Kế hoạch làm thêm
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại"
Huynh đành nhận lời nhưng thực tình không muốn muội đi làm thêm một chút nào nữa, huynh không muốn muội lại phải khóc như hôm nay nữa đâu, thấy muội khóc, huynh đau lòng lắm chứ.
***
Trời lại mưa, những cơn mưa sụt sùi, tầm tã làm cho huynh chỉ muốn chui ngay vào chăn đánh một giấc cho đã đời mới thôi. Nhìn trời, huynh bắt đầu nguyền rủa những lời hứa. Giá như sáng nay huynh không mắc bẫy lời nịnh nọt ngọt ngào của muội thì sẽ không phải "đội sấm đội chớp, đội cả trời mưa" mà ra ngoài vào lúc này. Tiếc nuối cái chăn, huynh tiến đến điện thoại định gọi năn nỉ ỉ ôi muội nhưng vô ích, điện thoại đã đổ chuông trước. Vừa cầm lấy ống nghe, màng nhĩ huynh bỗng như rách ra bởi lời réo gọi của bà chằn lửa:
- Huynh đúng là gấu ngủ đông thật. Mấy giờ rồi mà không đến đón muội. Nhanh lên, muội đứng dưới mưa chờ huynh nãy giờ này.
- Trời đất, vô nhà đi, huynh đến liền, đừng có ăn vạ kiểu đấy mà.
Nói rồi huynh tức tốc phóng ra khỏi nhà, ai chứ muội thì có thể đứng dưới mưa để hù dọa thiên hạ lắm đấy.
Vừa đến nhà muội, huynh ngó quanh ngó quất nhưng chẳng thấy ai đang đội mưa đứng đợi huynh cả, chỉ có con Mic là đứng trong sân ném tiếng sủa ông ổng ra ngoài trời mưa mà thôi. Huynh chạy lại vuốt ve con Mic rồi gõ cửa. Muội lù lù chui ra, trên tay cầm chiếc bánh rán nóng hổi như để chọc giận huynh. Huynh nghiêm nét mặt nhìn muội (Đây là cách huynh vẫn thường làm khi không muốn bị muội bắt nạt).
- Ai bảo là đợi huynh dưới mưa ấy nhỉ?
- Thì. ..mưa thật mà...mưa từ trên trời rơi xuống nên nhà của muội phải đứng dưới mưa, mà muội lại ở trong nhà, suy ra muội đứng dưới mưa chứ sao.
- Đúng là lí luận.
Muội cười hì hì rồi dúi chiếc bánh vào tay huynh:
- Phần huynh nè. Muội làm đó. Có ngon thì khen tiếng cho người ta mát lòng mát dạ nhé.
Cầm lấy chiếc bánh, cắn nhẹ một miếng, huynh liền nhăn mặt.
- Trời đất, thế này mà cũng gọi là bánh sao? Chỉ được làm cho huynh ăn thôi nhé, làm cho người khác là mất điểm lắm đó.
Nhìn muội lúng túng, huynh vừa thấy thương thương, vừa hả hê lắm. Huynh lại vờ nhăn mặt ăn tiếp cái bánh với lí do là thương công muội làm.
Mà muội ngốc xít thế, bánh mình làm ngon mà cũng không biết lại còn đi tin lời huynh chứ. Sau khi nhăn mặt chén tì tì mấy cái bánh liền với lí do ăn tình ăn nghĩa trước cặp mắt dâng tràn cảm động của muội. Cả hai huynh muội cùng lên con ngựa chiến của huynh để đi đến nơi mà huynh chưa được biết là nơi nào.
***
Trước mắt huynh là một nhà hàng ăn khá lớn. Huynh nhìn muội cảm động:
- Hôm nay là ngày gì mà sao muội đối đãi với huynh tử tế thế? Trúng xổ số à?
Muội nguýt lườm huynh không nói gì rồi chạy vụt vào phía trong, báo hại huynh phải đứng ngoài... trông xe. Nhìn trời nhìn đất mãi vẫn không thấy muội ra, huynh tá hỏa định chạy vào tìm thì muội đã vụt ra cửa, chạy đến đánh bộp một cái đau điếng vào vai huynh.
- Được rồi.
- Được cái gì cơ?
- Muội xin được việc là thêm rồi.
- Ở nhà hàng này á?
- Có sao đâu. Miễn sao họ trả lương sòng phẳng là được.
- Thế còn việc học?
- Ở đây làm pastime mà, muội chỉ cần làm buổi trưa và chiều tối đến tối thôi.
- Huynh chẳng ủng hộ chút nào đâu đấy. Tự nhiên lại bày đặt làm thêm. Mà muội cần tiền lắm à? Để làm gì thế?
- Bí mật. Hey, đi ăn kem đi, phải ăn mừng sự kiện muội sắp đi làm chứ.
Huynh phì cười. Bao giờ cũng thế, người rủ là muội và người chi là huynh. Những lúc đấy, huynh cứ vờ nhăn nhó, mắng mỏ muội là không chịu lớn nhưng thực ra thì huynh vui lắm. Không hiểu sao, vắng muội một ngày, huynh cũng thấy buồn buồn nhưng chẳng bao giờ huynh cho muội biết điều này đâu.
***
Ngày đầu tiên đi làm, muội đã bỏ rơi huynh rồi. Vừa tan học, muội lao lên xe, phóng mất hút, ném lại cho huynh một cái nháy mắt tinh quái. Ngày thứ hai đi làm, huynh chờ mãi ở cổng trường vẫn không thấy muội ra, chờ mãi, đến khi một cô bạn lớp muội đi ra bảo huynh về đi chứ muội ra từ lâu lắm rồi. Ngày thứ ba...huynh nhờ một người bạn lấy hộ xe rồi lao vút ra cổng trường với hi vọng sẽ gặp muội nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy muội đâu, định về thì huynh nghe tiếng muội lí nhí gọi phía sau. Ngạc nhiên quay lại, huynh không thể ngờ có ngày được muội ban phát cho những câu nói nhẹ nhàng đến thế:
- Huynh à, đưa muội đi đâu đó đã đi.
Định quay lại chọc muội nhưng thấy mắt muội buồn buồn nên huynh không dám trêu. Vòng vèo một lúc, cả hai huynh muội dừng lại bên quán nước mía bờ hồ. Tưởng rằng mấy món ăn uống sẽ kéo lại được nụ cười khoe răng thỏ của muội, không ngờ nước mía đưa ra rồi mà muội vẫn không thèm đoái hoài đến nó. "Chuyện lớn rồi đây" huynh tự nhủ rồi tìm cách chọc cười muội, nhưng vô ích, mặt muội vẫn ỉu xìu. Huynh đành lên tiếng trước:
- Có chuyện gì kể huynh nghe coi? Sao hôm nay không đi làm vậy?
Hỏi xong huynh lại thấy mình vô tâm vì lúc này muội đã bắt đầu mếu máo.
- Muội không đi làm ở đó nữa. ..
- Sao vậy?
- Họ bắt muội tiếp khách... Họ... họ bắt muội phải gọi những ông hơn tuổi bố mình bằng anh. .. Họ còn... họ còn định làm trò bậy nữa cơ...
Chưa nói hết câu, muội đã òa lên khóc làm sống mũi huynh cũng thấy cay cay. Huynh muốn nắm tay muội an ủi, muốn cho muội gục đầu vào vai khóc thỏa thuê nhưng vì không phải là anh em ruột nên huynh nào có dám. Huynh nắm bàn tay mình lại và đấm mạnh vào lòng bàn tay kia. Huynh không ngờ cú đấm của mình lại mạnh đến thế, làm cả bàn tay đau buốt nhưng đành làm bộ bình thường kẻo mất điểm trước muội.
Khóc nức nở một hồi rồi muội lại ngước lên tròn xoe mắt nhìn huynh. Huynh không lạ gì trước ánh mắt nịnh nọt mỗi lúc muốn nhờ vả của muội nữa nên hỏi luôn:
- Muội muốn nhờ huynh chuyện gì à?
- Chiều nay huynh rỗi không? Đi tìm việc cùng muội.
Huynh giật cả mình.
- Lại xin việc, làm được mấy ngày rồi lại về khóc tu cho mà xem. Không, huynh không đi cùng nữa đâu. Mà việc gì muội phải đi làm thêm cho cực cơ chứ.
- Đi mà...huynh...huynh đi cùng muội đi.
- Không, phải nói được lí do chính đáng huynh mới đi cùng cơ. Mà lần này, nếu tìm được việc, huynh phải vào xem tận mắt xem đó là việc gì đã rồi muội mới được làm đấy. Rồi, nói lí do đi.
- Lúc nào đấy muội sẽ nói mà.
- Thế thì chiều nay huynh bận lên thư viện, không đi cùng đâu.
- Thôi được...muội nói...muội...muội muốn kiếm tiền để... mua nhẫn cưới tặng mẹ.
- Nhẫn cưới? Mẹ muội định lấy chồng sao?
- Không. Nhưng muội thấy mẹ đứa nào cũng có nhẫn vàng đeo ở ngón tay áp út. Mẹ muội không có.
- Ngốc ạ. Mẹ muội đã lấy chồng bao giờ đâu mà đeo nhẫn?
- Muội biết, tại muội nên mẹ không lấy chồng. Từ ngày nhận muội về nuôi, mẹ chỉ chăm chăm lo cho muội thôi. Muội thấy mình có lỗi lắm. Nếu không nhận nuôi muội, chắc giờ mẹ đã được đeo nhẫn như mẹ chúng bạn rồi.
- Thôi nào, có muội, mẹ cũng vui chứ sao. Chơi với muội, huynh còn thấy vui nữa là...
Nói rồi huynh thấy sự an ủi, ví von của mình thật buồn cười, may mà muội không để ý.
- Huynh tưởng muội kiếm tiền để lo việc gì. Miễn sao muội đừng cố tình cản trở người ta tìm hiểu mẹ là được, còn nhẫn cưới thì bao giờ kết hôn rồi mẹ sẽ có đeo ngay. Thế thôi, không tìm việc làm thêm nữa nhé.
- Thôi là thôi thế nào. Muội vẫn phải làm thêm chứ.
- Để làm gì?
- Để bao giờ mẹ kết hôn, muội sẽ mua nhẫn tặng mẹ.
- Thôi, muội học cho giỏi là mẹ vui lắm rồi đó.
- Ứ, thì muội vẫn học giỏi mà. Chiều nay lại đi tìm việc làm thêm huynh nhé.
Huynh đành nhận lời nhưng thực tình không muốn muội đi làm thêm một chút nào nữa, huynh không muốn muội lại phải khóc như hôm nay nữa đâu, thấy muội khóc, huynh đau lòng lắm chứ.
***
Trưa về, huynh lên mạng cặm cụi tìm việc cho muội. Bỗng huynh đọc được tin về một cuộc thi lấy học bổng do Anh quốc tài trợ. Số học bổng ấy chắc chắn sẽ đủ cho muội mua nhẫn tặng mẹ, nếu giành được, muội không chỉ có nhẫn tặng mẹ mà có cả một suất học bổng làm mẹ tự hào. Hơn nữa, việc giành học bổng chắc không khó khăn lắm với muội vì muội là một cây tiếng Anh xuất sắc của thành phố mà. Huynh sẽ in nội dung cuộc thi để đưa cho muội ôn. Huynh tin rồi muội sẽ làm được mà.
Đúng như huynh dự đoán, vừa phôn cho muội, nói qua về nội dung cuộc thi, muội đã reo hò ầm ĩ, bắt huynh giữa trưa nắng đem đến cho muội xem ngay.
Vừa mới mở cửa ra, muội đã dúi vào miệng huynh một chiếc bánh rán thơm phức.
- Phần huynh đấy. Lần này chắc ngon hơn.
Huynh ăn hết cái bánh rồi vẫn giả vờ nhăn mặt:
- Thế này mà cũng gọi là bánh á? Huynh dặn rồi nhé. Chỉ được làm cho huynh ăn thôi nếu không người khác ăn là họ không có an ủi như huynh đâu.
Khác với những lần trước, lần này muội lôi từ phía sau ra một tờ giấy chứng nhận giải nhất trong cuộc thi làm bánh của thành phố vừa qua và kết tội huynh là xưa nay chỉ giỏi chê bai nên suýt nữa thui chột một tài năng...làm bánh. Té ra, muội sợ huynh cười nên len lén đi đăng kí dự thi mà không cho huynh biết, báo hại huynh bị phạt phải ăn cho hết đĩa bánh mà muội trót làm nhiều.
Huynh vừa ăn vừa vờ nhăn nhó bảo là giám khảo trao sai giải nên muội mới được nhất nhưng trong lòng thì nghĩ thầm: "Huynh nguyện chịu phạt suốt đời muội ạ...nhưng muội sẽ không được biết điều này đâu." Huynh len lén nhìn muội. Muội nhìn ra ngoài cửa sổ thả hồn mơ mộng theo từng tia nắng rực vàng đang nhảy nhót trên những tán cây.
Ánh Hồng