Gửi bài:

Cảm ơn cậu nhé, Nobita

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại")

Chưa bao giờ cậu hỏi tớ về chuyện yêu đương nhưng cậu lại là người làm cho tớ vui bên tớ khi tớ chia tay cậu ấykhi không còn ai bên cạnhdù sự quan tâm đó khá lạnh lùng...

***

Mình quen nhau từ khi nào cậu nhỉ? À đúng hơn là nói chuyện với nhau từ lúc nào ấy chứ ? Học cùng nhau từ hồi lớp 10 mà mãi tận kì 2 lớp 11 tớ với nói chuyện với cậu. . Nghe thì có vẻ buồn cười nhỉ? Vì mình học cùng lớp, đã thế tớ lại là lớp trưởng, kiểu gì cũng có lúc chạm mặt cậu, ấy vậy mà... Sao nhỉ, tại mỗi lần dù có thế cậu cũng nhìn, gật gật lắc lắc. Bao lần nộp bài tập, hay lớp có chuyện gì có hỏi cậu cũng chỉ vậy, nhiều lắm thì cũng ậm ừ cho qua chuyện. Có lẽ do duyên số hay sao, cô lại chuyển chỗ cho cậu lại ngồi cạnh tớ. Có vẻ như ai cũng thấy đó là một điều bất thường và có lẽ chúng ta sẽ không hợp nhau đâu... Vì sao nhỉ, cậu biết chứ?

Tớ - một đứa con gái mà chẳng giống con gái, chẳng có tí duyên nào. Tên đầu xỏ trong những vụ nghịch ngợm của lớp, toàn bị thầy cô phạt suốt mấy năm cấp 3, và có cái không thể không kể đến là trình độ chém gió xuyên quốc gia, miệng lúc nào cũng như tép nhảy. Cậu bảo tớ là: "Sao lại có đứa nói nhiều, cười nhiều như mày nhỉ? Chắc chẳng bao giờ cái miệng mày biết ngừng ấy... " Cậu, một thằng con trai mà rõ dịu dàng, ít nói vô cùng, hiền lành, tốt tính... Thế quái nào mà mình lại chơi với nhau được nhỉ? Tớ gọi cậu là tự kỉ, và từ đó trở đi chẳng thấy ai gọi tên cậu nữa toàn gọi "Tự kỉ ơi, tự kỉ ơi!!" Hi hi...

cam-on-cau-nhe-nobita

Tớ vẫn nhớ như in cái ngày đầu tiên cậu chuyển chỗ lại chỗ tớ. Không biết cậu đã bị tớ tra tấn lỗ tai như thế nào, nói chẳng ra gì chỉ vì tại cậu lại chỗ này mà cái thằng tớ quý nhất lớp phải chuyển đi chỗ khác. Mà nào phải lỗi do cậu, do cô chủ nhiệm cơ mà với lại tại tớ mới tên kia nói chuyện hợp cạ quá, nói nhiều quá cơ....hic. Cậu cũng chẳng mảy may ý kiến gì, chỉ nói mỗi câu: "Thích nói gì thì nói, tao không nói chuyện với con gái..." Ai đời lại có người như vậy???

Từ đó, tớ có mục tiêu mới đó chính là làm cho cậu nói chuyện được với tớ. Ai lớp mình cũng bảo ít nhất cũng cả năm, mà có khi chẳng bao giờ. Ai cũng bảo tớ nên bỏ ngay cái ý nghĩ hâm hâm đó đi, kệ cậu, cả lớp này cậu có nói chuyện với đứa con gái nào đâu, con trai thì cũng chỉ mấy thằng thân thân, quan tâm làm gì ... Hazzzzz. Làm thế nào cậu nhỉ? Tớ mà, sẽ không bỏ cuộc vì những điều đó, cái đó làm tớ càng muốn đạt được mục tiêu hơn... Vậy là cả tuần tớ cứ hỏi hỏi, rồi trêu cậu mà cậu thì vẫn ăn bánh bơ đội mũ phớt không them phản ứng lại, làm tớ tức điên lên như kiểu cậu bị câm ấy không phải tự kỉ nữa. Tớ đánh cậu, nghịch tóc cậu, vẽ lên tay cậu, vẽ lên sách vở cậu. Làm cậu lườm cho phát: "Tao ghét đứa nào vẽ vào sách tao, tao không đánh con gái, tránh xa tao xa, tao không thích nói chuyện với mày...." Lúc đó cũng hơi bị sợ đấy, nhưng biết sao được, trót hứa với bản thân, hứa với bọn bạn rồi. Tớ vẫn kiên trì, ngồi tỉ tê cậu, gạ cậu nói chuyện, mãi thôi đang định bỏ cuộc... thì hôm sau cậu cũng đã đầu hàng vì sự cứng đầu của tớ. Hôm đó cậu làm trực nhật còn tớ là lớp trưởng nên được miễn mà, tớ ở lại trực nhật với cậu, hì hì. Thế là từ đó cậu bắt đầu nói chuyện với tớ....

Hôm sau đi học cậu còn kể tớ nghe về gia đình cậu, hậu quả là cậu bị ghi vào số đầu bài vì tội nói chuyện riêng. Cả lớp ngỡ ngàng vì không tin được, cô chủ nhiệm còn hỏi đi hỏi lại thầy dạy hôm đó có ghi nhầm không? Cô cho cậu một trận, cả lớp thì nhao nhao, cậu im im không nói gì. Có mỗi tớ cứ tủm tỉm cười, thì tại cậu nói chuyện với tớ mà. . còn bảo là: Mày là đứa con gái đầu tiên trong lớp tao nói chuyện như này, cũng là đứa đầu tiên tao cho số nhá... Lại ở lại trực nhật cùng cậu nữa. Vui thế, chắc vui mà hai tên làm trực nhật còn cười đùa được. Tớ bình thường luôn là đứa nói để người ta lắng nghe, tớ nói nhiều mà, thế mà giờ lại ngồi nghe cậu nói, nghe cậu tâm sự... Nghịch cảnh quá nhỉ, giờ tớ mới hiểu người ít nói là người có nhiều tâm sự, không phải là không nói mà là chưa tìm được người hợp để chia sẽ. .

Tớ đã biết sao cậu lại ghét con gái rồi, ghét mà sao cậu vẫn tán gái nhưng chỉ yêu chơi bời thôi, còn cậu chỉ yêu thật sự một người từ lâu mà giờ cậu vẫn đơn phương vẫn dành tình cảm cho cô gái đó, mà không ai biết, và cô gái đó cũng lăng nhăng, cậu buồn vì điều đó. Sâu thẳm trong đôi mắt đó là nỗi buồn, hay đúng hơn là nỗi ám ảnh từ một tuổi thơ không mấy hạnh phúc. Ai nhìn cậu cũng nghĩ cậu là một người may mắn, khi có một gia đình hạnh phúc. Vâng, có lẽ nhìn thì thế, cậu không phải lo nghĩ gì, sinh ra vốn là con nhà giàu. Khi tớ đã ra đồng mới mẹ từ sáng thì cậu đang ôm chăn ngủ một cách ấm áp. Khi tớ đang còn lang thang ngoài đồng trên lưng trâu cùng cả bì cỏ lúc mặt trời đã xuống núi lâu rồi thì cậu đã ăn no và đang ngồi chơi rồi. Cậu cũng sẽ chẳng biết băm bèo thái rau, chẳng biết nuôi gà, nuôi lợn như bọn tớ, cũng chẳng phải làm gì. Chỉ đi học về là lại ngồi ăn, rồi đi học, trong khi tớ về là mới đi nấu cơm, dọn dẹp rồi đợi bố mẹ về. Cậu có cuộc sống sung túc nhưng ai biết được cậu có tuổi thơ không mấy vui vẻ, gia đình đó liệu có thật sự hạnh phúc. Bố cậu bận rộn kiếm tiền, đâu quan tâm được mẹ con cậu... Tuổi thơ của cậu là những lần, bố đón cậu về khi đi nhà trẻ rồi đưa cậu tới một nơi mà cậu lúc đó chỉ biêt là cô rất xinh cho cậu kẹo, bố bảo đợi bố tí... Mãi sau khi lớn cậu mới biết đó là nhà nghỉ, cô gái đó là bồ của bố cậu... Là một mái ấm mà không có những yêu thương thật sự chỉ là sự bao bọc bên ngoài. Cậu nói với tớ răng: Tao ghét bọn con gái, tao ghét như đứa đã cướp bố tao, làm mẹ tao phải buồn... Tớ biết, có lẽ vì thế cậu luôn dung tiền để tán gái, cậu bảo bọn nó chỉ cần tiền thôi. Cả bọn bạn nữa, có tiền nó mới quý... Ai sẽ hiểu cho cậu... .

Cậu luôn nhìn mọi thứ xung quanh bằng con mắt nghi ngờ vì với cậu ngay cả bố cậu còn nói dối cậu nữa . Từ hôm tớ biết chuyện đó, tớ hiểu và quý cậu nhiều hơn, không như những gì tớ nghĩ về cậu trước kia. Tớ thấy mình hạnh phúc hơn cậu nhiều, dù bố mẹ tớ không cho tớ những thứ như bọn cậu có nhưng tớ có tình yêu của bố của mẹ vậy là đủ cậu nhỉ? Vậy cứ ngày ngày trôi qua, tớ tự nhủ bản thân là sẽ quan tâm cậu nhiều hơn để phần nào cậu sẽ không còn thấy cô đơn nữa. Tớ với cậu hay nói chuyện nhiều hơn, nhắn tin nữa chứ nhỉ... Ngày đó mãi lớp 12 tớ mới có điện thoại chỉ là cái cục gạch thôi, nhưng nó lại là thứ giúp tớ với cậu gần nhau hơn suốt thời gian bận rộn thi cử. Cậu bảo tớ, bọn con gái nhắn tin cậu không bao giờ trả lời, bọn lớp bảo cậu kiêu, thế mà cậu luôn là người gọi hay nhắn tin cho tớ. Bọn lớp biết vậy, cứ nghĩ tớ với cậu yêu nhau. Tại mình thân nhau mà, đi đâu cũng dính lấy nhau. Cậu gọi tớ là xuka, tớ gọi cậu là nobita, nhưng vẫn thích gọi là tự kỉ hơn ý. hì hì. Tớ vẫn nhớ, cậu không thích ai đụng vào đồ của mình, mà trừ tớ ra...

Tự kỉ, mang mấy cái bút? Trong cặp đấy, mở mà lấy... Ê, Xuka, mở cặp lấy hộ cái ví cái... Cậu nói mà mấy đứa cứ tròn mắt lên nhìn, có đứa nào được lục cặp cậu đâu mà. Có bao giờ cậu cho ai mượn gì đâu mà. Sao cậu lại cho tớ cái đặc quyền đó, chỉ tớ mới lục cặp cậu được, chỉ tớ mới biết cậu để gì ở ngăn nào, chỉ tớ mới biết hôm nay cậu có đi học không, sao lại không đi... Tớ thấy vui vì điều đó lắm Tự kỉ ak.

Có được những điều này là cả một quá trình "đào tạo" đấy nhỉ? hì hì . Chẳng không thế còn gì. Cậu không cho ai mượn bút hay cái gì tương tự thế dù đi học tớ biết chẳng bao giờ cậu không mang ít nhất 3 cái bút, không mang đồ dùng học tập, còn tiền nữa chứ, tại cậu cẩn thận mà. Thế mà có đứa bảo cho mượn bút cậu lại bảo không có, rõ là keo kiệt. Thế là đứa nào mượn bút tớ lại lục cặp cậu lấy cho mượn để cuối giờ lúc nó trả cậu lại cau mày nhưng cũng không trách tớ. Có lần tớ lục cặp cậu thấy cái thước mới, mang ra dùng, cậu còn bảo: "Ơ, mới mua thước à, thước mới nhi?" Tớ chỉ cười, cuối giờ lại cho vào cặp cậu, làm cậu lại cau mày. Lúc đi về cùng cậu, tớ bảo: "Sao keo thế, giàu mà?" Cậu mới nói "Không phải, tại cho mượn ngại đòi, mà không đòi bọn nó không trả, cho mượn bọn nó quen hôm sau lại không mang... Mà cái thước đó mua 2 năm rồi ấy" Ôi trời, nghe xong mình muốn chết luôn.... hazzz. Đúng là giữ của. "Mà này, không phải keo kiệt đâu, mày mượn thì tao vẫn cho mà, có giữ gì với mày đâu còn gì" Ừ, thì đúng thế thật, đúng là mỗi người một suy nghĩ. Sau chơi thân rồi, tớ không thế nữa vì tớ biết ai cũng có cách nghĩ khác nhau và cậu hỏi tớ mới lục cặp. hì hì

Những ngày đó, cậu toàn đưa tiền cho tớ đi mua kẹo cho cả tổ mình ăn. Mặc dù trước kia đứa nào mà làm cho cậu xì tiền ra mua đồ ăn hay làm gì thì hơi bị khó. Nhớ lắm cái cảnh ăn trộm thầy trong giờ học, mua đồ toàn đợi vào giờ học mới ăn thôi. Nào là ô mai, bim bim, kẹo mút, bỏng ngô, cay cay, rồi kẹo mầm, cả mì tôm sống nữa chứ. Những lúc đó trông cậu thật giản dị, thật gần, như giống tớ chứ không phải là một công tử nhà giàu. Tớ thích nhất lúc cậu ăn rồi mút ngón tay, nhìn như con nít, dễ gần lắm ấy... Cứ thế, cứ thế cậu bên tớ từng ngày, tớ không thấy cậu kiêu hay ra vẻ con nhà giàu gì cả, tớ chỉ thấy sao cậu hiền cậu đáng yêu đến thế... Cậu hiền lắm ấy, tốt lắm ấy, tớ bảo tớ thích ăn kẹo mút muốn cậu mua cho tớ, thế là hôm sau cậu đi học cầm cả nắm kẹo mút theo. Chỉ buồn cười cái đoạn cậu phân bua "Cái kẹo này bé nhưng tiền bằng kẹo kia ấy, hết cái kia rồi, chứ không phải tiếc tiền mua kẹo rẻ đâu á"... Tớ chỉ cười chẳng biết nói gì ấy, xong chia cho mọi người làm cậu hậm hực: "Sao đòi rồi lại cho người khác, hay không thích cái đó, hôm sau mua cái khác nhá" ...

Rồi cái lần lớp đi chơi biển mà tớ không đi được, tớ biết hôm đó mấy đứa con trai bỏ tiền đi lai còn bị lừa nữa nên đứa nào cũng hết sạch tiền, thế mà lúc gần về rồi cậu còn vay tiền quay lại mua cho tớ một cái móc hình con ốc biển có tên tớ. Về lại còn phân bua bảo là đứa nào cũng hết tiền vay mãi mới được 15k mua cho tớ con ốc, hơi bé tí, hôm sau có dịp cậu sẽ mua cái khác đẹp hơn tặng tớ. Vui lắm ấy, tại cậu ngoài những đứa cậu tán chỉ vào những dịp đặc biệt phải tặng cậu mới tặng thôi chứ chưa đi chơi mà mua cho con gái kiểu như bạn cái gì cả. . Sao cái gì mình cũng là người đầu tiên thế nhỉ? Cậu bảo tớ có vui không... Vui lắm ấy, tớ giữ nó từ đó tới giờ, sinh viên năm hai rồi này, không biết cậu có nhớ nó không nhưng tớ nhớ lắm... Cái gì tớ không có cậu cũng muốn cho tớ nhưng tớ chẳng lấy gì đâu, nhưng cái này tớ sẽ giữ. . hì hì. . Còn quà 8/3 với 20/10 thì toàn kẹo thôi nên tớ ăn hết rồi còn đâu nữa...

Nhớ nhất cái lần lớp mình chia tay cuối năm, bọn mình đi biển. Lúc đó tớ mới chia tay với người yêu, tớ buồn lắm, tại tên ấy cũng cùng lớp bọn mình mà nên đi lien hoan gặp nhau lại buồn. Tớ lững thững đi đằng sau là người cuối cùng chỉ mong cậu ấy sẽ quay lại nhìn tớ và đi cùng tớ lần nữa thôi... Nhưng rồi chẳng ai, chẳng ai quan tâm tới đứa đầy tâm trạng, mọi người cứ hò hét vui chơi. . Chỉ mỗi cậu quay lại và đứng chờ tớ "Sao buồn thế, đi nhanh lên". Tớ khoác vai cậu và đi như hai thằng con trai, cậu không coi tớ là con gái nhưng lại luôn nhường tớ, quan tâm tớ. Đến giờ tớ mới hiểu người như cậu sẽ luôn quan tâm nhưng lặng lẽ vì chỉ cậu mới thấy sau những nụ cười sâu trong đôi mắt tớ là một nỗi buồn mà mình cậu mới hiểu. Chưa bao giờ cậu hỏi tớ về chuyện yêu đương nhưng cậu lại là người làm cho tớ vui bên tớ khi tớ chia tay cậu ấy, khi không còn ai bên cạnh, dù sự quan tâm đó khá lạnh lùng . . Nhớ cái cảm giác đó thế, cùng cậu lang thang một mình, mặc dù cậu rất sợ người khác hiểu nhầm nên toàn thấy ai là lại giải thích, hihi. Lần đó cậu bảo tớ là "Hôm nay hôm cuối rồi, không đi học nữa là không biết lúc nào mới gặp nữa, cho tựa vai miễn phí, thích làm gì thì làm, không cau có nữa đâu. "Cảm ơn cậu, nếu lúc đó không có cậu có lẽ một đứa con gái như tớ dù có cố kìm nén như nào nhưng nếu cô đơn như thế sẽ òa lên khóc mất...

"Chúc xuka sẽ luôn xinh gái, vượt qua 2 kì thi sắp tới. Lấy được ck giàu nữa chứ, để sau này có sa cơ tôi còn xin ăn ké kiếm vài đồng tiên tạm. Ak còn lời hứa sẽ cho chị vay tiền nếu giàu, ừ yên tâm đi, sau này mà cần cứ đến tìm tôi – Nhớ tôi nhé bạn thân" Cậu còn nhớ những lời này không nhỉ bạn thân của tớ? Tớ thì vẫn nhớ như in những điều đó, mong rằng cậu sẽ mãi nhớ nó nhé giống tớ nhé. . Đừng quên tớ. . Cảm ơn cậu vì đã đến bên cuộc sống của tớ... Đừng chỉ đánh giá ai đó khi chỉ bằng những gì bạn nhìn thấy, cũng không phải chỉ từ cái bạn nghe được mà hãy lắng nghe họ, hiểu họ và cảm nhận từ trái tim mình bằng những gì chân thật nhất nhé. Tình bạn đôi khi còn lãng mạn hơn tình yêu mà!

Xuka

Ngày đăng: 19/02/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Con thuyền của tình bạn Con thuyền của tình bạn Một chiếc tàu bị đắm trong một cơn bão, và chỉ có hai người đàn ông có thể bơi vào một nơi nhỏ, khô cằn trông giống như một hòn đảo. *** Hai...
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Joseph Chilton Pearce - creative quote
 

Muốn sáng tạo, chúng ta không đươc sợ mắc sai lầm

By Joseph Chilton Pearce

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage