Gửi bài:

Biển

Rồi như chợt nhớ ra mình cũng có một thủa đuổi bắt nhau với một cậu bạn ngay trên bãi biển này, kí ức bỗng ùa về ...

***

Chiều nay, cô bé ngồi thinh lặng bên cửa sổ, cô ngắm nhìn ánh nắng xuyên qua hàng dương, rồi như vô tình làm bờ cát mịn màng dưới chân thêm lấp lánh. Xa xa ngoài kia biển vẫn hát ru những bài ca không lời, êm dịu và bình yên lạ thường. Cũng chẳng biết từ khi nào lời mời gọi của biển không làm xúc động cô bé nữa, cũng chẳng biết từ khi nào cô bé không còn thói quen chạy ra biển mỗi lúc rảnh rỗi.

Cô bé dõi theo hai đứa trẻ đang đùa giỡn ngoài bãi biển, chúng đuổi nhau không biết chán, rồi lại cùng nhau vẽ gì đấy lên cát. Chắc hẳn chúng nó đang rất vui! Cô bé nghĩ vậy. Rồi như chợt nhớ ra mình cũng có một thủa đuổi bắt nhau với một cậu bạn ngay trên bãi biển này, kí ức bỗng ùa về ... 

chuyện buồn với biển

Cậu bạn của cô nhà ở ngay đối diện, hai đứa cùng tuổi, cùng lớn lên với tiếng hát biển rì rào. Mỗi lúc rảnh rỗi đều chạy ra biển lượm vỏ sò và chơi đuổi bắt. Có khi còn trốn ngủ trưa rủ nhau đi chơi ngoài những hàng dương đầy nắng và gió biển. 

Cho đến khi đủ tuổi đi học, cô bé háo hức với những quyển sách mới, cây bút chì, thước kẻ, và những giấc mơ về lớp học đẹp đẽ ... Gặp cậu bạn, cô bé tỏ ra mình đã từng được đi học, cô bé huyên thuyên chuyện trường lớp, chuyện thầy cô, bạn bè. Tất cả những thứ mà mẹ của cô bé đã vẽ nên thành một bức tranh đầy màu sắc, giờ cô bé chỉ phác họa lại cho cậu bạn nghe. Cho đến khi cảm giác thấy cậu bạn mình đang khóc thì cô mới dừng lại. 

- Nhà tớ không có tiền, với lại không có ai phụ mẹ ngoài bãi. - Cậu bé bặm môi, đưa cánh tay đầy cát quệt nhanh lên mắt.

Một chút ngỡ ngàng, cô bé an ủi cậu bằng đôi mắt cảm thông sâu sắc. Đặt đôi tay nhỏ xíu của mình lên vai cậu bạn, cô bé hứa chắc nịch.

- Cậu yên tâm đi, tớ sẽ chỉ cho cậu hết những cái gì tớ được học trên trường. 

- Thật chứ! Tớ sẽ mang về lại cho cậu những con cá ngoài bãi. Chúng ta hẹn nhau ở đây nhá! - Cậu bé lại cười reo.

- Cậu sẽ đi biển chứ? Giống cha cậu ấy! - Cô bé bất chợt hỏi.

- Ừ! Tớ sẽ đi biển giống cha tớ, tớ sẽ bắt thật nhiều cá cho mẹ ... có khi tớ còn sắm một chiếc ghe thật to ... - Câu chuyện của cậu cũng hứng khởi như là chuyện học hành của cô bé.

Sau đó, mỗi buổi trưa, dưới những tán dương ấy lại thêm phần xôn xao của hai đứa trẻ.

- Hôm nay tớ học được chữ O nè. Chữ O viết tròn tròn như cái thúng ấy - Cô bé vừa nói vừa vẽ lên trên cát.

- Như thế này àh ? - Cậu bạn tỏ ra rất chăm chỉ.

- Hôm nay cô dạy tớ vẽ cả ông mặt trời! Ông mặt trời như thế này nè! ....

Chúng say xưa kể hết chuyện này với chuyện kia, đứa thì kể chuyện trên lớp, đứa thì kể chuyện ngoài bãi cá, chuyện đánh lưới ... Chiều chúng lại hẹn nhau ngoài bờ biển để vẽ những thứ ấy lên bờ cát phẳng lặng. "Viết ở đấy mới đẹp".

Thời gian trôi qua, cậu bạn đã bắt đầu lên thuyền với cha, những buổi trưa thưa thớt dần. Những buổi chiều người ta không còn thấy bóng hai đứa trẻ ngoài bãi cát nữa. Cô bé bắt đầu bận rộn với công việc học của mình, bạn bè trên lớp nhiều, sáng sủa, thông minh, xinh xắn đã làm cô bé quên hẳn cậu bạn đen đủi gần nhà. Cậu thì bận rộn với biển, với lưới, với ghe và cả những con cá của cậu nữa. Dần dà, chúng ngại gặp nhau, khoảng cách bây giờ quá xa, giữa một tiểu thư và một thằng dâu ngu cu đen ấy. 

Cô bé ghét biển, cô sợ cát lấm vào chân, sợ cái nắng làm rát nước da trắng ngần, sợ gió thổi làm rối mái tóc dài mượt óng. Nhà cô bé được xây cao hơn với hàng rào bao bọc xung quanh, lối đi được lát gạch, cô sống cách biệt với biển. Ngày ngày cô bé mặc áo dài thướt tha đi về trên lối ấy, cô kiêu hãnh biết bao, cô như một nàng công chúa bước ra từ một thế giới khác, để mọi người thầm ngưỡng mộ. Gia đình cô bé khá giả nên cô bé là đứa trẻ được học hành duy nhất tại đây là lẽ đương nhiên...

quên biển

Tiếng loảng choảng bên tai làm cô bé trở về với thực tại, nhà đối diện lại chuẩn bị đi biển, lại lên thuyền. Cô bé phát hiện ra cậu bạn ngay trong đám ngư dân. Lần này chắc là đi xa, thấy mọi người ai nấy mang theo lỉnh khỉnh rất nhiều đồ đạc, tiếng cười nói ồn ã cả xóm. Cô bé cố nhìn thật kỹ cậu bạn, cậu ta bây giờ cũng là một thanh niên vạm vỡ mặt mũi đen xạm, nhưng rắn chắc, biển đã làm nên cậu ấy. Không khí vui vẻ len lỏi đến tận khung cửa sổ cô bé đang ngồi, cho đến khi tiếng nói xa dần về phía biển. Biển thổi vào những luồng gió ngọt ngào làm trái tim cô bé trở nên nóng bỏng, cô bé tự nhủ, khi nào thuyền về cô sẽ ra bãi.

Hai đứa trẻ vẫn còn lượm lặt những thứ gì đó trên bờ cát chưa muốn rời nhau, chúng kéo nhau xuống biển tạt nước. Chúng chơi trò xây lâu đài, sóng ập tới làm trôi tòa lâu đài của con bé, nó nhào tới phá tan lâu đài của thằng bé. Chúng bắt đầu cãi nhau, rồi rượt nhau chạy khuất tầm mắt của cô bé đang dõi theo chúng.

Cô lững thững quay vào nhà, ngôi nhà quen thuộc và rực rỡ sắc màu của mình. Cô bật tivi ... rồi ngủ thiếp đi.

...

"Xin nhắc lại một lần nữa! Tất cả các tàu thuyền đang đánh bắt trên biển phải nhanh chóng quay về đất liền vì sắp có bão lớn. Tất cả các hộ ngư dân sống gần biển chuẩn bị di dời khi có lệnh khẩn cấp!! Xin thông báo! Cơn bão số 13 đang đổ vào đất liền với sức gió .... " 

Mục Tin Khẩn Cấp trên ti vi làm cô bé tỉnh giấc, mà càng nghe thì cô bé lại cảm thấy càng ù tai. Cô bé bất thần đi về phía cửa sổ, quả thật gió đang thổi mạnh dần, bên ngoài trời tối đen như mực. Cô bé không biết lúc này là mấy giờ, cô chạy đi lấy chiếc đồng hồ. Chưa vào đến phòng thì đột ngột mất điện, cô bé quờ quạng trong đêm tối, đôi mắt mở to tựa hồ muốn nghe thật rõ tiếng gió rít qua khe cửa. Chợt nhớ cánh cửa sổ hồi chiều chưa đóng lại, cô bé vội chạy ra đóng. Một luồng gió mạnh thổi vào làm cả thân thể cô bé run lên lạnh cóng, cô bé lao người về phía cửa, cố gắng tháo chốt cài. Gió mỗi lúc một hung hăng, chúng hất tung những thứ vất vưởng trên mặt đất. Gió mang theo cát lùng xục mọi ngõ ngách để chực chờ nuốt lấy những gì có thể, chúng thốc mạnh vào mặt cô bé không một chút thương xót. Toàn thân cô bé rã rời, và rát buốt, cuối cùng cô bé cũng đóng được cửa. Cô ngồi im trong bóng tối, lắng nghe gió chì chiết, gầm gừ tựa hồ như cô bé đã mắc nợ gì chúng vậy. Trên mái, những cành cây gãy, những trái dương tha hồ mà nhảy múa, tạo nên những tiếng động mạnh liên hồi. 

Trong một mớ những âm thanh hỗn độn, tưởng chừng như không ai có thể phân tích được nó là âm thanh gì, thì cô bé lại nghe rất rõ tiếng gào thét của biển. Biển đang trút cơn giận vào ai đó, biển gầm gừ đến rùng rợn, biển gào lên điên cuồng dữ dội. Cô bé bật khóc! 

Mưa bắt đầu rơi những giọt nặng nề bực dọc, lóc cóc trên mái tôn như ai đó ném những viên sỏi một cách vô tình. Mưa to dần, át cả tiếng gió rít, giọng biển giờ chỉ như thì thào từng nhịp, xa dần, xa dần rồi mất hẳn trong mưa.

Thời gian trôi qua một cách mệt nhọc, cô bé ngồi một mình lắng nghe từng hơi thở của nó. Hẳn cơn bão đã đi qua, mưa nhẹ nhàng như vuốt ve những vết thương mà chỉ mới vài phút trước đây bão đã oanh tạc một cách tàn nhẫn. Mưa xoa dịu nỗi trống trải trong tâm hồn cô bé, cô cảm thấy bình yên trở lại. Thắp sáng cây nến, nhìn lên đồng hồ, đã 11 giờ rồi cơ àh? Mẹ vẫn chưa về, có thể mẹ còn kẹt ở đâu đấy! Chợt nhớ ra mình chưa có thứ gì trong bụng, nhưng cô bé cũng không cảm thấy đói. Cô bé vẫn ngồi lì ở góc phòng, chờ đợi một điều gì đó. 

Mãi sau, cánh cửa hé mở, mẹ đã về! Mẹ bước vào làm ngôi nhà như sáng lên được một chút, ấm áp hơn được một chút. Mẹ hỏi han đủ thứ, cô bé được dịp nũng nịu với mẹ. Rồi mẹ bắt đầu kể những cảnh tượng mẹ gặp trên đường, cột điện bị gãy, những ngôi nhà tróc nóc, những gốc cây to bị đưa lên khỏi mặt đất ... làm cô bé rùng mình, rồi cô thiếp đi trong vòng tay ấm áp của mẹ.

...

Sáng sớm, bên ngoài lao xao, ồn ã làm cô bé tỉnh giấc.

- Mẹ ơi! chuyện gì thế mẹ! - Cô bé hỏi

- Nhà đối diện - bác Năm và cậu con trai gặp nạn ngoài biển rồi con ạ! Họ mãi mãi không trở về!

Ngày đăng: 04/07/2013
Người đăng: Đinh Hồng Quế
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Tất cả mọi thứ chỉ quý giá khi
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage