Như quen mà lạ
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Đôi khi cái sự bực mình đó lại là những niềm vui nho nhỏ.
***
Nó với mái tóc dài thướt tha ngồi bàn trước, còn "đối thủ" thì nổi tiếng nghịch ngầm ngồi ngay phía sau nó. Hôm nó tết tóc hai bên thành hai bím tóc thật dài và đẹp, thì tới ra chơi, như một phép màu hai bím tóc đã được cột thành một và thêm một chiếc đuôi giấy dài lê thê kèm theo những trận cười nghiêng ngả của cả lớp.
Nó khó chịu, mặt nó nóng bừng, nó đoán ra thủ phạm thực hiện kế hoạch và nhìn đối tượng với đôi mắt hình tên lửa. Và dù chiến thuật để tóc của nó có kiểu gì: dù là tết, dù là buông, dù là cột thì "đối thủ" cũng rất cao tay và có nhiều cao kiến. Nếu nó tết tóc thì "đối thủ" cài hoa và các bím tóc, buông thì lại được tết lại bằng các búi tết nhỏ li ti và nếu cột thì lại được buộc vào tóc của bạn bên cạnh......
Nó mơ ước, nó mong chờ được đổi chỗ như ngày hạn hán chờ đợi mưa rơi. Nó khẩn xin tha thiết được cô đổi chỗ và bao ngày chờ mong, nó đã được như ý, như ước nguyện. Nó an bình được một hôm, hôm sau lại thấy "đối thủ" đáng gờm xuất hiện ở vị trí nó lo sợ, không phải bên cạnh, không phải đằng trước mà là đúng đằng sau.
Đổi đi, chuyển lại cuối cùng hai đứa lại về đúng chỗ ban đầu. Nó vẫn ngồi đầu bàn gần cuối và "đối thủ" thì ngồi đầu bàn cuối.
Đôi khi cái sự bực mình đó lại là những niềm vui nho nhỏ. Khi mà giờ ra chơi cả đám con gái lại tập trung lại để gỡ bỏ những cánh hoa nhỏ bám đầy trên tóc nó. Và rồi cả đám nhận ra nó có mái tóc dài và thật đẹp. Đẹp nhất lớp ý chứ. À không, phải nhất khối luôn ý.
Cuộc thi Nữ Sinh Thanh Lịch năm đó nó được các bạn trong lớp đề cử đi thi. Như bị điện giật khi bị ứng cử. Nó chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi thi "Nữ sinh thanh lịch" cả. Nó đơn giản, đơn giản đến như đi giày cao gót nó còn chưa đi bao giờ, lông mày thì cho mọc lung tung không bao giờ sửa, mỹ phẩm thì là thứ xa xỉ - nó chưa bao giờ dùng... thì nói gì đến thi "Nữ Sinh Thanh Lịch".
Nó ra sức từ chối nhưng cô chủ nhiệm vẫn bổ nhiệm, Cô nói "Đây không chỉ đơn thuần là cá nhân mà đây là cuộc thi của một tập thể vì vậy cô rất hy vọng em sẽ nhận lời và mong em sẽ hoàn thành tốt"
Nó được chuyển từ nhóm "người âm lịch" sang nhóm " teen hiện đại" , bắt đầu một cuộc cách mạng cải tổ: đi đứng ra làm sao, tỉa lông mày cho có hàng có lối và tập trung hùng biện từ hôm nó nhận "quyết định" đi thi "Nữ sinh thanh lịch", "đối thủ" nghe chừng xử sự với nó nhẹ nhõm hơn.
Chắc là do may mắn nó lọt vào tốp 10 và vào vòng chung kết. Như một sự sắp đặt vô hình, câu hỏi ứng xử của nó: "Em sẽ xử sự như thế nào khi ngồi cùng bàn với một bạn mà em không thích. Nó suy nghĩ, nó sẽ trả lời như với một sự thật hiển nhiên đã trải qua là xin chuyển chỗ hay trả lời thật ý nghĩa, thật sâu sắc. Và nó chọn câu trả lời thật ý nghĩa, tuy không đúng với sự thật, với những gì mà nó đã thực hiện. "Em sẽ nói chuyện với bạn nhiều hơn, chia sẻ và đồng cảm với bạn hơn để hiểu bạnh hơn và cũng để bạn hiểu em hơn. Là bạn bè cần giúp đỡ lẫn nhau trong mọi hoàn cảnh, để thông cảm với nhau nhiều hơn". Nó vỡ òa trong niềm vui sướng khi giành danh hiệu "Á khôi" cùng giải phụ "Nữ sinh có mái tóc đẹp nhất".
Nó vẫn ngồi chỗ đó, "đối thủ" vẫn ngồi chỗ đó. Nhưng không còn những trò "nhất quỷ nhì ma, thứ ba học trò", không còn những giờ ra chơi với những trò tinh nghịch của "đối thủ" nữa. Mái tóc nó dường như bị lãng quên.
Nó chợt buồn, một nỗi buồn không tên khi bắt gặp ánh mắt thật buồn ấy. Nó mong được trả lời lại câu hỏi tại ngày thi "Nữ sinh thanh lịch". Để nó có thể nói lên nỗi lòng của nó, nỗi lòng đó là: "Em đã từng xin cô giáo chuyển chỗ khi ngồi cùng bạn mà em không thích và em chợt nhận ra rằng trong tình bạn niềm vui và nỗi buồn luôn đan xen nhau. Điều quan trọng là chúng ta cần mở lòng hơn, ".
"Đối thủ" chuyển trường. Ngày chia tay nó muốn nói từ "xin lỗi" nhưng lại không làm được. Thời gian là hành trình lặp đi lặp lại và không bao giờ trở lại. "Đối thủ" giúi vào tay nó tờ giấy "Tớ sẽ nhớ mãi cậu và mái tóc của cậu".
Tóc nó dài rồi ngắn, rồi lại dài, nhưng lời xin lỗi thì tới giờ nó vẫn chưa thực hiện được. Và nó hy vọng, mong chờ được gặp lại "đối thủ" để có thể nói hai từ "xin lỗi" hay là nhiều hơn thế.
Dung Nhi