Xin anh đừng cố gắng nữa...
Anh nói nhiều người đàn ông vẫn bỏ vợ để đến với người mình yêu....
***
Nếu có thể...Xin anh đừng cố gắng nữa...
“Hạnh phúc không nằm nơi cuối đường mà nằm trên chính con đường ta đang đi, nhưng con đường đó không có em và anh!”
Anh à! Ngày mình quen nhau là ngày em chia tay người yêu cũ, người đàn ông đã gắn bó với em 4 năm trời. Cái ngày đó em không khóc cũng không cười, em đã nói với cuộc đời rằng: ”Hãy mang lại hạnh phúc khác cho em, hạnh phúc không có sự phản bội...”
Ngày hôm đó, em đã nói với đứa bạn thân nhất 1 điều : em muốn cặp bồ, vì sẽ chẳng thể yêu một ai khác, không phải vì tiền và không cần gì cả.
Và thế em đã gặp anh, làm bồ của anh qua sự giới thiệu của nó. Người đàn ông hơn em 8 tuổi, có chút địa vị, tiền bạc và cả 1 gia đình hạnh phúc yêu thương với đứa con gái đầu lòng sắp chào đời.
Em không hối hận khi nói ra câu đó, nhan sắc em không có nhiều, thông minh cũng không, em chẳng có gì ngoài cái vốn tự có của đời con gái cả. Bố có nói với em 1 câu: “Cho Bao nhiêu thì Nhận Lại bấy nhiêu”. Em không bao giờ nghĩ em sẽ lấy đi cái gì đó của anh. Và em cũng không chắc sự cho đi của em nó như thế nào cả. Đơn giản là cuộc đời và sự lựa chọn của em thời điểm đó rất mơ hồ. Em biết anh cần gì ở em và biết vị trí của em ở đâu.
Ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ với anh, em đã tự nhủ khi có tình cảm em sẽ tự động dừng lại, em sẽ đi mà không cần bất cứ điều gì. Và em đã làm được điều đó, em đã làm được rồi đấy thôi.
Ngày quen anh, em đã tập làm quen với công việc hằng ngày của anh, cùng nhau đi tiếp khách, đi chơi và bàn bạc công chuyện với bạn bè anh. Mọi người nhìn em với ánh mắt hiếu kì, ánh mắt của những thằng đàn ông thèm khát 1 đứa con gái, 1 đứa sinh viên mà người ta nói là “Rau sạch”. Em bắt đầu cầu kì trong cách ăn mặc, bắt đầu trang điểm nhẹ nhàng khi đi với anh, để người khác nhìn vào và nói với anh: ”Chú kiếm được ở đâu cô bạn gái xinh thế”.
Mỗi lúc như vậy em biết anh là người tự hào hơn ai hết.
Rồi anh bắt đầu dành những món quà nhỏ cho em vào những ngày lễ tết, nhỏ thôi nhưng em cũng bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi trong con người mình. Và những khi anh lén nút giấu vợ ra ngoài lấy cớ đi đổ xăng xe để gọi cho em, chỉ 1 chốc lát thôi, nhưng có 1 chút ấm lòng, anh ạ.
Mối quan hệ của 2 đứa tiến xa thêm 1 chút, gần gũi nhau hơn 1 chút, anh lại bắt đầu gợi ý cho em về những món quà lớn hơn, đẹp đẽ hơn. Nhưng em không cần điều đó. Bạn thân em nói em đã xác định ngay ban đầu là cặp bồ thì phải làm theo đúng những gì em muốn, tập trung vào túi tiền của người đàn ông đó. Em chỉ cười nhạt rồi để đó. Em biết bạn em nói đúng vì hầu như “Rau Sạch” nào cũng vậy.
Gia đình em không nghèo, thậm chí còn có chút của để dành như ông bà ngày xưa hay nói. Nhưng đó là tiền của bố mẹ em, không phải của em. Ngày đầu tiên đi gặp anh, em mặc bộ quần áo đơn giản nhất, không phấn son, không lòe loẹt, nước da ngăm ngăm, xấu tệ. Thế mà đến giờ em vẫn băn khoăn không hiểu sao anh vẫn chọn em được? Em đã bịa ra 1 cái tên để anh gọi, 1 hoàn cảnh khó khăn như bao người con gái gia đình không điều kiện. Và anh tin điều đó, vì có lí do gì mà 1 đứa con gái gốc Hà Nội, không thiếu thốn bất cứ điều gì lại đi cặp bồ với anh?
À, là vị sự lựa chọn của nó có chút điên rồ, vì 1 thằng đàn ông xưa cũ của nó chẳng xứng đáng với nó đã bỏ nó,mà nó phải như vậy? Có đáng không? Em biết câu trả lời của bản thân mình, câu trả lời chỉ có mình em biết, mình em hiểu.
Anh chiều chuộng em từng chút một, chia sẻ với em từng chút một, và nói lời yêu em cũng từng chút một. Đôi khi em cũng nhắc nhở bản thân rằng mình không được có tình cảm với anh, điều đó là không thể. Anh cũng như bao người đàn ông khác, khi vợ mang bầu thì kiếm gái để giải khuây thôi. Đã rất nhiều lần em nói với lòng mình như thế.
Chính bản thân em là người thấu hơn ai hết khi có 1 gia đình mà người chồng lại đi cặp bồ với người con gái khác. Bố em cũng giống anh vậy, cũng thành đạt, cũng địa vị cũng có bồ. Em hiểu tâm trạng của mẹ khi biết điều đó, và bây giờ chính em lại là Bồ của anh, vậy vợ anh nếu biết chắc cũng sẽ đau khổ như mẹ em.
Thế thì hành động của em ngay từ khi bắt đầu mối quan hệ này là gì? Chính em cũng không thể hiểu nổi nữa.
Sau nửa năm, khi em biết mình có tình cảm với anh, em đã đổi số điện thoại, đổi lại tất cả các thông tin về bản thân em. Anh biết không? Em sợ, sợ 1 điều rằng mình sẽ gặp lại nhau ngoài đường, khi đó em sẽ phải làm sao? Anh nói anh yêu em, anh nhớ em. Em cảm ơn anh vì điều đó. Nhưng cái gì đó đã quá giới hạn thì nên dừng lại. Một chút buồn, một chút khổ tâm. Nhưng thời gian sẽ trôi qua, và em cũng quên được như quên cái bóng hình xưa cũ vậy. Và em biết tình cảm của mình mới chỉ bắt đầu thôi.
Ba tháng sau khi em quyết định cắt đứt liên lạc, em đã gặp lại anh. Ba tháng với những gì có thể, em học cách quên mọi chuyện bằng những chuyến đi xa, những cuộc vui liên hoan hội họp, những lần say khướt rồi mắt ướt nhèm vì cái gì đó gọi là nỗi nhớ. Thời gian đó thật sự rất khó khăn. Em biết Hà Nội vẫn đông đúc, vẫn chật hẹp lắm nên anh đã tìm được em. Sự bối rối, những câu hỏi của anh, em đã rất khó xử. Anh đã nói: anh hiểu vì sao em lại làm thế, anh nói nhớ em, anh đã đến trường của em, đến khu nhà em đang ở và anh biết mình không đáng để em phải làm như vậy. Và anh biết em đã nói dối anh, về hoàn cành gia đình, về cái tên. Anh nói anh đã có số điện thoại mới của em, và anh cũng đắn đó chần chừ sợ em lại trốn 1 lần nữa. Một lần nữa em lại nhắc về gia đình bé nhỏ của anh và xin anh đừng như vậy với em nữa. Nếu có thể... em xin anh đừng như vậy nữa.
Sau cuộc gặp gỡ định mệnh ngày hôm đó, anh bắt đầu quan tâm em nhiều hơn trước. Anh gọi và nói chuyện với em 6 tiếng liên tiếp đến 3h sáng khi vợ và cô con gái đầu lòng đang về quê nhờ sự chăm sóc của ông bà ngoại, quanh đi quẩn lại anh cũng chỉ muốn nói Anh yêu và nhớ em, và đừng trốn anh nữa.
Anh là người đàn ông tham lam, 1 lần nữa em lại sợ. Một vòng quẩn quanh em lại đổi số, lại cắt đứt liên lạc với anh.
Thật sự em rất khổ tâm, em không muốn cái gì đó kéo dài. Và em cũng không muốn ảnh hưởng đến hạnh phúc của gia đình anh, em đã hối hận rồi sao?
Anh nói nhiều người đàn ông vẫn bỏ vợ để đến với người mình yêu.
Nhưng anh ơi, em không thể bằng người yêu thương anh ở nhà, là vợ là mẹ của con anh. Anh đừng có suy nghĩ thiển cận như vậy. Em không đáng một chút nào hết đâu anh.
Ngày hôm nay, ngay bây giờ em lại quyết định chạy trốn... em hi vọng anh sẽ sống tốt, “ Rau sạch “ trên đời nhiều lắm anh ạ. Em cũng chỉ là một trong số đó thôi. Anh cũng nên nghĩ về vợ và con anh. Những người thật sự yêu thương anh, hãy giành thời gian và sự yêu thương cho họ, không hẳn là trách nhiệm mà cần nhiều yêu thương hơn thế.
Em cũng mong muốn hơn ai hết về gia đình em, bố cũng không theo người đàn bà khác mà bỏ rơi mẹ con em. Vì vậy coi như em cầu xin anh đấy. Em đã quá buông thả bản thân rồi. Và em không cho phép bản thân mình như vậy nữa. Rồi một ngày khác, em cũng sẽ có 1 hạnh phúc cho riêng mình. Và cho dù mình có gặp lại nhau, thì mong anh hãy coi em như 1 người bạn hay một người xa lạ.
Cho dù đối với em hạnh phúc nó mong manh lắm, cho dù còn có nhiều lần say khướt rồi mắt ướt nhèm, em cũng sẽ không buông thả bản thân 1 lần nữa. Nếu có thể, thì sai lầm của em ngày hôm ấy sẽ bù đắp bởi quyết định ngày hôm nay. Nếu có thể.. em xin anh đừng như vậy, xin anh đừng tìm em nữa. Vì trên đời có mấy ai được hạnh phúc, ấm no bên gia đình mình đâu. Hãy trân trọng những gì mình đang có.
Em sẽ vẫn vui vẫn cười với cuộc đời này, cho dù anh là gì đi nữa.
Cảm ơn anh về tất cả quãng thời gian qua....