Bản năng hàn gắn
Trước sinh nhật ba ngày.
Tôi ngồi trong rạp, một tay bốc bắp rang bơ ăn ngon lành, mắt hau háu nhìn lên bộ phim đang đến hồi gay gấn. Đột nhiên một bàn tay thò sang chỗ tôi và cầm lấy cổ tay tôi. Tôi "Á!!" lên một tiếng hãi hùng khiến lượng khán giả ít ỏi trong rạp hét theo tôi vì tưởng hung thủ trong bộ phim lại xuất hiện đột ngột.
***
Tôi quay sang Hant:
- Cậu làm gì thế?
- Tớ định xem đồng hồ cậu.
Câu trả lời thản nhiên của cậu ta làm tôi lúng túng, ngúc ngắc:
- Ờ, sáu giờ hai mươi.
- Uhm...
Cậu ta im lặng một lúc. Từ lúc đó đến cuối phim tôi không sao tập trung lại được, như người đang ngủ chợt bị đánh thức không thể nhắm mắt lại nữa. Tôi nhìn sang Hant, cậu ta có vẻ vẫn mông lung suy nghĩ điều gì đó.
Nửa tiếng sau, ra khỏi rạp, tôi đi cạnh Hant trong dòng người ồn ã bàn tán về bộ phim. Tôi quay sang cậu ta:
- Cuối cùng thì ai là hung thủ nhỉ?
- Lương Triều Vỹ, không cần kiểm tra tớ đâu, tớ vẫn xem mà, chỉ không tập trung thôi.
- Cậu chưa nghĩ xong à?
- Chưa.
Tôi nhìn lên trời, vài gợn mây, không khí nóng nực kiểu ép mưa.
- Trời sắp mưa đấy, vào Highland ngồi đi.
- Cảm giác thôi, không mưa đâu.
Chúng tôi lên xe, vòng vèo được khoảng năm phút, mưa to như con bò. Táp xe vào lề đường, ngồi dưới mái hiên một quán trà đá gần nhà thờ. Tôi nhún vai:
- Cảm giác luôn đúng.
- Vậy cậu cảm giác rằng mọi chuyện sẽ ổn không?
- Có, nhưng điều đó không quan trọng. Quan trọng là cần làm hết khả năng.
Trước sinh nhật năm ngày.
Những nhánh tầm gửi trồng ở cây hoa mõm chó trước nhà tôi lớn nhanh không tưởng. Quả là thứ thực vật kỳ lạ, sống mà chẳng cần được chăm sóc. Có lẽ nó là thứ cây mang tính ... độc lập cao nhất. Tôi mở cửa sổ, luồng không khí nóng nực phía bên ngoài ập vào trong khiến tôi thấy tắc thở. Hant đứng phía dưới, nhìn tôi bằng ánh mắt trong suốt. Ngày nào cũng vậy, từ khi chúng tôi chơi với nhau đến giờ gần hai năm, cậu ta luôn cùng tôi đi bộ tới trường. Chạy ầm ầm xuống cậu thang, tôi vừa xỏ đôi giày búp bê vừa với tay bật phần trả lời tự động của máy điện thoại. Chốt cửa, xoay lưng ra, đột nhiên tôi hẫng hụt khi nhìn thấy đôi mắt sưng húp của Hant, hẳn là cậu ta vừa trải qua một cơn khóc kinh hồn đêm qua mới tạo ra dư âm thế này. Hant thì thầm:
- Hôm nay nghỉ học được không? Tớ muốn...
- ... đi loanh quanh – Tôi mỉm cười thấu hiểu.
Cậu bạn nhìn tôi, gật đầu. Tôi leo lên chiếc xe thể thao của Hant, đội mũ bảo hiểm vào. Cậu bạn phóng rất nhanh, từng cơn gió vụt qua mặt tôi, chui xuống cổ mát lạnh. Hant đi ra phía ngoại thành, lòng vòng một lúc rồi đâm thẳng đường lên sân bay...
Chúng tôi ngồi ở phía bên ngoài của sân bay, nơi những người trễ giờ bay hối hả nhảy xuống taxi đẩy vali vào trong như những mũi tên. Tôi mua hai lon Diet Coke, ngồi bệt xuống cầu thang dẫn xuống khoang dưới của máy bay, chia sẻ cho Hant một nửa. Cậu ta cầm lấy cả hai lon, bật nắp rồi chia sẻ cho tôi một nửa. Kiểu bạn bè kỳ quặc.
- Này, bố mẹ tớ chuẩn bị ly dị.
Câu nói của cậu ta cùng lúc với tiếng động cơ ì ì và một chiếc máy bay vút lên trời. Trời rất xanh. Chiếc máy bay xa dần, nhỏ dần. Tiếng cửa ra vào tự động mở rồi đóng liên tục. Tiếng ồn ảo của một người đàn ông đang nói chuyện như hét vào điện thoại. Tôi uống một ngụm lớn Coke, hơi ga choáng lên óc, cay xè mũi.
- Sao cậu biết? Bố mẹ cậu nói ư?
- Không, tớ tình cờ tìm thấy đơn ly dị có chữ ký của bố và mẹ trên bàn trang điểm của mẹ tớ, khi tớ vào tìm sạc điện thoại. Bố mẹ tớ không nói gì, có lẽ chờ đến sau sinh nhật của tớ...
Tôi im lặng. Hant tiếp:
- Việc này hơi bất ngờ với tớ vì tớ thường nghĩ rắc rối nào rồi cũng giải quyết được. Và đột nhiên tớ nhận ra không phải như thế.
- Có khúc mắc nào đáng kể không? – Tôi khịt khịt mũi.
- Khúc mắc nào cũng đáng kể. Sắp tới tớ sẽ phải quyết định sẽ ở với mẹ hay ở với bố. Điều này rất quan trọng.
- Đó là một quyết định khó đấy.
- Không, đó là một quyết định rất khó.
Cậu ta nói và nhổm người đứng lên, bước. Nhìn từ phía sau, trông Hant rất hùng dũng, cậu ta cao hơn tôi cả hai chục phân và to như bò sữa. Nhưng tôi biết, cậu ta đang khóc. Những người có lớp vỏ mạnh mẽ thường không thích ai thấy mình khóc.
***
Hant
Cậu ta là một người bạn của tôi. Phải nói như thế vì tôi không có nhiều bạn và cậu ta cũng vậy. Chúng tôi học chung trường quốc tế, nơi tụ tập rất nhiều những học sinh đến từ khắp nơi. Hant mang một nửa dòng máu giống tôi, vì cậu ta là con lai. Ban đầu tôi ít để tâm đến điều ấy nhưng nó lại có nhiều ảnh hưởng đến tính cách phức tạp của cậu ta. Cậu ta vừa thẳng thắn và mạnh mẽ như bố, thậm chí hơi hoang dã, ăn mặc bụi bặm và đi xe thể thao to xụ, lại vừa dịu dàng như mẹ, điển hình là việc nuôi rất nhiều các con thú nhỏ như cá hay thỏ. Hant học khá nhất các môn mang tính tư duy trừu tượng cao như triết, hình học không gian và cả lịch sử. Chúng tôi thường xuyên chơi trờ dò bản đồ và cậu ta luôn luôn là người giành phần thắng, bởi những kỳ tích kiểu tìm ra một nước bé xíu như mắt muỗi trong thòi gian nhanh khủng khiếp. Hant thích tháo tung đồ điện tử và lắp lại. Tất nhiên cậu cũng chơi giỏi trò xếp hình. Đó là bản năng hàn gắn.
Hant chỉ chơi thân với tôi bởi có lẽ tôi là người chịu được cái sự ít nói của cậu ta. Còn cậu ta nhất quyết là người duy nhất chịu được cái sự nói liên hồi của tôi. Chúng tôi đến trường cùng nhau, ngồi bàn gần nhau làm chung thí nghiệm, thực hiện chung các project, hỗ trợ nhau thuyết trình,cùng nghe nhạc Craig David và tất nhiên là đi chơi cùng nhau. Chúng tôi hiểu nhau và điểm hiểu nhau nhất đó là luôn đưa ra lời khuyên cho nhau trong những tình huống cần thiết. Một lần tôi đã nói với cậu ta rằng đừng bán xe khi mà tình hình tài chính của Hant khủng hoảng trầm trọng. Tôi nói bán một thứ gì đó không bao giờ có thể giúp mọi thứ khá hơn, tốt hơn hết là hãy bắt bắt đầu chăm chỉ trở lại và tích góp từng cent giải quyết một vẫn đề cần hàng triệu cent. Cậu ta làm theo, làm được và làm tốt.
Lần này, cũng như thế, tôi nói với Hant hãy thử làm tất cả trước khi mọi thứ trở nên quá muộn, đừng bao giờ từ bỏ hy vọng. Cậu ta làm theo, sẽ làm được, sẽ làm tốt.
Sinh nhật
Thời tiết trở nên dễ chịu hơn sau vài ngày, mưa nhẹ khiến đường tuy ẩm nhưng mát mẻ và dễ chịu. Tôi rảo bước đến nhà Hant, nhà chúng tôi không xa nhau là mấy vì thế tôi từ chối khi cậu ta nói sẽ mang xe qua đón. Khi tôi gõ cửa nhà Hant, đồng hồ chỉ 8 giờ. Mẹ cậu ta mở cửa, tôi chào bác và bước vào nhà. Tôi gặp mẹ Hant ít nhất là vài lần một tuần và từng không ít lần ăn tối ở nhà cậu bạn nên bố mẹ Hant đều biết rõ tôi. Tôi đã hứa không biểu lộ thái độ gì đặc biệt tỏ ra là mình đã biết. Chúng tôi cần thể hiện như là không hề hay biết gì về quyết định của bố mẹ Hant. Cậu ta đang bê chiếc bánh sinh nhật Chocolate từ bếp ra. Chúng tôi ngồi xuống chiếc bàn đã được cắm sẵn rất nhiều nến và đặt một vài món nguội, chỉ có bốn người nên không khí khá thoải mái. Tất cả hát Happy birthday và Hant cúi người thổi nến. Cậu ta nhắm mắt lẩm bẩm. Như kịch bản, tôi nhấm nháy hỏi:
- Này tò mò quá! Cậu ước cái gì vậy?
- Hi, tớ ước là năm sau, năm sau nữa và các năm tiếp theo vẫn được ngồi ăn sinh nhật cùng bố mẹ và cậu. Tớ luôn muốn có bố mẹ trong những ngày thế này, vì tớ biết bố mẹ sẽ vui khi thấy con mình ngày một lớn hơn. Những bữa tiệc sinh nhật với gia đình luôn là những câu chuyện cổ tích.
Chỉ một thoáng, tôi biết đã có những rung động nhất định.
Chúng tôi cất nến sang một bên và bắt đầu cắt bánh. Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Câu chuyện xoay quanh chủ đề về Hant khi còn bé. Cậu ta không dễ chịu như bây giờ, hồi bé Hant nghịch như quỷ và chẳng chịu nghe ai cả.
- Ha ha, bố còn nhớ cái lần mà con đi học xong không về nhà mà chạy ra hàng máy tính ngồi chơi game đến tận tối mịt không?
- Có, cái lần năm lớp sáu phải không? - Bố Hant nháy mắt
- Vâng, chính lần ấy. Khi con về nhà, bố thì định lôi con ra nện cho một trận chừa tật ham chơi, còn mẹ thì nhất quyết không để bố đánh. Mẹ nói cho con cơ hội sửa chữa. Và giờ thì con đã tốt. Bố mẹ thấy đấy, đôi khi chúng ta cần cho người khác cơ hội để nhìn lại mọi thứ, để làm lại. Chẳng bao giờ là muộn cả....
Tôi thấy bàn tay của mẹ Hant nhúc nhích, rồi chạm nhẹ vào cánh tay rắn chắc của bố Hant:
- Mọi người cứ ăn đi nhé, em vào bếp lấy thêm salad
Bác đứng dậy, đi vào bếp. Tôi cũng đứng lên theo vì tôi thấy mắt của mẹ Hant hơi hoe đỏ. Tôi vào bếp, đẩy cánh cửa khép hờ. Mẹ Hant quay lại nhìn tôi, bác đang khóc:
- Các con... biết hết rồi phải không?
Tôi gật đầu lặng lẽ, rút lấy một tờ khăn giấy đưa bác.
- Hant chắc buồn lắm. Bác thấy nó toàn nói những câu...
Tôi mỉm cười:
- Đó là bản năng của một người con mà bác. Phải là cầu nối hàn gắn những khúc mắc của bố mẹ... Hant làm những việc có thể, để sau này sẽ không phải tiếc vì mình đã chưa cố gắng.
Mẹ Hant lặng đi. Một lát, bác nhìn tôi, cười:
- Bác hiểu rồi. Nào, mình lấy salad rồi ra kẻo hai bố con chờ...
Cả một không gian ngoài cửa kính đang ngấm bởi làn mưa nhẹ. Những cơn mưa cuối cùng của mùa xuân như gột rửa hết từng chiếc lá cây, đón một mùa mới đến, những điều mới đến. Mọi người khoác tay nhau đi trên phố, ánh sáng từ khung cửa sổ hắt ra ấm áp, vọng lại những tiếng cười. Khung cảnh hệt như trong câu chuyện Grim. Ở những câu chuyện cổ tích, bao giờ cũng là một kết thúc khiến người ta mỉm cười.
Tonic