Gửi bài:

Miền biển

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")

Biển hiền hòa, nuôi tuổi thơ Nguyên khôn lớn, xây cho cô biết bao lâu đài kỷ niệm... vậy mà biển cũng dữ dằn nuốt gọn mối tình tuổi học trò chưa kịp ngỏ của cô.

***

Gió biển nhẹ nhàng làm lọn tóc lơ thơ bay trước trán Nguyên. Mùi của biển mặn mòi và có vị gì đó rất riêng...Biển đẹp, đẹp đến nỗi làm Nguyên ngơ ngẩn miên man với biển và những dòng suy nghĩ mông lung mà quên mất rằng biển đã qua rồi giờ chiều tà hoàng hôn buông nhẹ.

Màn đêm đang phủ lấy cái xứ biển này.. rất lâu rồi Nguyên mới trở lại nơi đây. Con đường làng vẫn quanh co, những cánh đồng bát ngát giờ chỉ còn gốc rạ và những em nhỏ mái tóc cháy nắng, đen nhẻm và cười nụ cười khỏe khoắn của người dân miền biển...cảm giác bình yên đến lạ.

Từng con sóng như giận dỗi điều gì đó hất tung bọt trắng xóa...cát dưới chân Nguyên cũng mềm...giờ này người ta vẫn ra biển nhiều nên Nguyên không có cảm giác sợ hãi...gió đã thổi mạnh hơn. Nguyên bắt đầu thấy thấm lạnh. Chiếc áo khoác mỏng không đủ ấm để Nguyên thôi run rẩy trước gió...Nhưng Nguyên vẫn thích cái cảm giác gió đùa nhẹ trên tóc cô rồi lại hất tung tóc cô làm nó bị rối. Nguyên chợt mỉm cười..là cô đang cười với ai hay đang tự cười với chính mình?

Ngày xưa cô vẫn thường ra đây thả diều cùng lũ bạn, hò nhau đuổi còng và xây lâu đài cát, để rồi khi nước biển làm sụp đổ lâu đài cát cả lũ cất công xây là đưa nhau giận dỗi biển rồi òa lên khóc nức nở...tuổi thơ của cô, của cái lũ trẻ ở cái xứ biển này...cô nhớ quá.

Biển hiền hòa, nuôi tuổi thơ Nguyên khôn lớn, xây cho cô biết bao lâu đài kỷ niệm... vậy mà biển cũng dữ dằn nuốt gọn mối tình tuổi học trò chưa kịp ngỏ của cô.

mien-bien

Phố biển ngày.....

Cả lớp cắm trại phíc níc năm cuối cấp. mỗi đứa mang một tâm trạng, rồi đây có đứa sẽ đi thi đại học, có đứa sẽ đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài, có đứa ở nhà đi biển...còn Nguyên, ước mơ của Nguyên là vào đại học, biển quê cô đẹp nhưng chưa được quan tâm đúng mức nên vẫn còn nghèo quá...ước mơ của cô, đơn giản nhưng cũng thật cao xa.

Nguyên học đứng thứ 2 lớp, sau lớp trưởng Tuấn. Tuấn không phải là dân gốc ở xứ biển này, nhà Tuấn ở tận thành phố nhưng ngoại Tuấn ở đây nên từ khi bắt đầu vào cấp 3 Tuấn đã học cùng Nguyên. Tuấn không đẹp trai lắm, theo nhận xét của Nguyên là Tuấn nhìn cũng tạm được, vì là con trai Thành phố nên Tuấn cứ như cục bột, lúc nào cũng bị Nguyên và các yêu nữ trong lớp Tiểu quậy cho vào danh sách công tử bột quý mà không hiếm ở cái xứ biển này.

Tội nghiệp Tuấn lúc nào cũng khổ sở nhìn lũ tiểu yêu châm chọc, nhưng cậu ít phản ứng, chỉ cười trừ vì cậu biết có đấu cũng không lại mười mấy cái miệng khi cười thì chúm chím trông thì vô cùng duyên dáng nhưng khi đã trêu ai thì khó lòng cười tươi nổi.

Lớp học có 41 người thì đã có tới 32 là boy, còn lại toàn girl. Mỗi người mỗi vẻ, nếu Di Linh nổi tiếng múa dẻo hát hay, thì Nga tồ được cho là có nụ cười khủng bố nhất. còn Yến thì có thân hình nếu gió thổi mạnh thì 32 boy của lớp phải giàn trận để dành nó từ tay thần gió. An khéo tay còn Uyên nấu ăn không ai giám nếm thử... Chỉ có điều người khiến Tuấn ấn tượng nhất là Nguyên. Mặc dù Nguyên không phải là người xinh nhất lớp, nhưng ở cô bé có nụ cười đẹp như cái nắng ở xứ biển này, nụ cười duyên, rắn rỏi và đẹp mê hồn.. không biết từ khi nào nụ cười ấy, ánh mắt to tròn của Nguyên đã đi vào trong giấc ngủ của Tuấn. nhẹ nhành như gió biển buổi sớm mai.

Công tác chuẩn bị cho buôi phíc níc đã được lên khá tỉ mỉ, mọi người đều được phân công công việc nên ai nấy cũng đều hăm hở làm, những nụ cười, những giọt mồ hôi..những câu trêu đùa làm công việc như bớt mệt hơn..lâu lâu lại có vài ánh nhìn về Nguyên. Hình như không chỉ có Tuấn thấy say nắng cái nụ cười đẹp ấy...

Nguyên mải miết chuẩn bị mà không hay có nhiều hơn một người lâu lâu lại nhìn về phía cô.... Sợi dây cột tóc sáng nay cô buộc vội bị đứt, mái tóc dài bị gió hất tung lên..Hình ảnh ấy lại một lần nữa được ghi lại trong ánh mắt của một vài ai đó.

Món cơm cuộn rong biển được các nàng học và làm khá bắt mắt, nếm thử thì cũng gọi là tạm được. Hôm nay nhỏ Uyên có vẻ tiến bộ với món gỏi sứa. Còn Duyên, An thì dường như ít nói hơn, nét mặt có nét gì trầm tư chẳng giống thường ngày, phải chăng khi sắp chia tay con người ta mới thấy hết giá trị của những lúc gần nhau?

Và kìa, hình như Nguyên cũng đang buồn...vì sắp xa lớp học thân yêu, xa lũ bạn thân còn hơn ruột thịt hay xa một điều gì mà Nguyên chưa kịp định hình.

Hoàng mập thì đang mải nhìn em Yến nên cũng chưa thấy những thay đổi trên khuôn mặt lắm tâm trạng các girl của lớp ngày hôm nay. Hoàng mập thích Yến, ai cũng ngạc nhiên. Có lẽ quy luật bù trừ bắt đầu đúng từ những điều đơn giản ấy.

Lớp cắm trại ở biển 2 ngày, cả lớp bắt đầu cắm trại chiều tối hôm nay để mai còn đưa nhau dậy ngắm mặt trời mọc.. nghe cũng lãng mạn ghớm.

Buổi tối, cả bọn quây quần bên nhau cũng nướng ghẹ, cùng ăn cơm cuộn rong biển va gỏi sứa, bánh mì cũng được cả bọn chuẩn bị. Món vịt nướng của Tuấn được cả lũ hưởng ứng rất nhiệt tình...trong ánh lửa bập bùng bài hát " mong ước kỷ niệm xưa" được Duyên ngân lên. Những khuôn mặt lại trầm tư. Quang kều khuấy động không khí bằng bản nhạc sôi động, còn Tuấn lại trầm tư bên cây đàn ghi ta với " những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng vĩ..." Hình ảnh này đẹp quá, bình thường đứa nào cũng bảo Tuấn Bột, hôm nay thấy Tuấn trổ tài cắm trại điệu nghệ, nấu ăn cũng cực ngon và giờ lại đàn hát nhìn lãng tử vô cùng thì cả bọn mắt chữ A mồm chữ O thán phục... được thể Tuấn cứ hểnh mủi lên làm cả bọn ôm bụng cười nghiêng ngả.

Có những điều chưa kịp gọi thành tên...

Biển đêm nhẹ nhàng những con sóng vỗ, đâu đó tiếng vợ gọi chồng ở miền biển này. Nguyên cùng cả lũ bạn sống ở miền biển, ngày nào cũng đi dọc cái mép biển, í ới gọi nhau, cười đùa cùng nhau trên bãi cát những chiều tan học thế mà giờ đây, khi quây quần bên nhau mới thấy biển quê mình đẹp và có gì thiêng liêng quá.

Nguyên chợt buồn. vậy là cô sắp phải chia tay tuổi học trò thật rồi.

Buổi sáng, dù đã hẹn nhau sẽ dậy thật sớm để ngắm mặt trời mọc nơi miền biển, cái việc mà từ bé tới giờ chả đứa nào nghĩ tới nhưng đứa nào cũng hào hứng lắm, mắt nhắm mắt mở, cái điệu ngái ngủ của cái Nga tồ nhìn mà tội nghiệp quá. Nguyên thì đã ra tới biển từ lúc còn rất sớm, khá nhiều lần Nguyên ngắm mặt trời mọc ở biển rồi vậy mà không hiểu sao hôm nay cảm giác lại lạ lùng đến thế. Nó có gì đó buồn, nao nao và hụt hẫng như sắp mất đi một điều gì đó quý giá lắm.

Nguyên chợt thở dài...mới đó mà cũng đã gần bốn năm. 4 mùa trăng Nguyên một mình xa phố biển. Nguyên đi để thực hiện cái ước mơ Nguyên từng nói hay Nguyên sợ hãi mà trốn chạy cái gọi là kỷ niệm, bởi nó cứ ùa về bóp nghẹt trái tim Nguyên đau nhói. Nguyên không biết nữa. Chỉ biết rằng cứ mỗi lần về đây, đứng trước biển là hình ảnh Tuấn, nụ cười hiền và cả cái chết đau thương của Tuấn cứ hiện về rõ mồn một...

Lớp học ngày.....

Từ hôm đi biển về cả nhóm đã thân càng thêm thân, đứa nào cũng miệt mài ôn thi để đạt kết quả cao nhất. Nguyên giỏi toán, anh nên là trợ thủ đắc lực của cả nhóm. Còn Tuấn cừ nhất Hóa, lý nên sức học của cả nhóm được cải thiện rõ rệt. sau mỗi buổi học nhóm, cả hội rủ nhau ra triền đê thả diều, cái trò hồi xưa không chiều nào Nguyên bỏ sót, rồi cùng nhau về nhà ngoại Tuấn luộc khoai ăn..buổi tối lại rủ nhau đi đuổi còng, nướng ghẹ...giá thời gian cứ dừng lại như thế, giá tuổi học trò cứ vô tư mãi như thế.

Nguyên đang hí húi thổi cơm chiều thì từ đâu Tuấn bước tới, nhẹ nhàng đặt lên tay Nguyên con ốc biển ngộ nghĩnh..Nguyên nhìn Tuấn, Tuấn chẳng nói gì, chỉ nhìn vào một khoảng không vô định nào đó. Trong cái khoảnh khắc đó, tim Nguyên tự nhiên lại đập những nhịp bất thường...khuôn mặt tự dưng cũng ửng đỏ. Tuấn bất chợt nhìn qua, hai ánh mặt bắt gặp nhau...Nguyên vội quay đi...tình cảm tuổi học trò ....phải chăng là như thế?

Từ dạo ấy, Nguyên bắt đầu để ý đến Tuấn hơn, nụ cười hiền của Tuấn, giọng hát nghêu ngao mỗi giờ ra chơi và cả đôi mắt, một đôi mắt buồn vời vợi...đôi mắt cứ ám ảnh Nguyên...ở đó như chứa đựng cả một đại dương, những con sóng, bờ cát... Nhìn Tuấn những lúc ấy, Nguyên thấy bình yên quá..

Nguyên cũng đâu có ngờ...những buổi học cùng Tuấn ấy những hôm ấy là những buổi gặp gỡ cuối cùng của cô và Tuấn. Có nằm mơ Nguyên cũng không thể ngờ...Tuấn lại từ bỏ giấc mơ của mình dễ dàng đến vậy...

Thiên nhiên hay lòng người đang giông bão ...

Chiều nay, cơn bão bất chợt đổ về nơi xứ biển, đợt này lớp cô được nghỉ để ôn thi nên không phải tới trường. những trận mưa cứ tấp vào những tấm phên, tấm nứa. thiên nhiên như đang giận dữ. khi những hạt mưa bắt đầu ngớt cũng là lúc Nguyên nghe tiếng ai đó gào lên. Những đứa trẻ ở làng này đi học vẫn chưa về...mọi người đổ xô đi tìm kiếm. Nguyên cũng tham gia vào đoàn người ấy, có cả cái Nga, cái Uyên nữa...có một dự cảm không hay nào đó khi Nguyên trông thấy cả ba mẹ và ngoại của Tuấn... giọng ngoại run run, tấm lưng còng như càng xiêu vẹo " Con có thấy thằng Tuấn nhà ngoại đâu không? Hắn đi từ chiều tới giờ chưa thấy về với ngoại, Tuấn con ơi!"rồi ngoại Tuấn khóc như một đứa trẻ, Nguyên chỉ biết an ủi rằng Tuấn sẽ không sao, rồi Tuấn sẽ về với ngoại. Nhưng thực sự trong lòng Nguyên đang rối bời, cô tự nhủ rằng Tuấn sẽ không sao thật.

Tuấn ơi! Tiếng Nguyên gào thét khản cổ mà Tuấn vẫn không hề nghe thấy. Đáp lại tiếng cô chỉ có tiếng sóng biển như gầm lên hung dữ, tiếng gió rít gào, tiếng người cha gọi con và mái lưng còng của ngoại ...Tiếng cười như điên dại của người mẹ trẻ từ thành phố xuống tìm con...tất cả, tất cả nhưng âm thanh của cái xứ biển này chiều nay Nguyên nghe mà sợ hãi, nó cứ ám ảnh Nguyên...đôi chân Nguyên không còn đủ sức để lê đi nữa, nó cứ chôn chặt một chỗ. Chẳng phải tại nơi này Nguyên, Tuấn và lũ bạn thả sức hò reo, ánh lửa trại buổi nào còn bập bùng... Chẳng phải đây là nơi Tuấn vẽ hình quả tim thật bự rồi bảo với Nguyên rằng " Thứ này Tuấn dành riêng cho mỗi Nguyên thôi đấy" hay sao? Đôi mắt Nguyên ráo hoảnh, giọt nước mắt không trào ra nóng hổi nơi má nữa mà nó chảy ngược vào tận con tim Nguyên.

Khi đám người đổ xô về nơi có một vài cậu bé đi học về được tìm thấy, Nguyên cũng cố dìu ngoại Tuấn về phía đó. Tiếng cậu bé vẫn chưa hết hốt hoảng " Tụi con đi qua đây thì sóng biển cũng ập vào, nước mạnh lắm. Lúc đó anh Tuấn đi ngang qua nên tụi con được cứu. còn một người nữa bị sóng biển hất ra xa, anh Tuấn đưa tụi con lên bờ rồi quay lại cứu nó, thằng Thiện lên bờ được còn anh Tuấn thì.... Nguyên chẳng còn nghe thấy gì nữa...khoảng không trước mặt bỗng tối sầm...Nguyên chỉ còn kịp nghe tiếng gào lên thất thanh của ngoại Tuấn cùng tiếng khóc xé lòng của mẹ Tuấn.

Đã hai ngày rồi, đã hai ngày người ta không nhìn thấy Tuấn, Tuấn bị chôn vùi dưới lòng đại dương lạnh ngắt...đã hai ngày Nguyên đứng đó đợi mà sao càng đợi niềm tin trong Nguyên càng cạn, tim Nguyên càng se sắt.

Cuối cùng Tuấn cũng được tìm thấy. Chỉ là Tuấn đã không còn nở nụ cười hiền với Nguyên, không còn giả vờ nũng nịu vùi đầu vào lòng ngoại...Tuấn nằm đó, tấm vải trắng bị gió thổi hất tung lên.. Tuấn chẳng còn hình hài nguyên vẹn nữa...sao Tuấn im lặng quá...Hay Tuấn giận Nguyên vì chưa trả lời thư Tuấn nhỉ? Nguyên đã trả lời rồi mà, chỉ có điều thư chưa kịp đến tay thì Tuấn đã bỏ cô đi thật xa rồi.. Tuấn ơi!

"Nguyên sẽ đợi Tuấn..." lá thư Nguyên viết chỉ vỏn vẹn có bấy nhiêu chữ thôi nhưng phải mất khá nhiều thời gian để Nguyên nhận ra tình cảm của mình, để rồi khi ấy Nguyên đã không kịp nhìn thấy nụ cười hiền của Tuấn nữa.

Tuấn mất khi hoa phượng đã bắt đầu chớm nụ, khi đâu đó tiếng ve bắt đầu gọi hè về, khi chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là Tuấn thi tú tài... những ước mơ còn dang dở, những dự định còn chưa kịp thực hiện.

Biển giờ này đã thôi giận dữ.. những con sóng cũng đã hiền hòa hơn. Biển như thế, vậy mà đã có lúc dữ dằn đẩy Tuấn ra xa, dìm Tuấn dưới đáy đại dương sâu thẳm..Nguyên đứng đó, như thể Tuấn sẽ nhìn thấy mà không nỡ rời xa cô. Vậy mà Tuấn vẫn nhẫn tâm đi thật. bỏ lại Nguyên một mình với con cuồng phong của biển

Tuấn bỏ Nguyên đi vì cứu các em nhỏ. Nguyên biết đó là hành động đẹp. Nguyên biết nói gì đây. Tuấn đi rồi, chỉ mong bên ấy Tuấn cũng sẽ được nhìn thấy biển, thấy những con sóng và rặng phi lao như ở miền biển quê mình .

Đặt một con ốc biển làm quà cho Tuấn, ngôi mộ Tuấn vẫn được ngoại chăm sóc. Mái đầu ngoại đã bạc, tấm lưng ngoại đã còng, chỉ có tình thương ngoại dành cho Tuấn là vẫn vô bờ bến.

Nguyên ngỡ nước mắt mình đã cạn rồi...không hiểu sao về đây, ký ức như cuốn băng cứ chầm chậm quay về. Ở một nơi nào đó Tuấn giờ này đang làm gì nhỉ? Tuấn có nhớ Nguyên như Nguyên đã và đang nhớ Tuấn...cồn cào, quay quắt...

Gió biển thổi thốc vào mặt Nguyên rát buốt. mùi biển vẫn mặn mòi như thế...Nguyên sắp thực hiện được ước mơ hồi còn đi học. Đâu đó lời Tuấn vẫn còn văng vẳng " Nếu được lựa chọn Tuấn sẽ làm con xứ biển từ hồi còn bé xíu như Nguyên và những đứa trẻ nơi xứ biển này. Tuấn yêu cái nắng, yêu những rặng phi lao, yêu sóng biển hiền hòa và yêu cả người con gái có nụ cười tỏa nắng như Nguyên nữa..." Nguyên nhớ lúc đó mặt Nguyên cũng đỏ ửng, đỏ như hoàng hôn biển lúc chiều tà.

Đôi chân trần đi trên biển, lòng Nguyên dịu lại... ngoài kia ngọn hải đăng le lói sáng ...như niềm tin yêu của Nguyên đang dần được tìm về. Tuấn đang cùng Nguyên về thăm lại biển. Tuấn chẳng đi đâu xa cả, mà cậu ấy đang ở đâu đó rất gần, thì thầm cùng sóng, hát cùng gió và luôn dõi theo những bước Nguyên đi, dõi theo bao mùa hoa phượng nở rợp cả một góc sân trường dẫu tháng năm chẳng bao giờ ở lại. Có lẽ ở nơi nào đó, Tuấn đang nhìn xuống mỉm cười với Nguyên và biển...nụ cười của Tuấn cũng đẹp tựa như nắng ở xứ biển này.

Nguyễn Oanh Hương

 

Ngày đăng: 20/02/2014
Người đăng: Oanh Hương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
 

Khi tôi trưởng thành, có nhà báo phỏng vấn tôi, rằng giữa sức khoẻ, tình yêu và tiền bạc, ông quan tâm điều gì nhất?

Lúc đầu tôi nói nhiều về tình yêu, về sau tôi nói nhiều hơn về sức khoẻ. Tôi phớt lờ tiền bạc, mặc dù tôi nhận thấy đó là một bất công: Tiền bạc chưa bao giờ được con người ta thừa nhận là mối quan tâm hàng đầu dù tiền bạc ngày nào cũng chạy đi mua quà tặng cho tình yêu và thuốc men cho sức khoẻ.

Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ (Nguyễn Nhật Ánh)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage