Chỉ có thể làm...bạn
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Bọn con gái đứa nào cũng tỏ ra ngạc nhiên, tại xưa nay có thấy Tuấn và Như đứng nói chuyện với nhau bao giờ đâu, giờ lại trở thành một cặp?
***
TIN ĐỒN
Trong căng-tin, Tuấn và Long đang "nhồm nhòam" cái bánh mì. Bất giác, Long đưa mắt nhìn Tuấn cười nguy hiểm.
- Mày thích cái Như à?
Tuấn giật mình quay ra. Nhưng nó vẫn nhìn Long thản nhiên, rồi cầm hộp sữa lên mút và cắn thêm một miếng bánh mì to tướng. Long trố mắt tỏ vẻ ức chế. Nó định tiếp tục trêu tức thằng bạn thân, thì ngay lập tức bị Long giật phắt cái bánh mì và "khuyến mại" thêm cho nó một cái nhìn như tóe ra lửa.
- Trả lời tao đi? - Long trợn mắt.
- Chuyện gì - Tuấn vẫn giả nai.
- Mày thích Như?
- Ai bảo mày thế? - Tuấn tỏ vẻ sửng sốt.
- Thì bọn lớp nó đồn ầm lên đấy - Long nháy mắt - Tao thấy cũng...được đấy!
- Lăng nhăng!
Tuấn đứng phắt dậy, mà không quên kéo thằng bạn thân đứng dậy cùng. Trong khi Long không biết nó định làm gì, thì nó lớn tiếng: "U ơi, con thanh toán" rồi vỗ vai Long "Lên lớp thôi"!
LỜI THÚ TỘI "BẮP ÉP"
Đến cửa lớp, Tuấn đã thấy nhốn nháo. Nó không mấy bận tâm, tại tiếng ồn chủ yếu là do lũ con trai gây ra. Mà không đúng, nó không thể gọi là "lũ" được, bởi đám đấy giờ đã thành bang hội rồi. Nó nhớ không nhầm, thì cái bang đấy tên là "Bang Nam Nhi". Nó cười thích thú, vì nó không tham gia. Bởi bang Nam Nhi trông nhí nhố và nhàm lắm.
Nghĩ tới đây, bao kí ức tuổi thơ từ đâu dội về trong nó. Nó nhớ cái hồi bé tí, cùng thằng Long - bạn thân nhất của nó đi đá bóng, có hội hè, bang đảng gì đâu mà cả đội bóng vẫn thân nhau. Mặc dù, giờ mỗi đứa một nơi trừ nó và Long là vẫn dính lấy nhau.
Bỗng Long vỗ vai nó, nó thoát ra khỏi những suy nghĩ mơ hồ, nhưng miệng vẫn cười tươi rói.
- Đi đâu về mà mặt mày hớn hở thế kia? - Quân tặc lưỡi.
Tuấn hất tóc, rồi mặt vênh lên và tỏ ra kiêu ngạo.
- Không liên quan đến mày?
- Sao không? - Thằng Tùng búng tay
- Đã vậy, lại còn cười một mình nữa chứ! - Thằng Minh kích.
Tuấn lờ đi tỏ vẻ như không nghe thấy gì. Nó định về chỗ, thì bị đám con trai kéo về phía bàn giáo viên. Chúng đẩy nó ngồi xuống ghế rồi vây kín, như thế nó là người tiếng mới về lớp. Ngột ngạt. Nhưng nó không sao tẩu thóat. Nó biết mình sắp bị "tra tấn" bởi một đống câu hỏi. Chắc lại toàn câu hỏi quen thuộc, nó nghĩ thế.
Và đúng như nó nghĩ. "Mớ" câu hỏi của bọn Bang Nam Nhi rất quen. Không những thế, mà còn có cả câu nó vừa mới nghe xong chứ, lại phát đích thị từ miệng đứa bạn thân của nó: "Mày thích Như à?"
Tuấn vẫn ngồi yên. Nó hiểu rằng, giờ chỉ có im lặng mới là vàng. Nhưng nó càng im lặng, bọn kia càng nấn ná.
- Im lặng là đồng ý - thằng Quân tặc lưỡi
- Phải, phải. Có đứa nào ngu mà thừa nhận đâu - thằng Bảo chen ngang
Tuấn thấy "nóng trong người", nếu bọn đang nói không phải là bạn nó, học chung với nó suốt ba năm qua chắc nó nhảy vào đánh cho mỗi đứa một phát, mặc kệ cho hậu quả để lại là rất nghiêm trọng. Tuy nhiên, nó không thể làm điều dại dột ấy. Nó đứng bật dậy. Nhe răng cười. Rồi tức giận quát.
- Ừ. Tao thích nó đấy. Tao yêu nó đấy!
Dứt câu nó bỏ đi mà không ai ngăn lại. Bọn bang Nam Nhi chỉ biết trố mắt nhìn. Bỗng trong đám đông, thốt ra một tiếng.
- Thú tội sớm, có phải đỡ khổ không?
Cả đám cười lớn.
HỘI NGHỊ NAM NHI
Sau khi bắt ép được Tuấn thú tội, bang Nam Nhi quyết định tổ chức họp một "hội nghị". Mà vấn đề được bàn chủ yếu trong hội nghị không gì khác ngoài chuyện vun vén tình cảm cho đôi "trai tài gái sắc" Tuấn và Như.
Hội nghị được tổ chức tại nhà Quân, với sự tham gia của tất cả các thành viên bang Nam Nhi và đặc biệt là không có sự góp mặt của Tuấn. Thứ nhất, Tuấn không thuộc bang hội. Thứ nhì, vấn đề được đưa ra bàn có liên quan đến Tuấn và nó cũng không có quyền tham gia.
Quân mở đầu bằng một bài diễn thuyết "lằng nhằng" không đầu không cuối, xoay đi xoay lại chủ yếu giới thiệu "đại biểu". Minh tiếp nối chương trình bằng màn đọc giới thiệu về Như - tâm điểm hướng tới để "se duyên" cho Tuấn - một đứa không thuộc bang Nam Nhi, nhưng cũng là một mống đàn ông của lớp 12C3 và theo chúng nghĩ sau vụ này nó sẽ ra nhập bang.
Miêu tả đầu tiên của Minh về Như là một cố gái có ngoại hình ưu nhìn, với đôi mắt rất đỗi dịu dàng, với đôi môi hình tim xinh xắn, với giọng nói vô cùng ấm áp. Đặc biệt là thành tích học tập mà đáng để nhiều đứa trong bang Nam Nhi noi theo và học tập.
Rồi sau đó, thằng Mình còn khoe tài "chém gió" của nó bằng cách khen Như rất nhiều. Nhưng thật không ra làm sao, khi câu trốt lại màn giới thiệu của nó về Như lại là một câu mà đứa nào cũng nghĩ là thừa thãi: "NHƯ là một người con ngoan trò giỏi"!
Dừng lại ở đó, Minh không nhận được chàng vỗ tay nào của đám bạn trong bang cả. Chúng tạm khoan xét Như là một người thế nào và chúng bắt đầu lên kế hoạch một cách tỉ mỉ, chi tiết. Đầu tiên, là kế "Lá thư xét đánh". Thằng Quân thủ thỉ như vẻ bí mật, nhưng vừa dứt lời, thằng Chung đã lớ ngớ hỏi.
- Thế ai viết thư? Đời nào thằng Tuấn nó chịu viết.
Thằng Long chẹp chẹp miệng tỏ vẻ đồng ý và ra vẻ nó là bạn thân của thằng Tuấn nên biết thừa tính thằng Tuấn. Ngay lập tức thằng Quân đã lên tiếng phản pháo ý nghĩ đấy của thằng Chung và thằng Long.
- Đồ dốt. Giờ là thời buổi nào mà còn thư tay. Email chúng mày để làm cảnh à.
Cả đám gật đầu đồng ý. Biết tài "văn vẻ" của thằng Minh, nên thằng Quân phân công luôn cho nó phụ trách đóng giả làm thằng Tuấn viết thư và cử thằng Tùng (đứa ngồi cạnh Như) làm nhiệm vụ dò hỏi địa chỉ email của cô bạn – nhân- vật - chính. Kế họach 1 khép lại. Chúng giải lao bằng mấy bịch bim bim mua sẵn, và chuẩn bị bàn kế hoạch 2.
Sau khi mấy bịch bim bim chỉ còn lại là đống vỏ, thằng Quân "ừ hữ" một tiếng làm cảm đám giật mình thì bọn chúng mới bắt đầu ngồi quay vào nhau, hếch mắt lên tỏ vẻ nghe vẻ chăm chú (dù chưa ai nói gì). Rồi thằng Sơn chẹp chẹp miệng lấy giọng và lên tiếng bằng cách đọc đi đọc lại bốn từ "kế hoạch hai là..." "Kế hoạch hai là...". Bọn ngồi nghe cứ trố mắt ra nhìn, vì miệng thằng Sơn thì nói nhưng tay nó thi mới đang sột soạt lật mấy trang giấy dò tìm kế hoạch. Bỗng thằng Quân đứng dậy giật phắt bản kế hoạch trên tay thằng Sơn mắng:
- Thằng lề mề. Để tao.
Và thế là nó bắt đầu luyên thuyên đủ thứ.
Cảm đám cứ lơ tơ mơ cho đến khi thằng Quân nói từ hai "tóm lại" thì cả đám mới lớ ngớ hiểu ra vấn đề. Kế hoạch 2 là "Quà tặng bất ngờ". Nghĩa là sau khi kế hoạch 1 diễn ra, thì một tuần sau đúng là sinh nhật Như. Và chúng quyết định "gom góp" để mua một món quà thật lớn, thật đẹp và nói là thay mặt thằng Tuấn tặng Như. Với ý nghĩ mơ mộng, Như sẽ cảm động và chỉ còn nước "đổ" Tuấn.
Gần 5 giờ chiều, đứa nào trong bang Nam nhi cũng muốn ra về. Nhưng ngược lại, đứa nào cũng muốn nghe kế hoạch cuối cùng bởi nghĩ nó sẽ rất tuyệt vời. Quả đúng là như thế! Thằng Quân vừa dứt lời sau khi đọc xong kế hoạch 3, cả đám vỗ tay ăn mừng.
- Phải thế chứ! - thằng Tùng hí hửng - Tao thích du lịch.
- Này, đi du lịch lớp vui chơi, nhưng không được quên tiếp tục vun vén "cặp đôi hoàn hảo" kia đâu nhé! - Thằng Sơn toe toét.
- Dĩ nhiên! Phải làm cái Như đổ hẳn thằng Tuấn - Thằng Long trốt lại.
Cảm đám lại tụm lại, dơ tay "xin thề". Bởi kế hoạch 3, dù chả có gì lớn, nhưng thật tuyệt vời. Tại kì nghỉ cuối học kì 1 này, chúng sẽ đứng dậy tổ chức đi dã ngoại cho lớp. Và nó thì sẽ chẳng khác gì "một tuần trăng mật" của "cặp đôi hoàn hảo" kia cả.
CHỈ CÓ THỂ...
Buổi sơ kết học kì 1, đến nhanh hơn tưởng tượng. Thông báo xong kết quả học tập, cô giáo ra ngoài cho chúng tự "xử lí" (nghĩa là tự sinh hoạt với nhau). Lớp im phăng phắc dù cô giáo đã ra khỏi lớp một lúc. Lẽ ra, những lúc thế này lớp trưởng sẽ lên "cầm đầu" dẫn dắt chương trình. Nhưng hôm nay thì ngoại lệ, vì bang Nam Nhi đã khá tốn kém để mua chuộc lớp trưởng và tiến hành kế hoạch của chúng đã đề ra. Bỗng đám bang Nam nhi đập bàn. Quân chỉnh lại bộ quần áo rồi vênh mặt bước về phía bục giảng. Đám con trai tiếp tục đập bàn. Còn đám con gái thì trố mắt ra nhìn mà không biết chúng định giở trò gì. Quân cúi người, chào mọi người - như là "em-xi" chuyên nghiệp của một chương trình lớn.
- Hôm nay, buổi sơ kết học kì 1, trong không khí vui tươi hồ hởi của mọi người tớ xin thông báo với lớp hai việc. Việc đầu tiên là...
Tuấn và Như bỗng dưng bước lên bước lên bục giảng. Nói đúng ra là bị "ép lên" trong lời mời đầy tính "nhăn nhở" của Quân cũng như bọn bang Nam Nhi. Vì là buổi sơ kết nên Tuấn, Như đành chấp nhận.
- Trước mặt mọi người là thành quả của bang Nam Nhi, vì "Cặp đôi hoàn hảo" này đã được chúng tớ... mai mối. Và hôm nay chính thức khoe với mọi người để lớp mình ăn mừng!!!
- Đúng! Đúng! Một cặp đôi hoàn hảo - Tùng chen ngang - Và bây giờ xin anh chị phát biểu cảm tưởng!
Lớp ồ lên ầm ĩ. Bọn con gái đứa nào cũng tỏ ra ngạc nhiên, tại xưa nay có thấy Tuấn và Như đứng nói chuyện với nhau bao giờ đâu, giờ lại trở thành một cặp? Quân đưa một ngón tay lên miệng "Suỵt". Cả lớp trật tự. Tuấn lên tiếng.
- Thực ra, tớ và Như không có gì. Chúng tớ, chỉ là bạn của nhau thôi!
Cả lại lớp ồ lên. Quân lắc đầu.
- Không, không nhân vật chính đang đùa. Có lẽ, là do đứng trước đám đông, nên ngại quá.
Quân vừa dứt lời, Tuấn vội nói luôn. Là một câu KHẲNG ĐỊNH khiến cả đám ngớ người.
- Chúng tớ chỉ là bạn. Là bạn.
- Mày không đùa đấy chứ? – Quân vẫn hỏi lại.
Như nhìn cả lớp, rồi nói.
- Chuyện gì thì tớ không biết, nhưng chuyện tình cảm là chuyện không thể đùa.
- Ơ thế còn lá thư và món quà Sinh nhật, tớ tưởng Như nhận và chấp nhận thằng Tuấn rồi? - Thằng Sơn nói.
- À, đúng là tớ có nhận được một email lạ, cũng đọc email và nghĩ một ai đó tên Tuấn đã gửi nhầm. Còn món quà Sinh nhật mà Sơn nói, tớ vẫn chưa hề nhận được.
"Sao lại thế? Thế nó đâu rồi?" bang Nam Nhi nhìn nhau tự hỏi. Và ngay sau đấy, thì mọi ánh mắt đổ dồn về Long - tên bạn thân nhất của thằng Tuấn - người được giao nhiệm vụ chuyển quà cho Như. Vì chỉ có nó đưa quà, thì khả năng Như tin là quà của thằng Tuấn mới cao. Nào ngờ... Thằng Long bối rối, gãi đầu gãi tai giải thích.
- Tao mang nó về nhà, và định sáng hôm sau sẽ mang đi tặng Như - Thằng Long nhìn qua phía thằng Tuấn rồi nói tiếp - Nhưng tối hôm đấy, thằng Tuấn lại đến chơi, nó hỏi. Tao không nói, nó cứ ép tao phải nói. Thế là tao kể đành..., không ngờ nó hí hửng bảo tự tay nó sẽ tặng Như, như thế sẽ ý nghĩa và dễ dành được tình cảm của Như hơn. Tao tin.
- Ôi trời! - Thằng Minh thốt lên - Mày ngu quá, mắc mưu nó rồi!
Lúc này, Tuấn trở về chỗ ngồi. Nó lấy từ trong ba-lô ra một cái hộp hình chữ nhật được bọc giấy và thắt lơ đẹp đẽ rồi đi lên bục giảng - phía Như đang đứng.
- Đây không phải quà tớ chọn, cũng phải là quà tớ bỏ tiền ra mua. Nhưng tớ sẽ là người thay mặt các bạn nam trong lớp gửi tặng nó cho Như. Chúc Như có một sinh nhật vui vẻ!
Cả lớp bất ngờ. Toe toét cười. Đập bàn đập ghế inh ỏi. Còn thằng Quân nhìn về phía thằng Tuấn và "đáp" cho nó một ánh mắt đầy sự cảm kích: "Phải thế chứ, thằng này thế mà khá!".
Buổi sơ kết lớp kết thúc.
Dù việc mai mối dù không thành, đứa nào trong bang Nam Nhi cũng tỏ ra tiếc nuối. Thế nhưng, chúng vẫn đứng ra và quyết định tổ chức một chuyến du lịch vào kì nghỉ kết thúc học kì này. Dĩ nhiên, đứa nào của 12C3 cũng giơ cả hai tay đồng ý. Bởi, sẽ chẳng có gì tuyệt vời hơn thế. Và những kỉ niệm đẹp, dù là của ngày hôm qua, ngày hôm nay hay là của chuyến du lịch sắp tới nữa, thì tất cả sẽ luôn theo chúng. Khi thời học sinh sắp đi qua!
Đình Thắng