Gửi bài:

Chỉ mới bắt đầu

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")

Tôi đồng ý ngay, vì sợ cô ấy đổi ý. Nhưng hơn hết, là tôi không nỡ từ chối kết bạn với một cô gái dễ thương như vậy.

***

Mai - Lần đầu tiên

Tôi gặp Hoàng lần đầu tiên ở nhà sách, khi thấy cậu ấy đang chăm chú đứng đọc một cuốn sách. Tôi cứ đứng ngẩn người ra nhìn cậu ấy không biết chán. Có lẽ, cái vẻ thư sinh bên ngoài của Hoàng đã hút hồn tôi...

chi-moi-bat-dau

Hoàng cao chừng 1m75 (có thể kém hoặc hơn một chút gì đấy). Tóc cật ấy dày, hơi xoăn và nhìn chẳng khác gì một cái tổ quạ. Cậu ấy bị cận. "Chắc là vậy" - Tôi đóan thế vì thấy cậu ấy đeo kính. (Còn cái kính ấy, trông không giống kính thời trang cho lắm!) Tôi muốn làm quen với Hoàng, luôn và ngay lúc này. Rồi chẳng hiểu thế nào, mà tôi cứ tiến đến gần cậu ấy chả khác gì một cục sắt nhỏ bị nam châm hút.

Khi còn cách cậu ấy khoảng một mét, tôi nhặt bừa cho mình một cuốn sách trên giá. Tôi mở nó ra, quay lưng lại với cậu ấy, và giả vờ đọc rất chăm chú. Nhưng thực tế, mắt tôi dán vào sách còn chân tôi cứ bước chậm dần đều (như thể vừa nghe nhạc vừa nhảy). Khoảng cách giữa tôi và cậu ấy cứ ngày một gần, cho tới lúc tôi biết nó chỉ còn cách cậu ấy hơn chục cen-ti-met, tôi quay người và giả vờ vấp vào cậu ấy....

Hoàng giật mình quay ra. Cậu ấy đặt vội quyển sách đang đọc lên giá, rồi chạy đến chỗ tôi đỡ tôi đứng dậy. Trông khuôn mặt lo lắng, rối rít của cậu ấy khiến tôi muốn bật cười. Nhưng tôi vẫn cắn môi, cố không cho tiếng cười phát ra. Và tôi đã hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc. (cười)

- Cậu có sao không ? - Hoàng đưa mắt hỏi tôi.

- Tớ không sao - Miệng nói thế, nhưng tôi vẫn tỏ ra rất đau.

- Thế kia mà bảo không sao - Hoàng bíu môi - Cậu đợi tớ, tớ chạy đi mua...thuốc cho cậu?

- Thôi đừng! - Tôi can ngăn - Tớ sợ cái đó. Nếu định bồi thường cho tớ, cậu nên bồi thường cái khác.

Hoàng nhìn tôi cười. Ánh mắt của cậu ấy thật trìu mến.

Hoàng - Vụ bồi thường

Hôm nay, đúng là một ngày xui xẻo với tôi, Khi tôi gặp toàn những chuyện không đâu. Mới sáng ra đi học, thì bị một người đang sang đường đâm phải. Cũng may, tôi không bị làm sao. Đến lớp, tôi móc ra móc vào cái túi quần để tìm cái chìa khoá tủ đựng đồ, chả hiểu thế nào mà chìa khoá thì chả thấy, nhưng tiền thỉ mọc cánh bay... Mọi chuyện, tưởng thế là chấm dứt. Vậy mà, vào đến nhà sách tôi cũng làm một cô bạn vì tôi mà bị ngã. Thấy khuôn mặt của cô ấy nhăn lên vì đau, mà lòng tôi áy náy vô cùng.

Mặc dù vậy, nhưng trong cái xui lại có cái may. Thứ nhất, cô bạn mà tôi làm ngã không mắng cho tôi một trận té tát (giả sử, nếu cô ấy có lỡ mắng tôi thật, thì lúc đấy tôi không biết dấu mặt vào đâu). Thứ hai, khi tôi định chạy đi mua thuốc cho cô ấy, thì cô ấy lại can ngăn (Thế chả phải cũng may, vì tôi sẽ không mất thêm một khoản tiền nào, ngoài khoản tiền "mất oan" lúc sáng hay sao. Hehe). Tuy nhiên, tôi vẫn phải "bồi thường" một cô ấy bằng cách chấp nhận kết bạn, cho cô ấy số điện thoại, nick yahoo và nick facebook. Tôi đồng ý ngay, vì sợ cô ấy đổi ý. Nhưng hơn hết, là tôi không nỡ từ chối kết bạn với một cô gái dễ thương như vậy.

Sau khi "bồi thường" cô ấy, chúng tôi đứng cạnh nhau và cùng xem những cuốn sách. Lạ thay, vì cô ấy có cùng một sở thích giống tôi, là đều thích sách viết về thiên văn. Tôi hỏi tại sao, cô ấy cười. Lí do đơn giản, là tại cô ấy thích ngắm sao. Những vì sao, làm cô ấy thấy tò mò và muốn tìm hiểu về chúng. Cứ thế, mà chúng tôi vừa tìm sách, vừa nói chuyện. Và tôi phát hiện ra là cô ấy cười nhìn rất xinh, bởi cô ấy có một chiếc răng khểnh...Chưa hết, tôi còn vô tình biết được tên cô ấy. Vì nó được in trên chiếc cặp mà cô ấy đeo. Bảo sao, khi tôi hỏi tên, cô ấy cứ lấy tay che nó đi, rồi nói tôi từ từ tìm hiểu. Nhưng có lẽ không cần. Thanh Mai. Tôi sẽ nhớ. Và khó mà quên được.

chi-moi-bat-dau-1

Mai - Phát hiện tình cờ

Tôi kết bạn với Hoàng trên facebook ngay lúc từ nhà sách về. Vậy mà tận hai mươi tư giờ sau, tôi mới thấy thông báo xác nhận là cậu ấy đã chấp nhận lời mời kết bạn. Tôi thắc mắc, không biết tại sao cậu ấy lại chẫm trễ và bắt tôi phải chờ đợi như thế. Vậy nhưng, tôi thấy nó không còn quan trọng, cái quan trọng là cậu ấy đã đồng ý. Rồi chẳng hiểu tại sao, tôi đâm ra lười biếng và hay lóng ngóng. Tôi nào cũng vậy, tôi học bài nhanh nhanh chóng chóng, sau đấy ôm khư khư lấy cái máy tính, đăng nhập yahoo và facebook rồi ngồi chờ cái giây phút mà nick Hoàng sáng. Nhưng có vẻ cậu ấy luôn làm tôi thất vọng. Thế nên, tôi cứ kéo đi kéo lại chuột trên tường facebook, cố tìm ra một cái stt mang tên Phạm Ngọc Hoàng để comment hay kích chuột nhấn like mà chẳng cần biết cậu ấy viết cái gì.

Chợt tôi phát hiện ra, cứ tầm mười rưỡi là nick face Hoàng sáng. Có điều, tôi không tài nào từ bỏ được thói quen chờ đợi cái giây phút ấy và tôi thường lên vào trước cậu ấy một tiếng. Dù biết rằng trong khoảng thời gian đó, tôi có thể làm được khối việc. Tôi thấy mình thật ngốc và là đứa chả ra gì vì không biết quý thời gian. Tôi kệ, tại nhỡ đâu có hôm cậu ấy lên sớm hơn thì sao? Thế có phải tôi sẽ tiếc hùi hụt không? Thôi thì, cứ cái gì chắc ăn, tôi dùng. (Tôi điên mất rồi!) Và nick Hoàng sáng. Cái chấm nhỏ màu xanh hiện lên ở phần Chat nói với tôi rằng điều ấy. Tôi lao vào chat như một con mèo đói ăn thấy mỡ. Tôi nói,tôi hỏi...tôi cố gõ bàn phím thật nhanh. Nhưng tôi thấy hơi thất vọng khi Hoàng có vẻ hơi thờ ơ. Cậu ấy trả lời tôi cộc lốc và cụt ngủn. Tôi hỏi gì? Cậu ấy trả lời câu nào? Tôi không biết nữa. Tôi ấn một loạt dấu hỏi chấm, rồi enter. Cậu ấy chỉ đáp lại bằng một cái mặt cười. Và cái dấu chấm màu xanh ở phần Chat hiện tên cậu ấy biến mất.

Lần nào cũng vậy, Hoàng luôn làm tôi thất vọng. Và có vẻ cậu ấy rất khác bên ngoài. Nhưng biết làm sao đây, ngoài nói chuyện trên mạng thì tôi không thể gặp cậu ấy ở bên ngoài vì tôi chả biết cậu ấy là ai, ở đâu? Thế rồi tò mò, tôi ấn vào trang cá nhân của cậu ấy và xem thông tin. Thật bất ngờ, tôi và Hoàng học chung trường (một điều mà tôi chưa từng nghĩ tới). Và sẽ chẳng khó gì để tôi biết cậu ấy đang học lớp nào. Tôi nhất định phải làm điều ấy, để được gặp lại cậu ấy một lần nữa...

Hoàng - Tình cờ phát hiện

Tôi có thói quen vào mạng lúc mười rưỡi đêm. Vừa mở nick face, tai nghe của tôi đã phát ra vài tiếng "tít", kèm theo đó là một loạt câu hỏi hiện lên ở phần Chat. Là của Mai. Tôi chưa kịp trả lời câu này, câu hỏi khác đã hiện lên. Để đáp lại tốc độ gõ bàn phím siêu nhanh của cô ấy, tôi đành trả lời cộc lốc và cụt ngủn. Nhiều lúc, tôi còn không biết mình đang gõ câu trả lời cho câu hỏi nào nữa, tại cứ hễ câu nào đập vào mắt thì tôi trả lời câu đấy. Có vài lần Mai còn viết một loạt dấu hỏi chấm (?), tôi chả biết nói gì thế là đành để cái mặt cười rồi tắt "béng" nick đi. Tôi làm thế chắc Mai giận lắm. Tôi biết là thế, nhưng phải làm sao bây giờ? Chẳng nhẽ, tôi lại nói "Không hiểu", trong khi biết thừa là cô ấy nói về cái gì?
Thực ra mà nói, không phải tôi sợ nói chuyện với Mai. Tuy nhiên, khi nói chuyện với cô ấy tôi có giác hơi lạ. Thật khó để diễn tả, nhhưng có vẻ, tôi đã có một chút tình cảm với cô ấy sau lần gặp mặt đầu tiên. Thành ra, tôi thay đổi luôn khung giờ onl, rồi cũng hạn chế viết stt, vì sợ chỉ có mình cô ấy vào "like" và comment (tại danh sách bạn bè của tôi rất ít người).

Tôi nghĩ lựa chọn của tôi hơi ích kỉ. Thực ra, tôi không phải là người như vậy. Tuy nhiên, cũng khó tránh khỏi nếu cô ấy nghĩ tôi là người lạnh nhạt.. Nhưng tôi vẫn hi vọng, cô ấy sẽ không nghĩ như thế. Biết đâu tôi làm như thế, lại khiến cô ấy tò mò hơn về tôi thì sao? Nói thế, nhưng tôi cũng tò mò và muốn biết cô ấy là người thế nào lắm chứ! Thế là, tôi vào xem trang cá nhân của Mai và tình cờ phát hiện ra một điều, mà tôi chưa từng nghĩ đến. Chúng tôi học trường. Tôi cười sung sướng, vì đúng là ông trời đã giúp đỡ tôi.

Và tôi sẽ sớm biết cô ấy đang học lớp nào?

Mai - Một cuộc hẹn

Thật khổ sở, khi tôi phải nài nỉ mấy đứa bạn cùng lớp, rồi hứa khao chúng một trầu sữa chua để chúng tìm giúp tôi xem Hoàng đang học lớp nào. Kể cũng vất vả thật, vì theo thông tin khối 12 của chúng tôi có tận năm người tên là Hoàng. Dù thế, nhưng cuối cùng tôi cũng tìm ra cậu ấy. Cậu ấy là dân chuyên tóan. Mà dân chuyên toán của cậu ấy với dân chuyên Văn của chúng tôi kị nhau phải biết. Thảo nào, tôi và cậu ấy chả khi nào gặp nhau. Nhưng mà cái đó giờ không còn quan trọng nữa. Vì cậu ấy và tôi sẽ cùng phá vỡ khoảng cách của dân chuyên Toán và dân chuyên Văn bấy lâu nay. Lí do ư? Ai bảo tôi đã chót thích cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên rồi!

Giờ thì tôi nghĩ về cậu ấy nhiều hơn tôi tưởng. Cũng vì thế mà càng nóng lòng được gặp lại cậu ấy (lần 2). Một việc mà tôi chưa bao giờ làm (ngoài cứ chờ đợi trên face) thì hôm nay, sau khi suy nghĩ kĩ càng tôi sẽ quyết định làm (là vì không thể đợi được nữa) đó là nhắn cho cậu ấy một tin nhắn. Nội dung đại loại thế này: "Tớ đã biết về cậu. Hẹn gặp cậu ở... Lúc 17h. Gặp cậu tớ sẽ "chém" cho tắt điện. Nếu không đến, thì tớ sẽ lên tận lớp và tiếp tục đòi bồi thường. Ok."

Hoàng - Là lời mời hay lời đe dọa

Tôi nhận được tin nhắn của Mai lúc 14h 30 phút. Tôi giật mình vì bất ngờ, rồi tự hỏi mình cái tin nhắn vừa nhận được là một lời mời hay là một lời đe dọa nữa. Nhưng thú vị và hay thật. Và dù thế nào đi nữa, thì tôi cũng sẽ đến đúng giờ xem cô ấy "chém" tôi thế nào?

Mai - Lần gặp mặt thứ hai

Cảm giác của tôi lần thứ hai gặp Hoàng, vẫn như lần đầu tiên gặp cậu ấy ở nhà sách. Có điều, thay vì tự viết ra kịch bản và tự biến mình mình thành một diễn viên, thì hôm nay tôi lại thấy mình bị động.
Tôi chỉ dám đưa cốc trà sữa lên miệng uống, rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi không dám nhìn thẳng vào cậu ấy. Tại tôi biết mình đang rất căng thẳng, và khuôn mặt tôi lúc này nhìn trông rất buồn cười vì nó chẳng khác gì một trái cà chua chín mọng cả. Tôi đang cố tỏ ra bình thản, nhưng chẳng phải là vậy. Tay tôi run run, mà lòng tôi hồi hộp khó diễn tả. Vậy mà khi nhắn tin cho cậu ấy tôi "lớn tiếng" lắm mà? Để giờ tự biến mình thành một chú hề.

Tôi lại liếc mắt nhìn chộm cậu ấy một cái. Trời? Cậu ấy đang nhìn tôi và cười. Lúc này, thì thực sự tôi không biết dấu mặt vào đâu nữa. Thế rồi cậu ấy cười lớn và cất lời:

- Này cậu, cậu đã nói gì nhỉ - Hoàng nháy mắt - Cậu "chém" tớ đi chứ. Thanh Mai.

Tôi tròn mắt, sao cậu ấy lại biết tên tôi nhỉ. Tôi đã nói đâu? Đã vậy, cũng đã tìm hiểu và biết tôi là dân chuyên Văn rồi nữa chứ. Thế mà, tôi cứ ngỡ chỉ có mình tôi phát hiện ra cậu ấy học cùng trường.

- Tưởng cậu thế nào? Cũng bình thường và giỏi ba hoa thôi. Đúng là dân...Văn

- Tớ...tớ - tôi ấp úng - Tớ là tớ chưa muốn chém cậu đâu nhé!!!

Tôi vừa dứt lời thì bật cười. Cậu ấy cũng thế. Và chúng tôi nhìn nhau bằng một ánh mắt ngỡ đã quen từ rất lâu rồi, chứ không phải mới gặp nhau lần thứ hai...

TẠM KẾT: Cuộc hẹn diễn ra thành công tốt đẹp. Đôi bên cùng vui vẻ. Nhưng quan trong nhất, là mọi thứ vừa mới chỉ bắt đầu.

Bắt đầu cho một mối quan hệ ;)

Huy Hải

Ngày đăng: 27/02/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Đã rời xa
 

Giờ đây, cuối cùng tôi đã biết yêu, tiếc rằng em đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông...

Bên nhau trọn đời - Cố Mạn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage