Gửi bài:

My best boy friend

From: Con bạn trời đánh
To: Thằng bạn thánh đâm

***

Ai trong chúng ta cũng có một đứa bạn, thân thiệt thân, tốt thiệt tốt tới nỗi ta còn không biết nó là cái gì trong đời ta. Chỉ có thể nhớ rằng hình như nó là người mình tìm đến đầu tiên trong ngày, nó là đứa cùng mình "chơi xỏ" người khác, nó là đứa không bao giờ nói "không" khi mình cần.

Mà dường như đứa bạn "chí cốt" ấy thường là cùng giới tính với ta, thể như nam thân với nam để bị hiểu lầm là gay, nữ thân với nữ bị hiểu lầm là les. Thế đấy, vậy mà cái đứa "nối khố" với tôi lại là một thằng con trai, không gay và hoàn toàn "thẳng". Vậy là nó vừa kiêm luôn là bạn, kiêm luôn là "ghệ hờ" của mình đó chứ.

my-best-boy-friend

Ngày mới vào cấp ba, mình ngoan hiền biết mấy, bạn bè và thầy cô đánh giá mình là "thanh niên nghiêm túc" đó chứ. Chà, còn được bầu làm lớp trưởng, oách không thể tả, thế là tuyên thệ trong bụng rằng sẽ là lớp trưởng gương mẫu nữa chứ. Vậy đấy, thế mà có đứa dám chống đối ra mặt với mình, dám "giễu võ giương oai" với mình. Chẳng ai xa lạ là cái thằng lười và quậy nhất lớp, thầy cô còn không chịu phục thì làm sao chịu nghe lời mình. Và thề có chết tao cũng không nói cho mày nghe suy nghĩ đó của tao đâu thằng bạn tốt ạ.

Thế là sau chuỗi ngày dùng cương chế cương thất bại, mình quyết định đổi chiến thuật: lấy nhu khắc cương. Mình lân la đổi chỗ với đứa cạnh nó, ngày ngày bớt càm ràm và chửi mắng, thay vào đó mình làm thân cùng nó. Vậy là chiến dịch bắt đầu bằng việc giúp ai kia chép bài, che cho ngủ lén, rủ rê quán cốc, mà mục đích cuối cùng chính là làm cho kẻ đó mất đi phòng bị. Đôi khi nằm gác chân mà nghĩ lại thì còn nghĩ Gia Cát Lượng cũng thua mình rồi, da mặt lúc đó chắc cũng dày hơn cả bánh bao.

Tưởng là đại thắng viên mãn, vậy mà cuối cùng người bị động và thất bại lại là mình. Thì ra cái đứa "lì lợm" ấy tiếp thu mau thật, bài mình chép cho học thuộc cả thảy, lại còn quay ngược lại rủ rê mình gia nhập cái đám "quỷ sứ" của nó. Nhớ coi, ngày đó tao nhớ mày đánh lộn với thằng mập trường khác, chà quần áo nhìn chẳng khác gì vừa nhúng bùn đem lên. Thế đấy, vừa định mở miệng giáo huấn mày, vậy mà mày nói một câu làm tao xúc động mãi: "Nó nói xấu mày, không chịu được nên đánh nó".

Trời ơi, tao đâu có ngu mà không biết có người thương người ghét tao, nó nói gì thì kệ nó đi. Vậy mà nhịn không được nên đánh nó, thế là tao quyết định "bưng bít" cho mày. Kể ra thân nhau thế đấy, đôi khi nghĩ lại thấy cũng khó tin, tưởng như có thể viết thành tiểu thuyết rồi thêm thắt chi tiết là mày thích tao là thành hàng "nóng" đem đi xuất bản là được rồi. Thế là chuỗi ngày "thân thiết" bắt đầu, mà giờ nghĩ lại còn thấy dở khóc dở cười.

Sáng vào lớp là có đồ ăn mà khỏi phải đi căn tin, có người làm vệ sinh hộ, ngược lại vẫn phải chép bài và che cho nó ngủ. Về phần học hành thì thôi miễn đi, còn về phần thể thao thì không phải nói quá chứ tao ngưỡng mộ mày thiệt đó. Ngày Hội khỏe phù đổng của trường, lớp mình nhờ có chân sút "vàng" của mày mà vào được chung kết, tinh thần hứng khởi cổ võ sôi động cả lên. Nhưng lớp chúng ta lại thua, tao biết vừa có lí do khách quan vừa có lí do chủ quan, tao thấy mày buồn ngồi một xó trong sân vận động.

"Uống nước đi này". Tao đưa chai nước cho mày.
"...". Mày không nói cầm lấy chai nước uống đến hơn nửa chai.
"Về thôi, nay đi ăn tao đãi". Tao nói với mày.
Chà, hai đứa khác phái mà toàn xưng nhau là mày tao, chắc do lúc trước vì ghét mày nên mới kêu thế, riết rồi không sửa được. Người ngoài nhìn vào không biết thầy tao với mày thân thiết thì nói là người yêu, đứa nào không thích tao thì nói tao bị les, đứa nào thân thân thì nói là bạn bè tốt.

Nhắc vế chuyện người yêu, không biết là tao nên cảm ơn hay là trách mày nữa. Tao cũng là con gái, lại đang cái tuổi rạng ngời mong có người yêu cho bằng chúng bằng bạn. Xem vẻ ngoài cũng đâu đến nỗi tệ, không bằng "hot girl" nhưng cùng được xem là dễ nhìn, tổng thể không xúc phạm người nhìn đó chứ. Vậy mà cuối cùng vì suốt ngày đi với mày mà chẳng ai dám ve vãn, thế là cái số FA từ đó đeo bám luôn. Nhưng tao biết, lúc tao thất tình mày chính là đứa bên cạnh an ủi, mặc dù cách an ủi chẳng ra thế thống gì. Nhớ coi, hôm đó tỏ tình thất bại, cái anh lớp trên từ chối tao, vậy là tao lủi thủi ngồi một đống trong lớp.

"Đi về, thèm hơi trai đến vậy thì mai dẫn cho mà kiếm". Mày nói với tao sao khi tan học hết một tiếng đồng hồ. À, vậy ra mày cũng ở lại với tao.
"...". Tao nhớ là tao ngước nhìn mày mà không biết đáp thế nào. Nói sao thì tao là con gái mà, mê trai thì cũng có chút ít chứ.
"Đi ăn, đói lắm rồi. Hay là muốn tao kiếm thằng kia đánh cho một trận?". Mày hỏi tao.
"Ha ha, mày điên vừa thôi, đánh rồi là tao không lấp liếm dùm đâu". Tao bật cười vì thái độ làm như mình đây anh hùng lắm của mày đó.
"Không cần, tao chỉ có thể khai là do mày thất tình nên không cam tâm, kêu tao đi đánh thằng đó thôi". Mày khinh khỉnh nói với tao.
"Mày thôi mơ mộng đi. Thằng ấy có xứng cho mày bị phạt không?". Tao hỏi mày.
"Thế buồn làm gì, về thôi". Mày kéo tao ra khỏi lớp.

Chà, xem ra tao với mày cũng là "cặp đôi hoàn hảo" chứ bộ, tuy không hoàn hảo nhưng bù đắp cho nhàu cùng tạm được. Về phần cơ bắp và thể lực thì tao xin thua, nhưng về phần động não thì tao ăn mày chắc rồi. Cũng nhờ mày mà tao rút ra được một kinh nghiệm trong việc quản lý lớp, đó chính là muốn người khác nghe lời thì trước hết mình phải hơn nó. Tức là đứa nào thích quậy, mình phải quậy hơn nó, đứa nào thích học, mình phải học hơn nó, có như thế nó mới sợ và nghe lời mình.

Tao nhớ cái ngày tao thi rớt học sinh giỏi, tao buồn lắm lắm và chỉ có thể ngồi một đống. Tao vừa buồn vì rớt, buồn vì thấy thầy cô buồn, buồn vì làm lớp buồn, nói chung là "sầu trăm ngã". Tao biết mọi người đều an ủi, động viên tao, nhưng con người nào phải sỏi đá mà không buồn. Tao nhớ mày chẳng nói nhiều nữa, cũng chẳng lên tiếng "dạy đời" như mọi khi. Mày ngồi cạnh tao hàng giờ ngoài công viên, cuối cùng chỉ nói một câu gọn lỏn mà dường như uốn lưỡi cả ngày mới nói được: "Nếu cả thế giới không cần mày, đừng lo tao sẽ làm phiền mày!!!". Mày có biết khi ấy tao xúc động đến thế nào không, thế là tao khóc, tao còn nhớ mày luýnh quýnh chẳng biết làm thế nào. À, hiểu rồi, thì ra mày sợ con gái khóc, nắm được điểm yếu rồi nhé em.

Ba năm gắn bó rồi, bây giờ còn là năm cuối, tao chả biết tương lai liệu có mày gắn bó nữa không. Thằng bạn thân ạ, tao biết vì tao mà mấy em khác không dám tỏ tình với mày, tao biết vì tao mà mày phải "siêng năng" học bài hơn trước, tao biết vì tao mà mày bị tụi con gái gọi là nhu nhược. Này, làm gì phải quan tâm, mà tao là tao chỉ áy náy là làm "lỡ duyên" của mày thôi, cái đó nghĩ lại thiệt là tội lỗi đầy mình. Chỉ còn sáu tháng nữa là "con đường đôi ngã", tao có biết bao lời muốn nói nhưng không thể nói, chỉ có thể gửi gắm vào đây.

Khi mày đọc được thì đừng khóc nghe chưa, không là bị "dìm hàng" với tao nhá!!!~

Mãi mãi là bao xa, nhưng chỉ cần có bạn bên cạnh thì bao xa cũng không còn là trở ngại...

Ngày đăng: 05/01/2014
Người đăng: Thanh nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
your absense
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage