Gửi bài:

Món quà chưa gửi

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại")

Mười giờ ba phút sáng thứ bảy hôm ấy cả nhóm bạn thân ngày xưa đã tụ họp đầy đủ tại đồi Dẻ phía sau trường trung học Chung Miêng cũ. Những cái ôm, những giọt nước mắt, những im lặng ngẹn ngào, những niềm vui đầy nước mắt, gặp lại nhau sau bao năm xa cách mà nhìn chúng tôi như những người sắp phải chia xa vậy. Sáu năm đã trôi xa cả năm đứa bạn thân chí cốt đều đã trưởng thành và đạt được những thành công lớn đầu tiên trên bước đường đời. Gặp lại nhau những kỉ niệm cũ chợt ùa về, có những thứ trong mỗi người vẫn chưa hề thay đổi, bất chợt chúng tôi nhận ra mình vẫn còn là những đứa trẻ.

***

mon-qua-chua-gui

Sau sáu năm mỗi người đều đã đi về một ngả nhưng thật may không một ai quên lời hẹn cũ, cả năm đứa chúng tôi trước ngày chia xa đã từng hẹn sau sáu năm nữa sẽ tụ họp. Vào đúng ngày 13 tháng 08 tại rừng Dẻ sau ngôi trường thân yêu của chúng tôi, tại sao phải là sáu năm sau, đó là một câu chuyện rất dài. Nhóm chúng tôi gồm năm người tất cả, chơi với nhau rất thân nhất là trong ba năm học cấp ba. Học xong trung học mỗi đứa lại đi về một ngả, cho đến ngày hôm nay mới lại được gặp nhau vì lời hẹn nên ai cũng cố gắng sắp xếp để đến. Tôi tạm thời gác lại bao nhiêu công việc bề bộn, ngổn ngang để đến cùng lũ bạn, thằng Hải đang bận làm nghiên cứu sinh ở bên nước ngoài thế mà cũng về được. Cả cái Vân cũng gắng cái bụng bầu sáu tháng mười lăm ngày của nó đến nữa, có lẽ cả cuộc đời tôi sẽ không bao giờ quên được giây phút ấy. Thực ra để cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ cái Minh Hà trưởng nhóm đã phải vất vả làm công tác liên lạc cả máy tháng trời liền, từ nhắn tin, gọi điện, gửi thư điện tử và chát chít qua internet cũng như nhắn gửi người thân để mọi người sắp xếp mà đến đúng hẹn.

Sau những phút hân hoan đầy cảm động chúng tôi nhảy lến chiếc xe Ford bảy chỗ của thằng Cường đi về đồi Thông, ngọn đồi dấu yêu bao kỉ niệm của chúng tôi để làm một bữa tiệc ngoài trời nho nhỏ mừng ngày gặp mặt. Gió trời hôm ấy mát lành, nắng nhẹ nỗi vui mừng như ngập tràn trong tim, ôi thế mà đã sau năm trôi qua rồi cơ đấy. Ngày xưa tất cả chúng tôi đều như thế, thích tung tăng chạy nhảy vào những hôm đẹp trời. Cứ mỗi chiều cuối tuần rảnh rỗi chúng tôi lại cùng nhau đạp xe đi dọc các con đường của huyện Mường quê hương chúng tôi, vừa đạp xe vừa cười đùa và ca hát. Chúng tôi thích ca hát lắm và đã từng mơ ước sau này sẽ thành lập một nhạc, sẽ phát triển lừng danh như ABBA, nhưng giờ thì chẳng có ai đi theo con đường âm nhạc cả đó chỉ là ước mơ của một thời viển vông.

Trong nhóm có thằng Cường là thằng đại gia nhất, nó con nhà "quý tộc" mà, nên nó suốt ngày sắm sửa nhạc cụ, đồ đạc linh tinh phục vụ cho việc ca hát của nhóm. Trên xe vẫn còn cây đàn Guirta mà ngày xưa lúc nào đi chơi nhóm cũng mang theo, thằng Hải là người chơi đàn hay nhất sau đó đến lượt cái Minh Hà. Tôi và thằng Hải hát, cái Vân hát không được hay lắm có điều nó thổi sáo nghe cực tuyệt vời. Nhóm chúng tôi thần tượng các nhóm nhạc lừng danh thế giới, và ai cũng có thần tượng của riêng mình. Vì học chuyên Anh, hay nghe nhạc Âu- Mỹ nên hầu như cả nhóm đều thích những ca sĩ Tây cả, trừ mỗi cái Vân thần tượng âm nhạc của nó là một ca sĩ Việt Nam. Nó si mê điên đảo cái anh Quang Vinh mà thời đó nó chẳng biết nhiều nhặn gì về anh ta cả.

Cái Vân gia nhập nhóm muộn nhất, bốn đứa còn lại chúng tôi vì đã từng học cùng trường cấp hai nên khi lên cấp ba cũng dễ thân hơn. Nhà cái Vân ở xa trường nhất nhà nó nghèo lắm thế mà nó học rất giỏi, nó chẳng có đài để nghe đĩa như mấy đứa chúng tôi để học nghe tiếng mà khả năng nghe tiếng Anh của nó vẫn rất tốt. Nhà nó ở tận Minh Châu cãi xã nhỏ bé ở cuối huyện, vào cái năm cả làng nó hầu như nhà nhà đều sắm được cái bộ Tivi màu với đầy đủ dàn âm thanh, loa, đầu đĩa thì nhà nó vẫn dùng cái Tivi đen trắng. Nó say mê cái anh ca sĩ của nó nhưng chẳng mấy khi được nghe hoặc xem những đĩa nhạc, bài hát của anh ta. Hồi ấy Quang Vinh có những bài hát rất được lứa tuổi học trò của chúng tôi vô cùng yêu mến, tôi nhớ cái ngày chia tay sau năm trước tất cả lũ chúng tôi đã cùng khóc và hát bài Tạm Biệt, bài hát đã gắn với tên tuổi anh ca sĩ này. Vân thần tượng ca sĩ này theo những cách rất riêng của nó, vì nhà không có đầu đĩa nên cứ mỗi lần đến nhà tôi nó lại bắt tôi mở những đĩa nhạc của Quang Vinh cho nó xem. Tiếc rằng nhà tôi cũng chỉ có mấy cái đĩa nhạc cũ của anh ta nên cái Vân cứ xem đi, xem lại đến cả hàng chục lần. Thỉnh thoảng nó lại xin được mấy tờ báo cũ, đặc biệt là các tờ báo đặc san cho tuổi học trò có bài và hình của anh Quang Vinh, nó lại đem về cất rất kĩ đôi lúc lại lôi ra đọc và ngắm nghía những gì người ta viết về thần tượng của mình. Cứ mỗi lần trên truyền hình có chương trình gì mà Quang Vinh xuất hiện thì nó đều phải xem bằng được.

Tôi lại nhớ có một buổi học năm nào mà cái Vân đột nhiên xin nghỉ học, ở trường tôi xin nghỉ học giữa buổi là rất khó, chắc ngoài trường hợp ngất xỉu đột ngột ra thì không còn một chiếu lệ nào khác nữa. Cái Vân là đứa chăm học nhất lớp, chẳng bao giờ nó đến muộn nói gì đến xin nghỉ. Chiều hôm ấy tôi nhận thấy khuôn mặt lo lắng của nó từ khi bước vào lớp, ngay từ tiết học đầu tiên của buổi chiều hôm ấy nó đã nhấp nhổm ngồi không yên, không mấy chú ý vào bài học. Thỉnh thoảng nó lại quay sang thằng Hải ngồi cùng bàn với nó bây giờ là mấy giờ rồi. Rồi tiết học đầu tiên cũng đã trôi qua, giờ nghỉ giải lao năm phút chúng tôi đến hỏi nó có chuyện gì thì nó ấp úng không nói, nó chỉ bảo là có việc phải xin nghỉ về nhà. Xin nghỉ là một việc không dễ dàng nhất là trông cái Vân lúc đó rất khỏe mạnh, chẳng bị làm sao cả. Chúng tôi khuyên nó có chuyện gì thì hãy từ từ mà giải quyết, nhỡ nghỉ cô giáo lại kiểm tra 15 phút đột xuất thì mệt lắm. Nó chỉ thở dài trông có vẻ rất não nề.

Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp, tiết học thứ 2 là tiết Ngữ âm tiếng Anh của cô. Thấy cô giáo cái Vân đứng dậy, giọng nó ấp úng:

- Em... em thưa cô, cô cho em xin nghỉ buổi học hôm nay ạ?

Trông mặt cái Vân lúc đó đỏ bừng lên, quả thật nó chẳng quen với những việc xin nghỉ học như thế. Cô giáo chủ nhiệm rất nghiêm khắc, cô chắc là cái Vân không bị ốm nên nói luôn.

- Sao vậy? đang giữa buổi học thế này các em không nghỉ được, mà các em có muốn nghỉ cô cũng không giải quyết được đây không thuộc thẩm quyền của cô. Nếu thật sự phải nghỉ thì các em phải viết đơn, tất nhiên là cô sẽ kí rồi các em mang qua thầy quản giáo xem xét và chờ thầy hiệu trưởng kí duyệt rồi mới được nghỉ.

Cả lớp quay sang nhìn cái Vân, tôi thật sự rất lo cho nó chẳng biết là có chuyện gì xảy ra với nó nữa. Cô giáo nói là nói vậy thôi, chứ thực ra việc nghỉ học cũng chả đến phức tạp như vậy, nếu đứa nào ốm quá có khi chẳng cần viết giấy xin phép cứ nghỉ rồi giải quyết sau cũng được. Cái Vân rút cái giấy xin phép nghỉ học với lí do ốm ra, chúng tôi chẳng biết nó đã "soạn" sẵn từ bao giờ, nó run run đưa cô giáo. Rồi mồ hôi nó toát ra, chảy dòng trên khuôn mặt thằng Hải vụt đứng dậy.

- Em thưa cô bạn ấy bị sốt ạ, bạn ấy đau bụng từ đầu buổi học...

Thằng Hải được cái hay giúp bạn bè mà không cần biết lí do. Cô giáo nhìn mặt cái Vân, rồi đột nhiên mặt cô tỏ vẻ lo lắng, dù gì nó cũng là học sinh cưng của cô giáo, với lại ai dám tin một học sinh ngoan như nó lại dám đi nói dối để xin nghỉ chứ. Sau khi nó ôm cặp ra khỏi lớp một lúc, cô giáo biết chúng tôi là bạn thân còn bảo thằng Hải hoặc là tôi ra đưa nó về, hoặc ra gọi xe ôm cho nó. Tôi cũng rất lo nên lao ra ngay, đi khập khiễng một hồi đến nhà xe thì cái Vân quay sang bảo tôi, giọng tươi tắn lạ thường.

- Cậu về lớp học đi, tớ tự về được rồi.

- Có chuyện gì với cậu vậy, tớ chẳng hiểu nữa – tôi nói mà giọng hơi gắt.

- Hôm nay có phát clip của anh Quang Vinh rồi, tớ phải về sớm không thì không kịp mất, nhà tớ lại xa trường nữa.

Trời ạ, tôi nghe mà suýt ngất vì một cái clip ca nhạc năm phút mà nó bỏ dở năm tiết học để về xem bằng được hay sao. Tôi thề lúc đó nếu mà có anh Quang Vinh đến tỉnh tôi biểu diễn thì tôi sẽ vét hết những số tiền tiết kiệm được mua vé cho nó đi xem cho thỏa lòng. Nhưng ở cái tỉnh miền núi xa xôi này thì chẳng biết đến bao giờ các ca sĩ nổi tiếng trong nước sẽ lên biểu diễn nữa, nói gì thần tượng của tôi ở bên nước Mỹ xa xôi. Ngày ấy trên kênh VTV3 đang phát sóng chương trình VTV Bài hát tôi yêu, cái clip bài hát mà cái Vân bỏ học về để xem ấy là bài Miền Cát Trắng. Sau này bài hát ấy cũng được rất đám học trò chúng tôi yêu mến, còn tôi mỗi lần nghe thấy bài hát này lại không thể nhịn được một nụ cười nhẹ thậm chí có lúc muốn khóc khi nhớ lại kỉ niệm ngày xưa ấy.

Ngày ngày Vân lên lớp, cố gắng học hành chăm chỉ thầm mong một ngày được gặp thần tượng, tôi nghĩ có khi nó còn mong nhiều hơn thế ấy chứ nhưng không dám nói ra thôi. Có lẽ từ những mẩu báo cũ mà nó biết được sinh nhật Quang Vinh là vào tháng Năm, thế là từ tháng Tư nó đã bận rộn chuẩn bị...quà tặng. Quà tặng cho một ca sĩ nổi tiếng của một cô bé nghèo sẽ là gì? Là một cuốn sổ rất dày, bìa cứng màu đen nhưng quả thật đó là một cuốn sổ quý. Tôi đã xem nó, từng trang một là những bài thơ nhỏ, những lời chúc và hầu như là một bức thư dài hàng chục trang với nét chữ nắn nót đẹp xinh dành cho thần tượng của Vân. Là những tâm sự rất chân thành, trong sáng bày tỏ lòng yêu mến lớn lao của Vân và cái ước mơ "em cũng muốn trở thành ca sĩ như anh!". Nó đã chuẩn bị món quà ấy cả tháng trời, gần đến ngày sinh nhật anh ca sĩ nọ tôi hỏi nó là sẽ làm gì với món quà kia. Vân đã gói bọc cuốn sổ lại, nó bảo chỉ còn hơn một tuần nữa là đến sinh nhật Quang Vinh rồi phải tìm cách tặng anh ấy bằng được món quà đó. Nhưng khổ một nỗi nó chẳng biết địa chỉ của nam ca sĩ ở đâu, thương bạn bọn chúng tôi cũng đổ xô đi tìm địa chỉ Quang Vinh cho nó, ôi giá mà ngày ấy mạng Internet phát triển như bây giờ, hoặc chỗ chúng tôi ở là thành phố lớn thì cũng đỡ khổ. Thực ra thì thằng Cường cũng đã hì hục cả ngày liền với cái máy tính nhà nó nhưng chả có thông tin nào chính xác cả, mà làm sao mà người nổi tiếng lại có thể tung địa chỉ nhà lên cho thiên hạ xem được. Rồi cuối cùng cái Vân cũng quyết định không gửi nữa, nó bảo thế này nghe mới buồn chứ: "thôi mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy rồi, gửi thì cũng chẳng đến kịp đâu, tớ muốn anh ấy nhận được nó vào đúng ngày ấy, tớ sẽ luôn thầm cầu chúc cho anh ấy vậy". thật sự là tôi cũng chưa từng thần tượng ai đến thế cả, chỉ thấy mến mộ họ hơi cuồng nhiệt thôi. Đằng này cái Vân với một tình cảm rất nồng hậu, trong sáng và không biết nói thế nào nữa. Nó thần tượng ca sĩ Quang Vinh từ khi được nghe bài hát Tạm biệt năm học lớp 9, lúc đó nó mới chỉ được nghe mỗi giọng hát chưa được nhìn thấy mặt của ca sĩ trên ảnh. Và lòng yêu mến ấy kéo dài suốt từ đó hết hết năm cấp ba, chưa lúc nào hết cuồng nhiệt mà càng ngày lại càng cuồng nhiệt hơn.

Năm tháng qua đi, những kỉ niệm cũng dần trôi qua tất cả chúng tôi dù muốn hay không cũng đều bị cuốn trôi vào những vướng bận của cuộc đời. Tôi cũng chẳng còn tình cảm nồng nàn với thần tượng của tôi nữa. Trong cuộc sống có quá nhiều thứ để phải yêu, còn Vân hẳn tình cảm với người ca sĩ đó chắc không dễ phai nhạt vì nó là đứa sống rất tình cảm mà. Vân học ngoại ngữ tốt nghiệp đại học xong là đi lấy chồng ngay nhưng tạm thời chưa làm đám cưới gì cả vì cũng gấp gáp quá rồi, vợ chồng nó đã "ăn cơm trước kẻng". Định sinh con xong rồi mới tính chuyện làm đám cưới, biết được tin này cả nhóm chúng tôi đều hết sức bất ngờ, nhanh quá. Hình như câu đâu tiên mà cái Minh Hà hỏi nó là: "Chồng cậu có giống anh Quang Vinh không?", chồng Vân hình như cũng hát hay và cũng thích ca hát nhưng ngoại hình thì qua xem ảnh tôi thấy chẳng giống Quang Vinh gì cả.

Rồi tôi chợt nghĩ, thời trẻ con mà tình cảm của ta thật ngây thơ thậm chí khi đã lớn tình yêu mến cũng rất dễ thay đổi. Cuộc sống bon chen đã làm cho tôi đôi lúc quên hẳn thần tượng của mình, không nghĩ mình đã từng yêu thích họ cuồng nhiệt tôi nghĩ Vân cũng thế thôi. Nó đã mang bầu được hơn sáu tháng, nó bảo hình như là con trai. Trong lúc ôn lại những kỉ niệm cũ tôi định hỏi nó có còn thần tượng Quang Vinh nữa không thì nó chợt kêu đau bụng, con trai Vân đang đạp. Tôi lại hỏi cậu định đặt tên thằng bé là gì, không chần chừ suy nghĩ nó bảo liền: "Quang Vinh!". Và thế thì tôi đã biết rồi, có những tình cảm trong trái tim ta không dễ dàng phai nhạt như những cơn mưa và kỷ niệm cũng thế.

Hoa Thược Dược

 

Ngày đăng: 13/02/2014
Người đăng: Dahlia Lio
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
cảm ơn người thứ ba
 

Cảm ơn người thứ ba trong cuộc tình của hai chúng ta, để anh và em hiểu được rằng đã không còn khái niệm duy nhất trong nhau, đã không còn tin nhắn cuối cùng vỗ về riêng giấc ngủ hay nỗi nhớ chỉ dành cho một nơi chốn đi về quen thuộc

Đôi lúc phải cảm ơn người thứ 3 - Anh Khang

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage