Gửi bài:

Cậu - Người mãi xem tớ là bạn thân

Nhưng có lẽ số phận đã ghép nhầm sự gặp gỡ để đến bây giờ tớ vẫn không hiểu tình đến từ đâu bất chấp chờ. Cậu à! Tình yêu này tớ giữ cho riêng mình tớ thôi nhé, bạn thân!

***

Tớ - 1 đứa con gái chẳng có gì đặc biệt, vẻ ngoài có phần hơi lạnh lùng, ít nói, bạn bè không nhiều, chỉ duy nhất có Ran- tên tớ đặt cho đứa bạn thân, chỉ có trước mặt nó, tớ mới sống đúng với chính mình. Tất cả những gì về tớ từ khi tớ đi học là một đứa học giỏi nhưng kiêu ngạo vì nhà giàu, tình yêu đối với tớ lúc này như một thứ gì đó rất xa xỉ. Trái tim tớ dường như bị đóng băng, chỉ biết học và học, cho đến khi tớ học lớp 8, cho đến khi tớ gặp cậu...

cau-nguoi-mai-xem-to-la-ban-than

Năm lớp 8...

Ngày khai giảng, tớ và Ran đang ngồi mải mê nói chuyện, vì ngày khai giảng đối với tớ rất nhàm chán, nhưng bỗng có một giọng hát vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của tớ, nhìn lên thì thấy một bạn trai đang đứng hát mải mê, giọng hát trầm và ấm lắm- phải đó chính là cậu, tớ có hơi ngạc nhiên vì trước giờ khối 8 của tớ ít có bạn trai nào hát hay lắm, thì nghe đâu mấy bạn "vịt trời" lớp tớ bàn tán xôn xao là có thêm một lớp 8 nữa tập trung những bạn mới chuyển trường và bạn đang hát trên kia là lớp trưởng lớp ấy, đẹp trai lại học giỏi gì đó, à thì cậu đã nổi tiếng từ khi mới vào trường này rồi. Còn tớ chỉ là một học sinh bình thường, bề ngoài không xinh, thân hình lại có phần mũm mỉm nữa... Tớ và cậu là ở hai thế giới khác nhau...Cậu là đám mây và tớ chỉ là ngọn cỏ, mây trên bầu trời cao mà cỏ chẳng bao giờ với đến và mãi mãi mây cũng chẳng biết đến sự tồn tại của cỏ- một ngọc cỏ dại mà thôi.

Phần là cậu đứng trên bục cao nên bị ánh nắng rọi vào, phần là vì tớ đang nói chuyện với Ran nên hiển nhiên tớ chẳng thèm quan tâm đến cậu nhiều và đến mặt cậu như thế nào tớ cũng quên mất. Rồi ngày qua ngày, cuộc sống của tớ vẫn tĩnh lặng như thế, nhưng hôm đó, ngày tập thể dục giữa giờ đầu tiên của năm, tớ học 8a, cậu học 8b, hai lớp được xếp gần nhau, lớp trưởng được miễn tập và chỉ đứng đó trông chừng hàng ngũ, trong khi lớp trưởng lớp tớ thì như con sóc, nhảy qua nhảy lại "tám" chuyện với mấy đứa rãnh rỗi không nghiêm túc tập thì cậu- dáng đứng nghiêm nghị với vẻ mặt lạnh lùng của một lớp trưởng gương mẫu. Cậu đã làm tớ ấn tượng trong một phút nào đó rồi tiếng nhạc vang lên làm tớ phải tập theo. Lên lớp tớ hỏi Ran về cậu, cậu ấy nói cậu tên là Hạ Phong, học giỏi đẹp trai và có nhiều tài lẻ, nghe đâu cậu cũng được chọn vào kì thi học sinh giỏi giống tớ, nhưng cậu thi môn toán còn tớ thi môn lí. Những buổi ôn thi, tớ và cậu có không ít lần chạm mặt khi hai đứa ôn trùng buổi, không hiểu sao khi gặp cậu tớ không dám nhìn thẳng mà chỉ lướt qua rồi chạy nhanh đi. Ran có lần đã nói với tớ là tớ sống khá hướng nội, ít tiếp xúc với người lạ chỉ vì mặt cảm vẻ bề ngoài của bản thân nên thường bị hiểu lầm là kiêu. Phải, có lẽ khi gặp cậu tớ tủi thân cho chính mình. Trong một dịp tình cờ  nào đó, tớ có được số điện thoại của cậu, cũng không biết can đảm từ đâu mà tớ đã nhắn tin làm quen với cậu-đó là việc tớ chưa từng làm, kể cả đối với Ran.

"Cậu là Phong, lớp trưởng 8b đúng không?"

"Cho hỏi ai vậy?"- Tin nhắn trả lời của cậu không trả lời đúng câu hỏi của tớ.

"Cậu không cần biết mình là ai, mình chỉ muốn làm quen với cậu thôi."

"Xin lỗi nhầm số rồi."

"Không thể nhầm được, một người bạn cũ của cậu đã cho tớ mà."

...

Cậu không trả lời, tớ thất vọng. Ngày hôm sau, tớ vô tình gặp cậu, tớ quyết định nói với cậu vì tớ thật sự muốn làm bạn với cậu.

- Nè... sao không chịu nhận số đó là của mình vậy, bộ xem tớ là người xấu hã?

- Cậu... - Cậu sững sờ nhìn tớ một lúc lâu rồi cười một nụ cười thân thiện hết mức có thể.

- Hihi, tại cậu không chịu nói tên, làm tớ cứ tưởng...tớ là Hạ Phong rất hân hạnh được làm quen bạn- Đan Thanh.

" Cái gì, mình có nghe nhầm không, cậu ấy biết tên mình, mà dường như cậu ấy không lạnh lùng như mình nghĩ, khá thân thiện đấy chứ."

- Cậu có sao không?- Sao một lúc tôi ngơ ngác thì cậu ấy lên tiếng hỏi.

- À không sao, mà nè sao cậu biết tên tớ vậy?

- Cậu nổi tiếng quá mà, hi. Học giỏi nhất trường chứ chả chơi, tớ hâm mộ cậu lắm, cho tớ xin chữ kí nha nha.- Cậu ấy lại cười, nụ cười có thể giết hàng trăm cô gái.

Rồi tớ và cậu, dần dần trở thành bạn, cậu ấy thân thiện nên cũng đã là bạn của Ran, nhóm 3 người chúng tôi cứ thân thiết với nhau mặc dù khác lớp nên cả trường đồn ầm lên một trong tớ và Ran đang hẹn hò với cậu. Tớ không thích tin đồn đó vì tớ sợ nó làm ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta nhưng dần cũng quen, tớ và cậu cũng chả thèm giải thích nữa, cứ thế đã hết năm học.

 Năm lớp 9...

Sau một năm ôn tập thì cũng đến kì thi học sinh giỏi cấp thành phố, chắc có nhiều đối thủ mạnh vì đã qua nhiều đợt loại rồi, tớ và cậu là hai trong số bốn người đại diện cho trường để thi. Thời gian ôn tập ngày một nhiều hơn, tớ gặp cậu cũng nhiều, tớ và cậu cũng thường xuyên trao đổi bài tập vì cũng cùng một Ban tự nhiên nên khá thuận tiện, cậu học giỏi lắm, mỗi ngày bên cậu đều rất rất thú vị, mọi điều trong cuộc sống này cậu điều biết cả. Rồi kì thi học sinh giỏi cũng kết thúc. Tớ được giải nhì còn cậu thì giải nhất, tớ và cậu cùng tổ chức tiệc ăn mừng, có cả Ran nữa, vui lắm.

Rồi một ngày tớ vô tình nhặt được quyển sổ tay cậu luôn mang theo, vì sự tò mò nên thay vì trả lại cậu tớ đã mở ra xem...

"...Ngày...tháng...năm..., hôm nay gặp được một bạn mới, bạn ấy tên Đan Thanh, bạn ấy học giỏi lắm, mình biết bạn ấy lâu rồi nhưng nhìn vào thấy bạn ấy hơi chảnh nên không dám nói chuyện nhưng khi tiếp xúc rồi thì thấy cũng dễ gần, có chút gì đó tinh nghịch nữa, mong là sẽ làm bạn tốt của nhau...". Đọc đến đây lòng tớ nhưng có cái gì đó xốn xang, vui mừng, ngạc nhiên, mọi cảm xúc hỗn đỗn trong tớ, tim tớ đập mạnh. Tớ tò mò tiếp tục xem tiếp...

"...Ngày...tháng...năm..., mình và Thanh đều đậu học sinh giỏi cả nhóm ăn mừng, vui lắm. Cậu ấy có thân hình tròn tròn, nhìn ngố ngố, à mình sẽ đặt biệt danh cho cậu ấy là " chuột lang béo phì", haha, chắc cậu ấy sẽ tức điên lên mất, dù biết cậu ấy không lâu nhưng mình cảm thấy chơi với cậu ấy rất vui, mình đã xem cậu ấy là bạn thân nhất đối với mình rồi...". Tim tớ khẽ nhói lên cậu à...

"...Ngày...tháng...năm..., tại sao chứ, cậu ấy đã thay đổi rồi, cậu ấy đã bỏ mình, không biết giờ này cậu thế nào, cậu có biết là tớ vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn tiếp tục cố gắng không? Ai đó làm ơn nhắn với cậu ấy...". Rõ ràng đây không phải nói về tớ, vậy là cậu đã có bóng hình riêng cho mình rồi, trái tim cậu đã có hướng rẽ khác và tất nhiên đó không phải là tớ, tim tớ đau, lòng tớ thắt lại, cảm giác này là sao? Không lẽ tớ đã thích cậu rồi, không lẽ từ trước tới giờ tớ chỉ đang ngộ nhận cho tình bạn của chúng ta, tớ phải làm sao đây?

- Nè tớ nhặt được đó, vẫn chưa xem đâu, sao mà bất cẩn thế?- Tớ cố che giấu cảm xúc của mình.

- Cảm ơn cậu nhiều nha, nãy giờ tớ vẫn đang lo nhỡ ai nhặt được mà đọc thì chết mất, cũng may là cậu, tớ tin tưởng tuyệt đối rồi.

Phải, tớ đã làm cậu thất vọng, làm sao tớ có thể cho cậu biết tớ đã đọc được những gì trong đó chứ, chính tớ có không hiểu thứ cảm xúc hỗn độn trong tớ lúc này nữa, nhưng đau lắm cậu à... Chẳng lẽ từ ngày gặp cậu tớ đã thích cậu rồi, chẳng lẽ bấy lâu nay tớ vẫn luôn ngộ nhận, chẳng lẽ...

Năm lớp 10...

Chúng ta đã là học sinh cấp 3 rồi cậu nhỉ? Kể từ ngày đó tớ vẫn che giấu tình cảm của riêng tớ, nhiều lần Ran đã khuyên nhưng tớ vẫn cố chấp, tớ không biết từ khi nào tớ đã quá  mơ mộng, từ khi nào tình cảm tớ dành cho cậu đã sâu đậm đến mức này. Tớ cài password laptop tớ là ngày tháng năm sinh của cậu nhưng bị đảo ngược, tớ đã quá tự tin với nó mà mải may không đề phòng cậu vì tớ nghĩ cậu sẽ chẳng đoán được khi tớ không thể nào cài ngày tháng năm sinh của một đứa bạn thân, trường hợp này nó còn bị đảo ngược lại nữa, nhưng tớ đã nhầm, ngày nọ cậu vì tò mò cùng lời thách thức đầy tự tin của tớ mà đã mở được pass, tớ như chết lặng, cậu cũng thế, cần một ai đó phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này...

- À tớ chỉ ấm bừa thôi ai ngờ lại được...haha

Cậu lên tiếng trước nhưng tớ hiểu và có thể nhận thấy giọng cười và lời nói của cậu có chút gì đó ngượng ngập và lúng túng, tớ hiểu.Vậy là tớ che giấu cảm xúc tệ thật rồi, chẳng hẳn cậu đã nhìn thấy được nó và chính cậu cũng không tin đó là sự thật. Ngày qua ngày, cậu vẫn nói chuyện bình thường với tớ, cậu còn chính miệng nói với tớ rằng tớ là người bạn thân nhất đối với cậu. Có lẽ lúc trước thì tớ đã vui mừng nhưng bây giờ sao tim tớ đau quá cậu à, có thứ gì đó nghẹn ở cổ, những tiếng nấc tớ cố nuốt ngược vào trong. Tớ hiểu được đây là câu trả lời dành cho tớ, có lẽ cậu không nói thẳng mà giả vờ như không biết là vì cậu sợ đánh mất tình bạn này chăng?

Từ ngày đó đến giờ cũng đã được ba năm rồi còn gì, tớ vẫn luôn chờ cậu quay về phía tớ và mãi mãi sau này cũng vậy dù tớ biết sẽ chẳng còn chỗ cho tớ trong trái tim cậu nữa, nhiều lần tớ cũng đã tự hỏi tại sao mình lại yêu cậu nhiều đến thế...Nhưng có lẽ số phận đã ghép nhầm sự gặp gỡ để đến bây giờ tớ vẫn không hiểu tình đến từ đâu bất chấp chờ. Cậu à! Tình yêu này tớ giữ cho riêng mình tớ thôi nhé, bạn thân!

Ngày đăng: 07/05/2014
Người đăng: Tran Thi Yen Ngan
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Không thể sống
 

Bây giờ tớ đã hiểu rồi Doraemon ạ. Trên đời này không ai có thể sống mà thiếu những người chung quanh

Nobita - Doraemon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage