Đông về ấm áp
Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ vãng hay sao?
***
Nhặt chiếc lá vàng vừa cất mình thả xuống mặt đất lơ đễnh. Nó ngước nhìn bầu trời màu xám đang trải trên đầu. Một làn gió thổi qua mang theo cái rét khẽ khàng đi ngang lùa chân tóc. Đông đang về. Cái rét ấy mới thân quen làm sao, quen lắm mà giờ xa xôi lắm. Dường như nó đã trải qua lâu lắm rồi. Mà không, cái rét này lạ lẫm chứ không hề quen. Bởi giờ đây cơn gió lạnh mang theo cái rét đến khi nó chỉ còn lại một mình cô đơn trơ trọi, phải một mình chống chọi với mùa đông. Ôi...lạnh...!
- Ran ơi, cậu thích mùa nào nhất?
- Mình à, mình thích mùa xuân nhất, mùa xuân có hoa thơm, trời xanh nắng vàng. Mùa xuân tết đến, mọi người xum vầy. Mình mong tết về...
- Còn mình thích mùa đông nhất.
- Vậy sao?
- Ưh, mùa đông những cơn gió nhẹ vờn tóc bay, tuyết rơi nhè nhẹ miên man xao động một góc trời... và mùa đông đến điều mình mong ước sẽ trở thành hiện thực...
- Oa, cậu cũng lãng mạn nhỉ!... Mà điều ước của cậu là gì thế, chia sẻ với mình được không?
- Suỵt, đó là một bí mật chưa thể bật mí,...
Hai đứa trẻ vẫn say xưa với câu chuyện giữa đồi mà chẳng hay gió bắt đầu se lạnh thổi mênh mang một góc chân trời.
Đến bây giờ nó vẫn lờ mờ chưa thể đoán ra điều ước thầm kín mà Mi từng nhắc đến. Mà cũng lâu lắm rồi, có lẽ nó đã quên nếu như miền kí ức năm nào không ùa về ồ ạt như cơn gió thoảng chiều nay.
***
Mi có đôi mắt to và đen láy, lông mi dài, dáng người dong dỏng cao. Nó thì ngược lại, mắt một mí, lùn và tròn như cây nấm. Hai đứa đi với nhau là lũ bạn tha hồ chọc cười, cặp đôi số 10, San-chô Pan-xa và Đôn-ki-hô-tê. Kệ, hai đứa vẫn thân nhau lạ. Mỗi chiều sau giờ học, hai đứa chẳng chịu về nhà ngay mà còn tha thẩn rủ nhau ra đồi thông bên đường gần trường. Nói là đồi thông cho oai chứ được có mấy cây thông, còn lại là khu đất trống đang chờ quy hoạch trồng cây, mặt đất phủ trắng một màu hoa xuyến chi và mấy bông lọ lem tím. Chỉ có vậy mà cảnh cũng thu hút được sự chú ý của hai đứa trẻ đến lạ, hầu như hôm nào hai đứa cũng đi qua đó ngắm hoàng hôn hay hái hoa kết vòng đội đầu, có khi tối mịt mới chịu về. Đến nhà tha hồ "ăn cháo lươn" của mẹ, mà có chịu chừa đâu, hôm sau vẫn thế.
Năm tháng dần trôi, hai dứa bé giờ lớn lên rồi, những thiếu nữ giờ đây bận bịu học hành chẳng còn nhiều thời gian dành cho đồi thông năm xưa, con đường ngày xưa giờ cũng thay đổi, ồn ào đông đúc hơn. Cây xanh phủ khắp triền đồi nhưng hoa xuyến chi vẫn trải dài đến vô tận.
Nó bước đi trên đường mà hồn đang tận nơi nào xa xăm lắm. Đường hôm nay thật dài, gió thoảng qua làm lá cây rụng tơi tả. Bước mãi mà đường xa quá. Bấy lâu nay có bao giờ đường xa đến vậy. Chợt nhận ra giờ nó đang đi một mình, Mi chẳng còn đi cùng nữa. Chiều nay nó nhận được cú điện thoại của chị Na - chị gái Mi, Mi đã vô Sài Gòn thử máu, Mi nhờ chị chuyển lời xin lỗi vì không đến dự sinh nhật nó được, Mi vẫn nhớ sinh nhật nó nhưng không thể đến. Nó hoảng hốt vì sự vô tâm của mình. Dồn dập hỏi, nó được biết Mi bị bệnh máu trắng, giờ đang thử để tìm máu tương thích, dù hi vọng rất mong manh. Sững sờ như sét đánh ngang tai, nó chết sững giữa hàng cây vắng lặng. Nó giận Mi giữ lắm, giận vì Mi quên sinh nhật nó, giận vì hai đứa đã hứa khi nào sinh nhật một trong hai thì cả hai sẽ cùng đến khu đồi này chúc mừng sinh nhật đứa kia. Nó đã đợi ở đây từ sáng mà Mi không đến. Chẳng lẽ Mi quên thật, năm tháng và những người bạn mới đã làm Mi cho nó vào dĩ vãng hay sao? Hoàng hôn buông, những tia nắng nặng nề thu mình sau rặng núi nơi chân trời...
Một buổi sáng chủ nhật, nó ngồi trước máy vi tính, lười biếng gõ bàn phím nhập dòng địa chỉ yahoo. Hộp thư đến báo tin nhắn: "Chào Ran! Đoán xem mình là ai nào? Nhận được tin nhắn thì PM cho mình nhé!" Cái nick lạ mới gửi tin cách đây vài phút. Nó tò mò send lại. Mi, đúng là Mi thật rồi. Nó mừng quýnh. Nó hỏi nhưng Mi không nói nhiều, chỉ nói Mi vẫn khỏe, nhớ nó nhiều. Rồi Mi nói mệt và thoát nick. Nó hụt hẫng nhưng cũng thấy an tâm hơn vì Mi vẫn bình an.
Một ngày bình yên sau kì thi Đại học, nó bước đi dưới tán thông xanh trên ngọn đồi năm nào. Con đường giờ trải gạch, ghế đá đặt san sát. Đồi thông vắng và lành lạnh, gió khẽ lay rì rào một góc trời. Từ xa nhìn lại một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ngước nhìn những tán thông. Quen mà lạ. Hình như đó là một cô bé, cô đội chiếc mũ len trùm kín đầu, chiếc áo len dày cộp ấm áp. Có vẻ đang chờ đợi cái gì đó. Nó bước lại gần, giật mình vì giọng nói quen thuộc cất lên. "Cậu đến rồi à, vẫn nhớ hôm nay là ngày gì chứ. Thế mà mình cứ sợ cậu sẽ quên..."
Ôi! Đó là Mi... Nó ngạc nhiên không thốt nổi nên lời. Mi bằng xương bằng thịt đang đứng trước mặt nó. Những ngày tháng xạ trị đau đớn đã khiến dáng hình Mi bé nhỏ và gầy đi nhiều, tóc cũng rụng hết vì hóa chất. Giờ đây Mi đang dần hồi phục, tóc đang mọc trở lại.
Đôi bạn nhìn nhau trong im lặng. Bất chợt cơn gió thoảng qua khiến cả hai cùng rùng mình - lạnh. "Chúc mừng sinh nhật Mi, mừng cậu đã trở về"
***
Gió vẫn miên man trên triền đồi, vạt xuyến chi lay lay biển màu trắng và vàng trải ra vô tận. Bông lọ lem tím nấp mình e ấp giữa những tán cây. Đông đã về nhưng không mang theo hơi lạnh, đông đang về nhưng cả hai vẫn cảm thấy thật ấm áp.
~ Mèo Con Anx ~