Gửi bài:

Con người ta vẫn đến và đi

Hãy sống hết mình! Không phải vì lo tương lai mọi thứ sẽ lụi tàn, mà bởi vì cuộc đời là như vậy, những cái đã qua rồi thì không níu lại được, những cái sẽ đến, những thứ bất ngờ, những xoay vần cuộc đời thì ai biết mà ngờ, nên chỉ có hiện tại là thực sự quan trọng. Phải sống cho hiện tại, phải hết mình cho nó.

***

Hình như lâu lắm tôi mới ngồi lôi đống thư cũ của ngày xưa ra đọc. Lần này, tình cờ thế nào trong lúc nghịch ngợm mail, tôi nhìn thấy một cái mail Bạn gửi, thế là search mọi thư của Bạn và ngồi đọc. Hóa ra đã từng có thời chúng ta viết cho nhau những lá thư như thế, hóa ra đã từng có thời chờ đợi, nhớ nhung nhau như vậy, hóa ra tôi từng có ý nghĩa đối với Bạn như thế, hóa ra Bạn từng là một phần rất quan trọng trong suy nghĩ của tôi.

con-nguoi-ta-van-den-va-di

Khi đọc thư, tôi đột nhiên rất, rất nhớ Bạn! Tôi đột nhiên muốn viết cho Bạn một cái gì đấy, hay gửi cho Bạn một bức ảnh, hay một cái mặt cười, hay tương tự vậy. Nhưng rồi tôi nhớ ra mối quan hệ của chúng ta đã nguội lạnh. Chúng ta đều đã thay đổi, có lẽ người này không còn thực sự chạm vào, hay muốn chạm vào tâm hồn của người kia như ngày xưa chúng ta vẫn hay làm nữa. Chúng ta đều đã bước vào cuộc sống thật, thế giới không còn chỉ bó hẹp vào một vài kỉ niệm. Việt Nam cuốn Bạn đi theo cách của nó, Đức cũng cuốn tôi đi.

Bạn thân yêu ạ, gặp được nhau chắc hẳn đã là một cái duyên lớn ở trong đời. Chúng ta thậm chí còn từng rất thân nhau, vậy thì còn đòi hỏi gì? Chúng ta đã từng đi bộ một quãng dài với nhau, giờ thì ai cũng rẽ vào con đường riêng, là thuận theo tự nhiên, là thứ đã diễn ra, đang diễn ra. Tôi thực sự rất buồn. Cái cảm giác ấy không thể nào tả nổi, nó không giống như việc đã từng thích một ai đấy, hay yêu một ai đấy, rồi tình cảm ấy lặng lẽ biến mất. Việc thích một người có thể chấm dứt nhưng tình bạn giữa hai người thì không dừng lại. Nhưng việc không còn có thể chạm đến tâm hồn của người kia như xưa nữa, việc bản thân mình đối với người kia không còn quan trọng, việc dửng dưng khi nghĩ về nhau, việc không còn muốn nỗ lực để duy trì mối quan hệ với nhau nữa là một cái gì đấy như dấu chấm hết, như dấu enter và hết một phần. Không còn có thứ cảm giác gì xa cách và buồn bã hơn.

Từ ngày tôi rời Việt Nam cho đến giờ, đã có bao nhiêu mối quan hệ cũng lặng lẽ biến mất theo thời gian như vậy.. Cũng có thể nó chẳng liên quan trực tiếp gì đến việc tôi có đi Đức hay không, chỉ là con người ta trưởng thành, nhất là khi thực sự bước chân ra va vấp với đời, rồi thay đổi. Mối quan tâm trong cuộc sống không chỉ ngừng lại ở một, hai con người, chúng ta trải nghiệm và đổi thay, khi nghĩ về nhau và kỉ niệm xưa thấy nhớ nhung, nhưng gặp nhau thì trái tim rất dửng dưng. Phách nhịp lạc cả rồi. Bài hát nghe thật buồn.

Vậy thì phải để người kia bước tiếp thôi. Bản thân mình cũng phải dũng cảm đi tiếp con đường của riêng mình.

Chẳng có gì để oán trách nhau, chẳng có gì để lên án, để cáu giận, để tổn thương. Chỉ đơn giản là hai con người từng đã từng rất thân nhau, nhưng theo tháng năm, bước trên những con đường riêng, và không còn gần nhau như ngày xưa, đơn giản là như thế.

Chúng ta nên sống nhiều hơn cho hiện tại. Nếu có thể ở cạnh nhau, nếu yêu quí nhau, nếu muốn chạm vào nhau thì hãy nên làm thế. Nếu thấy nhớ người kia thì hãy nói tôi rất nhớ người kia. Hãy trung thực của cảm xúc của mình. Hãy sống hết mình! Không phải vì lo tương lai mọi thứ sẽ lụi tàn, mà bởi vì cuộc đời là như vậy, những cái đã qua rồi thì không níu lại được, những cái sẽ đến, những thứ bất ngờ, những xoay vần cuộc đời thì ai biết mà ngờ, nên chỉ có hiện tại là thực sự quan trọng. Phải sống cho hiện tại, phải hết mình cho nó.

Điều cuối cùng mà tôi muốn nói: Tôi trân trọng những kỉ niệm với Bạn, tôi buồn vì chúng ta không còn chạm vào tâm hồn nhau như ngày xưa nữa, nhưng tôi sẽ ngẩng cao đầu và bước tiếp.

Mong Bạn ổn và thường xuyên cười. Tôi cũng sẽ ổn và đi tiếp theo cách của riêng tôi.

Theo Tranglys

Ngày đăng: 17/11/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Thép đã tôi thế đây
 

Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí…”

Thép đã tôi thế đấy (Nikolai Alexeevich Ostrovsky)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage