối con đường"...

Em và anh đã chia tay như thế. Lần này em đã không khóc, em mạnh mẽ hơn rồi phải không anh?

"Em buông tay anh rồi, anh đi đi", em nhắn lại như vậy...rồi im lặng ...ngày mai sẽ là ngày anh là quá khứ, và hiện tại là chỉ có mình em, trong lúc ấy em tự nhủ sẽ quên anh mãi mãi, em tự nhủ dù cho thế nào em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa, thế là quá đủ với em rồi, bởi con tim em đã tổn thương quá nhiều, nó giống như một vết sẹo chưa kịp lành thì lại bị thương lần nữa.

Em chính thức thay đổi, em mặc những thứ mà em thích, nói những điều em muốn nói, đi chơi những nơi mà em muốn đi, mà không phải dò xét xem anh có thích hay không, em có những mối quan hệ mới, trước kia em là một cô gái rụt rè, nhút nhát, còn trái lại bây giờ em là một cô gái mạnh mẽ, sôi nổi, em cảm thấy thú vị về chính sự thay đổi của bản thân....Và rồi em quen người mới, người làm cho em cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật ý ngĩa, bằng những tiếng cười mà anh ấy mang lại cho em, anh ấy nói thích em vì em sôi nổi và vì sự chủ động của em, rồi em với anh ấy thành một đôi, giây phút ấy em thực sự không biết rõ,em yêu anh ấy hay đơn giản là người thay thế của anh....bản thân em mơ hồ, nhưng em vẫn chọn đi tiếp, em và anh ấy đã có những khoảng thời gian bên nhau thực sự rất vui, và em quên anh.....tạm thời.

Cho đến một ngày, anh xuất hiện trước mặt em, và nói "anh vẫn yêu em, anh muốn quay lại" em đã cười phá lên, giống như muốn tát cho anh một cái thật đau cho anh tỉnh ra, nhưng em không hiểu sao chính giây phút ấy em có chút mủi lòng, em và anh ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, nhưng hầu hết cả hai đều im lặng, cho đến lúc gần về, anh kéo tay em lại, ôm em một cái thật chặt, đáng lẽ lúc đấy em phải đẩy anh ra mới đúng, nhưng em lại không hề làm thế, em thả lỏng, cảm nhận cái ôm của anh....và em chợt nhận ra, đã từ rất lâu anh chưa ôm em chặt như thế...

ôm em

Em trở về và suy nghĩ về anh, em cảm thấy có lỗi với người yêu em, bởi anh, chỉ là người cũ, em đã ngăn không cho bản thân suy nghĩ về anh, nhưng con tim em vẫn thổn thức....nó không chịu để em yên...dù một phút...

Em đã uống rượu với hy vọng, quên đi tất cả quá khứ về anh,quên đi cả cái ngày hôm đó gặp anh, em muốn coi nó như một việc xảy ra ngoài ý muốn...em đã uống nhiều, rất nhiều, tưởng chừng như chưa bao giờ nhiều hơn, em không thể đứng dậy, em bấm số anh,gọi tên anh,anh đến, nhanh hơn em tưởng tượng, kéo em dậy, nhưng bản thân em không đứng nổi nữa, em gục vào anh, khóc như đứa trẻ ...gọi tên anh, em không còn nhớ nữa nhưng vẫn nhớ mang máng anh ôm em rất chặt...

Ngày hôm sau tỉnh dậy, em đã nhận ra một điều, em không thể quên anh, và em chưa bao giờ quên anh, và em tự hỏi bản thân, tại sao em phải cố quên trong khi em luôn nhớ, vậy thì cứ để nó nhớ đi cho đến một ngày nó thực sự quên......Em bấm số gọi cho anh ấy. Khi cúp máy, em thấy lòng nhẹ bẫng, như vừa trải qua một việc gì đó khó thở, hy vọng anh ấy sẽ hiểu. Em nhắm mắt và nghĩ về tất cả những kỷ niệm về anh, những kỷ niệm đẹp nhất giữa anh và em, điều lạ là, em quên tất cả những gì tổn thương mà anh gây ra cho em.

Nhưng em nhất định sẽ không bao giờ quay lại bên anh nữa...em muốn anh phải biết đau khi đánh mất và học cách trân trọng những gì mình đang có :)

Em bật tung cửa sổ, hít thở chút không khí lúc bình minh, cơn gió nhẹ tạt ngang qua mặt em, mát lạnh và vô định...giống như trái tim em hiện giờ vậy. Em phải cảm ơn anh, và cảm ơn cả anh ấy, cảm ơn anh vì cái ôm làm em nhận ra em thực sự yêu ai, cảm ơn anh ấy vì quãng thời gian em buồn nhất, anh ấy luôn bên cạnh em...làm em quên anh tạm thời....

Em sẽ để con tim mình nghỉ ngơi anh ạ, cho đến khi nó thực sự khỏe lại ,nó sẽ tự tìm kiếm hạnh phúc của nó.cho nên Người yêu cũ à, anh mãi là kỷ niệm đẹp trong em, trái tim em luôn có một ngăn dành cho anh, anh sẽ nằm yên ở chỗ đấy, bây giờ sau này và mãi mãi :)

Cuộc sống đâu lường trước điều gì, tình yêu có thể đến rồi đi. bàn tay dẫu nắm chặt nhau mà vẫn lạc mất nhau...Ký ức vẫn còn nhưng giờ em với anh chỉ là người yêu cũ...

Ngày đăng: 26/04/2013
Người đăng: Sammy
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Henry Ward Beecher - happiness
 

Hạnh phúc ở ngay trong những điều giản đơn và quen thuộc của cuộc sống

By Henry Ward Beecher

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage