Mày, quay lại với tao...
Tao cũng đã suýt nữa uýnh bầm dập cậu bạn mà mày thích chỉ vì tao nghe được một câu cậu ấy nhắc đến mày...
***
Gửi con bạn thân!
Mày đã quên tao chưa? Hi vọng là chưa, đúng không? Mày có khỏe không? Trên đó vui chứ? Mày với bố được gặp lại bà nội mà! Ừ, phải, vui quá nên mày bỏ tao dưới này luôn, đúng không? Mày bỏ tao, bỏ cả mẹ của mày và em gái để lên Thiên Đường mà sống luôn, vui quá phải không?
Tao nhớ mày!
Từ ngày mày đi, tao buồn, mày hiểu không? Bỗng một ngày thức dậy, tao không còn thấy bóng dáng mày nhặt vỏ ốc trên biển nữa. Sang nhà mày thì tao thấy mẹ và em gái mày gào khóc, cứ thế khóc và nhìn ra biển như mong muốn mày và bố của mày nghe thấy mà động lòng rồi về nhà. Tao không khóc, tao biết mày ở đâu và mày sẽ đi luôn, đi mãi mãi. Tao giận mày! Hôm đó có bão, mày cố chấp đi ra biển làm gì? Hay là mày giận tao?
Tao xin lỗi vì đã hét vào mặt mày là "Đồ nói dối! Đồ đáng ghét! Mày đừng nhìn mặt tao nữa!" khi mày gặp tao để nói mày bị bệnh tim, chắc khó sống. Tao xin lỗi! Được chưa? Mày là bạn thân của tao, mày phải biết khi tao- một con bé kiêu kì- chịu cúi mặt xin lỗi ai đó thì chắc chắn rằng tao rất yêu quí người đó. Mày biết, mà sao không quay lại?
Cái hôm có bão ấy... Mày biết mà, đúng không? Vậy sao mày cứ cố chấp đi lên chiếc thuyền ấy mặc mọi lời tao khản cổ gọi mà không quay lại. Mày ghét tao đến thế cơ à? Hay là mày không lường trước được chuyện mày sẽ rời xa tao, rời xa gia đình vĩnh viễn...?
Tao đã khóc vì mày. Tao nói thật! Bây giờ tao đi dạo một mình, nhặt vỏ ốc một mình,... chỉ thiếu cái nói chuyện một mình như tự kỷ thôi. Tao ngồi ngoài biển và khóc một mình. Mày đi rồi, ai trò chuyện với tao? Ai nhặt vỏ ốc với tao? Ai té nước với tao? Ai chơi đuổi bắt với tao? Tao đã cố kìm nén không hét lên rằng mày ngốc, vì tao sợ mày lại giận tao và mày không quay về nữa. Nhưng giờ tao đã biết lí do mày đi hoài như thế, và tao đã hét "Mày là đồ ngốc!" vì mày ngốc quá! Mày vô tâm nữa! Và tao ghét mày, ghét mày tại sao lại bỏ tao!
Tao đã sốc khi biết mày bị tim. Vì thế tao đã không kìm được tiếng hét. Tao cũng đã suýt nữa uýnh bầm dập cậu bạn mà mày thích chỉ vì tao nghe được một câu cậu ấy nhắc đến mày: "Bạn ấy chết rồi!" Mày mà biết chắc lại giận tao. Nhưng biết sao được, tao không muốn thừa nhận chuyện mày đã chết!
Thôi, tao chúc mày bình yên và hạnh phúc nơi Thiên Đường, chúc cho cả bố của mày nữa! Tao nhớ mày lắm, và nếu viết hết cảm xúc trong tao thì chắc tốn mấy chục tờ giấy quá! Thôi, viết nhiều lại khóc bi giờ. Cho tao gửi lời chào tạm biệt đến mày- con bạn thân nhất của tao!."
Tôi thở dài, gấp tờ giấy lại và tìm một cái chai nhỏ vừa vặn và đặt bức thư của mình vào đó. Tôi bước ra biển, thả "chai đưa thư" của mình xuống biển, ngắm cái chai trôi lờ lững ra pía xa một lúc rồi bước vào nhà. Ngay khi tôi lên phòng ở tầng hai và lấy sách vở ra chuẩn bị học, một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc vang lên- giọng nói mà tôi chưa nghe thấy một lần trong suốt sáu năm qua: "Mày gửi thư cho tao đúng không? Tao cảm ơn mày vẫn nhớ đến tao và tao không giận mày đâu, con bạn thân nhất ạ!"
Tôi quay ngoắt lại, chúa ơi, chính là con bạn thân ngày trước. Cô bạn nháy mắt tinh nghịch với tôi rồi quay lưng tiến về phía biển. Tôi lao xuống, bậc cầu thoang xoắn ốc không làm tôi chậm bước chân. Đến khi tôi đặt bàn chân trần của mình lên cát nóng rẫy thì cũng là lúc không còn thấy bóng dáng cô bạn đáng yêu ấy nữa.
Tôi bước mỗi lúc một nhanh về phía biển đang rì rào. Nắng vẫn cháy nhưng không làm tôi hoa mắt. Tôi nghẹn ngào:
- Mày, quay lại với tao, đừng đi nữa...
Không gian im vắng. Tôi cười cay đắng khi biết rằng mình lại ngu ngốc chờ suốt sáu năm qua. Một lần nữa, tôi hướng mắt về phía biển gợn sóng:
- Mày, quay lại với tao đi...
Chỉ còn tiếng sóng vỗ và gió biển trả lời tôi...