"Ba lô đỏ" đáng yêu
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Có thể tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều nhưng cậu ấy không phải là người thích hợp đối với tôi.
***
Ngay từ những buổi học thêm hóa đầu tiên, tôi đã "để ý" tới cậu bạn ngồi cùng bàn có chiếc ba lô đỏ. Chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. "Ba lô đỏ" tên là Hải, học siêu giỏi và mặc áo sơ mi thì đẹp kinh khủng. Tôi rất mến cậu ấy, nhưng tuyệt đối không có ý định tiến xa hơn. Cả hai đều đã có gà bông và tôi sẽ không bao giờ từ bỏ mối quan hệ đang khá tốt đẹp để theo đuổi một thứ không chắc chắn. Chúng tôi chỉ là những người bạn tốt của nhau. Vậy thôi.
Mọi chuyện bắt đầu trở nên khó kiểm soát khi mà Quang, gà bông của tôi chuyển sang trường mới vào đầu năm học. Cậu ấy "bơ" tôi một cách thường xuyên và không có lí do. Những lần trà sữa vắng mặt, vài buổi chiều cuối tuần một mình tôi đứng chờ cậu ấy trước quán cà phê quen của hai đứa... Giữa chúng tôi đã xuất hiện những khoảng cách lờ mờ, những vết rạn nứt đầu tiên. Những vết rạn không nhỏ, đủ để lời chia tay được nói ra một cách nhẹ nhàng.
Tôi vẫn nhớ đó là một buổi sáng chủ nhật, thường thì theo lịch Quang sẽ học thêm lý ở thư viện. Hơn chín giờ sáng, mây đen kéo đến dày đặc bầu trời. Chắc nhẩm lớp cậu ấy đã tan, tôi mang theo một cái áo mưa mỏng đứng dưới tán cây bằng lăng trước cổng thư viện. Quang đi xe đạp, nhưng không phải một mình như thường lệ. Ở bên cạnh, người đang nắm chặt lấy đôi bàn tay của cậu ấy - là Hiên. Tôi biết Hiên qua vài lần vô tình bắt gặp bạn của Quang trên phố. Và cậu ấy đã giới thiệu Hiên với tôi. Đó là một cô gái trắng trẻo có cặp mắt đen láy và đôi lông mày thanh tú. Cô ấy ngồi chung xe với Quang, ở yên đằng sau - chỗ mà đáng lẽ là dành cho tôi. Quang không phủ nhận. Trong quán cà phê đã biết bao lần chúng tôi từng ngồi, tôi quay mặt nhìn ra ngoài ô cửa kính trong suốt. Giọng nói quen thuộc của Quang vang lên:
- Đây không phải là vấn đề của tớ, An. Tại sao cậu không thử hỏi đã bao nhiêu lâu chúng ta không nói chuyện với nhau? Tớ đã rất cố gắng nhưng hình như cậu thì không, An ạ.
- Nếu không phải là vấn đề của cậu thì là vấn đề của bản thân tớ ư? Cậu có nhớ đã bao nhiêu lần lỡ hẹn với tớ không? Tớ thật sự không biết lúc đó cậu đang đá bóng hay là nắm tay của Hiên nữa?
- Vậy thì chúng mình chia tay thôi.
Tôi hoảng hốt mở to đôi mắt đầy nước của mình để nhìn Quang. Hình ảnh của cậu ấy nhòe dần trước mặt. Tôi không nghĩ sẽ có một ngày tại quán cà phê này, vị trí này, Quang có thể dễ dàng nói ra hai từ "chia tay" như thế. Tôi gật đầu nhẹ. Tôi sẽ không níu kéo một người nhất quyết muốn đi.
Nhìn theo bóng lưng cao cao của Quang khuất dần sau những làn mưa bụi li ti, tôi quay lưng đi về phía ngược lại, leo lên một chiếc xe buýt mà không cần biết nó đi về đâu. Đi về đâu cũng được miễn là không có những mớ cảm xúc hỗn độn này.
***
Hải đưa một que kem cho tôi và kéo tôi ngồi xuống chiếc ghế đá. Cậu ấy không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nhìn tôi ăn hết que kem. Đột nhiên tôi lại muốn khóc. Thế là tôi đã khóc rất to, thậm chí là chẳng còn để ý tới hình ảnh của mình bị tuột dốc thế nào trong mắt "ba lô đỏ" nữa. "Ba lô đỏ" ôm lấy đôi vai đang rung lên bần bật của tôi và khẽ vỗ nhè nhẹ vào lưng. Cậu ấy nghêu ngao hát: "Bỗng dưng muốn khóc cho lòng nhẹ những nỗi đau...". Giọng của "ba lô đỏ" rất buồn cười. Thế là chúng tôi quay sang nhìn nhau và không hẹn mà cùng bật cười thành tiếng. Hẳn là khuôn mặt lem nhem nước mắt của tôi khi cười thật ngốc xít.
- Cậu không hỏi tại sao tớ lại khóc à?
Kết thúc buổi học thêm hóa, tôi và Hải cùng leo lên một chuyến xe buýt. Tôi đã hỏi cậu ấy như thế và "ba lô đỏ" cười rất hiền:
- Vậy thì tại sao cậu lại khóc?
Tôi cười rồi vỗ vào lưng cậu ấy một cái. Cũng chẳng hiểu sao đấy tôi lại ngồi tỉ mỉ kể cho "ba lô đỏ" chuyện của Quang. Có lẽ là bởi vì cậu ấy rất đáng tin cậy. Hải gật gù nghe cho tới khi hết chuyện. Cậu ấy bình luận một cách rất chi là "người nhớn":
- Nếu như gặp được cậu ta, tớ sẽ đấm cho cậu ta một cú nhớ đời và nói: "Cậu là tên khốn". Như vậy đã đủ giúp cậu hết khóc chưa?
Tôi bật cười:
- Cậu ấy cao và khỏe hơn cậu nhiều. Không biết chừng lúc ấy người "nhớ đời" là cậu ấy chứ.
Hải nhìn tôi chăm chú và nói rất nghiêm túc:
- Nhìn cậu cười xinh hơn khóc nhiều.
Tôi cúi đầu vân vê gấu áo sơ mi, hai gò má nóng bừng lên.
Những câu chuyện của tôi và Hải dần dần vượt ra ngoài phạm vi của lớp học thêm hóa. Chúng tôi đi xe buýt cùng nhau, cùng đến thư viện mượn sách, thỉnh thoảng "ba lô đỏ" lại đạp xe ngang nhà và đưa cho tôi mấy món quà nhỏ, có khi là quyển báo mới ra lò, đôi lúc lại là chiếc móc chìa khóa xinh xinh, hay mấy chậu hoa nhỏ với những giọt nước li ti đọng lại trên cánh hoa.
Tôi và cậu ấy có những sở thích ăn khớp với nhau đến kì lạ. Từ chuyện mê tít vị socola đến chuyện ghét trời mưa to, thích lang thang và nghe nhạc nhẹ khi buồn. Thường thì chúng tôi sẽ tranh thủ đến lớp hóa sớm hơn năm mười phút để chỉ cho nhau mấy câu tiếng anh khó dịch, bài toán khó nhằn, hay đơn giản chỉ là ngồi dưới tán bàng xanh mướt và cùng nghe bản nhạc yêu thích của cả hai đứa. Những giai điệu ngọt ngào, êm dịu dù đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần trước đó sao vẫn cảm thấy thật đặc biệt khi ở bên cậu ấy. Có lẽ "ba lô đỏ" đặc biệt. Có lẽ tôi đã dành cho cậu ấy một thứ tình cảm khác, không hẳn là tình yêu, chỉ nhỉnh hơn tình bạn, một chút, chỉ một chút xíu thôi. Tôi cứ tự nhủ với lòng mình như vậy.
***
Sinh nhật Hải vào một ngày tháng mười. Tôi không phải là người chăm vào bếp, nếu không muốn nói là rất lười, nhưng tôi đã bỏ cả một buổi chiều chủ nhật đẹp trời chỉ để hí hoáy làm một cái bánh ga-tô nho nhỏ dành cho cậu ấy. Trán ướt đẫm mồ hôi và bàn tay thì mỏi nhừ nhưng nụ cười thì xuất hiện mãi trên môi tôi. Niềm vui cứ thế khe khẽ dâng đầy trong lòng.
Tôi tặng cho Hải chiếc bánh và một tấm thiệp đặc biệt được khéo léo cài vào. Trên tấm thiệp có hình một đôi tình nhân ngồi dựa lưng vào nhau cùng vô số những trái tim màu hồng nhỏ xíu bay phấp phới xung quanh. Đó là một thông điệp bí mật. Có lẽ "ba lô đỏ" thông minh sẽ hiểu được, cũng có thể không vì bọn con trai là chúa ngốc xít trong mấy vụ yêu đương, đặc biệt là dò ý con gái. Dù vậy nhưng "ba lô đỏ" cũng đã rất vui trong ngày sinh nhật của mình với món quà của tôi. Tôi nghĩ vậy, vì cậu ấy cứ cười tủm tỉm suốt giờ hóa.
- Tớ có thể chia cho Thư ăn cùng không?
"Ba lô đỏ" bất ngờ nói khi chúng tôi cùng sóng vai nhau đi ra bến xe buýt. Tôi hơi khựng người lại. Đơn giản, tôi không nghĩ "ba lô đỏ" sẽ hỏi câu hỏi đó. Bọn con trai đúng là ngốc xít.
Thấy tôi hơi mất tự nhiên, Hải lo lắng hỏi lại:
- Có được không An? Nếu...
Tôi gật đầu nhẹ nói chen vào câu nói nửa chừng của cậu ấy:
- Không sao đâu, cậu nhớ bảo Thư ăn xong thì góp ý cho tớ nhé!
Gương mặt Hải giãn ra, môi cậu ấy vẽ một nụ cười. Tôi quay mặt nhìn ra ngoài, xe cộ đi lại tấp nập, con phố nhỏ nhộn nhịp với những cửa hàng điện sáng trưng. Dòng đời hối hả, mà sao tôi thấy cô đơn quá chừng...
***
Tôi đã gặp Thư, qua vài lần ít ỏi. Thư xinh vẻ dịu dàng. Cô ấy thường búi cao tóc để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt trong veo. Thư hay cười, nụ cười ấm áp như nắng tháng ba làm sáng bừng không gian đầu đông. Thư có vẻ quý tôi. Tôi đang nghĩ liệu cô ấy sẽ có vẻ mặt thế nào nếu một ngày phát hiện ra tôi thích bạn trai của cô ấy? Tôi bất chợt nhớ đến Hiên. Chạnh lòng. Một cô gái tốt như Thư, đáng để yêu và trân trọng biết bao nhiêu...
Đó là một chiều sáng thứ bảy, tôi được nghỉ học. Nắng buông mình trên những chiếc lá vàng khô ươm rơi rụng dưới vỉa hè. Tôi ghé qua nhà sách tìm một cuốn bài tập hóa nâng cao. Hẳn "ba lô đỏ" sẽ mừng húm khi nhìn thấy nó, cậu ấy đã bỏ một tuần để tìm nhưng không được. Trong đầu tôi mường tượng ra khuôn mặt mừng rỡ cùng nụ cười hiền lành trên môi cậu ấy.
Môi vẽ một nụ cười, tôi dựa đầu vào ô cửa xe buýt, hai tay ôm chặt cuốn sách trong lòng. Xe dừng trước một trạm chờ. Tôi đưa đôi mắt lơ mơ nhìn ra ngoài. Một cô gái mặc chiếc váy trắng chấm bi đỏ, lặng lẽ dựa đầu vào vai chàng trai ngồi kế bên. Trên vai bên kia cậu ấy vắt vẻo chiếc ba lô màu đỏ... Hải đưa tay khẽ vuốt nhẹ vào má Thư, nụ cười ấm áp.
Tôi vô thức ghì chặt cuốn sách vào lòng, thầm cầu mong họ không lên chuyến này.
Xe tiếp tục lăn bánh một cách chậm chạp. Tôi khẽ thở dài, từng giọt nước mắt lã chã rơi, thấm ướt trang giấy. Người ta bảo khóc được thì lòng sẽ nhẹ hơn, nhưng tại sao giờ đây tôi chỉ cảm thấy một nỗi đau vô hạn đang đè chặt lên ngực mình.
***
Cả tháng nay tôi không gặp Hải. Chính xác là tôi đang chạy trốn cậu ấy như một con ngốc. Tôi chuyển sang một trung tâm khác để học hóa. Giá rẻ hơn. Thầy giáo tâm lí hơn. Hoặc tôi bị trùng lịch chẳng hạn. Đó là những lí do tôi sẽ trả lời Hải nếu cậu ấy hỏi tại sao tôi không học cùng cậu ấy nữa. Nhưng mà... cậu ấy đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Không học cùng lớp hóa, tôi và Hải dường như chẳng còn nhiều mối quan hệ và bận tâm đến nhau. Cảm giác hơi hụt hẫng và trống trải.
Chủ nhật rảnh, tôi đi bộ đến thư viện và ôm theo một xấp tài liệu. Không vội vào đọc sách ngay, tôi ngồi lên chiếc ghế đá dưới gốc bàng, ngẩng cổ nhìn. Chỉ còn lại những cành cây khô queo, chẳng chịt giữa nền trời xám. Không có tán bàng xanh mướt lá, lỗ chỗ những vệt nắng vàng. Không có những buổi chiều tôi và Hải cùng nhau ngồi nghe bản nhạc chung của hai đứa, nghển cổ lên trời và tranh luận về bộ truyện "Conan". Mới có mấy tháng thôi mà tưởng chừng như đã xa lắm rồi...
Mặt hơi ươn ướt. Lại khóc. Tôi sụt sùi và định đưa tay lên quệt mũi - một thói quen mà theo "ba lô đỏ"- thì là cực xấu với một đứa con gái như tôi.
- Tớ đã bảo khi cậu khóc nhìn xấu lắm cơ mà.
Tôi ngẩn ngơ nhìn Hải. Bao nỗi ấm ức, nhớ mong bị kìm nén trào ra mãnh liệt. Tôi khóc to hơn. Hải ngồi xuống chỗ trống bên cạnh, khẽ vồ nhè nhẹ vào lưng tôi.
- Uống bia không?
Hải hỏi nhẹ tênh. Ánh mắt xa xăm như kiểu không phải cậu ấy vừa nói xong. Tôi không lắc cũng không gật chỉ để mặc cậu ấy dắt đi.
Hải mua hai lon, khui ra và đưa cho tôi một. Bia đắng. Một vị đắng chát ập vào trong khoang miệng. Tôi nhăn mặt cố nuốt xuống cổ họng. "Ba lô đỏ" cười khì, cậu ấy đưa lon bia lên miệng và uống một ngụm rõ to mà không hề nhăn mặt tí nào.
Nước mắt khô cong.
Tôi im lặng. Hải cũng im lặng. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua.
Trong một khoảnh khắc, tôi can đảm hơn bao giờ hết, tôi nắm chặt lấy bàn tay Hải. Lòng bàn tay tôi ướt sũng mồ hôi.
- Tớ thích cậu rất nhiều. Có thể cho tớ một cơ hội không?
Hải quay sang nhìn tôi, nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra, vẫn im lặng. Tôi không khóc nữa, chỉ thấy buồn. Buồn bằng tất cả những nỗi buồn trước đó cộng lại.
Hải đưa tôi về tận nhà, câu duy nhất cậu ấy nỏi với tôi là "Về nhé". Tôi tắm rửa qua loa, đánh răng qua loa và leo lên giường nằm. Tôi suy nghĩ vẩn vơ, rất nhiều thứ, về Quang, về Hiên, về Hải, về Thư và về tôi. Chợt điện thoại đổ chuông, của Hải. Tôi hỏi giọng khàn đặc:
- Hải à?
- Tớ muốn nói là... tớ không hề thích hợp với cậu. Cậu cứ coi như tình cảm cậu dành cho tớ chỉ là những cảm xúc chông chênh của tuổi mới lớn, rồi sẽ qua rất nhanh thôi. Tớ vẫn luôn bên cậu mà, An. Chúng ta có thể như trước không? Có thể cùng nhau đi học, tặng nhau những món quà nhỏ, cùng nhau nghe bài "The best day" và cùng đọc "Conan" ấy? Tớ rất vui khi có cậu làm bạn, An ạ. Thật tiếc khi phải mất một người bạn tuyệt vời. Có được không An?
-...
Tôi chẳng nói được gì cả, chỉ nghe thấy giọng Hải từ đầu dây bên kia lo lắng hỏi lại:
- Có được không An?
- Được, được mà.
- Vậy... ngủ ngon.
- Ngủ ngon, "ba lô đỏ".
Tôi ôm chú gấu màu nâu vào lòng và suy nghĩ rất nhiều về lời Hải nói. Có thể tôi thích cậu ấy, thích rất nhiều nhưng cậu ấy không phải là người thích hợp đối với tôi. Những cảm xúc khi ở bên cậu ấy, những cảm xúc chông chênh của một cô gái tuổi mười bảy, hết mình để yêu, để thích một ai đó. Rồi ai trong đời cũng sẽ đi qua những lần như thế. Nhưng tôi may mắn hơn nhiều người, vì tôi có một cậu bạn luôn đeo trên vai mình chiếc ba lô màu đỏ đáng yêu...
Phương Anh