Gửi bài:

Trạm dừng cho trái tim

Tôi không biết ngày mai đôi chân ngựa con của tôi sẽ dừng ở nơi nào, trái tim tôi sẽ yêu thương ai đó, tôi không biết và cũng chẳng cần biết đâu.

***

Tôi đi chân trần trên cát ẩm ướt, từng làn nước biển mát lạnh dịu dàng vỗ về đôi bàn chân bé nhỏ. Trên bầu trời mờ mờ, một vầng sáng cam từ từ hé lộ, mặt trời nhô lên đánh rơi vạt sáng trên những đám mây trắng xốp bồng bềnh. Vầng thái dương ló rạng giữa vạt mây, gần như thể với tay là có thể chạm vào. Tôi thấy nắng và gió chấp chới qua gò má, qua mái tóc buộc hờ. Nắng ấm áp và gió biển mặn mòi. Tôi kéo tay vài người bạn xuống biển, hòa vào nước lấp lánh và nhảy qua những con sóng bạc đầu nối đuôi nhau xô bờ. Lúc ấy tôi thấy mình tự do, và cũng lúc ấy bỗng dưng tôi nhớ Tùng.

Tôi đã từng nghĩ yêu thương là một việc tốn nhiều công sức, và đôi chân thích bay nhảy với những chuyến đi của tôi chẳng thể nào bị níu chân bởi những yêu thương. Tôi đã từng nghĩ như thế, cho đến khi gặp Tùng. Cảm giác yêu thương một ai đó, cảm giác ngân nga hát mỗi khi nhớ về người đó, cảm giác đôi chân ngừng bay nhảy để đi bên cạnh người đó, thì ra dịu dàng đến vậy.

tram-dung-cho-trai-tim

Tùng có mái đầu xoăn tít, người cao lênh khênh và đôi mắt đen sâu thăm thẳm giấu sau cặp kính cận dày. Cậu hay thích nằm dài trên bàn cạnh cửa sổ mở rộng đón nắng, thích vùi tay vào sâu trong túi áo mỗi khi gió đông về và yên lặng đọc sách dưới tán cây xanh vào những ngày mùa hè mát dịu. Những khi bước chầm chậm bên cậu, tôi hay luồn tay vào túi áo rộng thênh thang và đan những ngón tay vào bàn tay cậu.

Những ngày tôi xách ba ba lô đi xa, Tùng chở tôi sau lưng lóc cóc ra bến xe, nắm tay thật chặt và không thôi dặn dò.

- Nếu sóng to quá thì Rin đừng đừng bơi ra xa nhé. Rin phải giữ gìn sức khỏe đấy, Rin mà ốm là tớ giận Rin luôn.

Tôi mủm mỉm cười và bất ngờ choàng tay ôm lấy cậu. Trong vòng tay rất ấm, tôi nghe thấy cậu thì thầm:

- Tớ sẽ rất nhớ Rin.

Ngày trở về, mệt nhoài nhưng nụ cười cứ nở mãi trên môi. Cậu luôn luôn đến sớm, đứng ở đâu đó, vẫy vẫy tay và kêu to:

- Rin ơi Rin, tớ ở đây này!

Cảm giác có một người yêu quý đứng đợi mình sau mỗi chuyến đi và gọi: "Rin ơi Rin", cảm giác có một vòng tay thật chặt sau chuỗi ngày xa nhà mệt mỏi, cảm giác ấy thật dễ chịu và thân thương.

Tôi thích gọi cậu là một trạm dừng chân, trạm dừng bình yên nhất trong cuộc đời. Khi tôi nói suy nghĩ ấy cho cậu nghe, cậu vò vò mái tóc còn ngắn ngủn của tôi và cười. Cậu lại bảo, tôi là sóng. Còn cậu là cát. Luôn luôn đợi sóng về.

Không dưng nước mắt dâng ướt mi, thấy thương cậu quá chừng. Vòng tay ôm cậu, giụi giụi đầu bờ vai rộng vững chắc, nghe tiếng bàn tay khe khẽ vuốt sau lưng. Tôi thì thầm:

- Tớ ích kỉ lắm, phải không Tùng?

Tôi quen Tùng vào những ngày mưa của thành phố. Tôi thích đến thư viện mượn những cuốn Conan cũ, vừa đọc vừa lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp. Cậu cũng vậy. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, đưa mắt nhìn sang mới phát hiện hai đứa cùng mượn một đóng truyện tranh, nhưng lại toàn Conan!

- Sao Rin thích đọc Conan dữ vậy?

Tôi nhổm người nhón một miếng bim bim của Tùng, lật thêm một trang truyện nữa và bảo:

- Vì nó là truyện trinh thám, đọc cho nó khôn ra. Đọc mãi thành nghiện.

Tùng lại vò vò tóc tôi, mái tóc đã dài thêm một tẹo vì vô tình một lần tôi nghe cậu nói thích con gái tóc dài. Tùng thích đọc Conan chẳng phải để "khôn" ra, cậu ấy mê những vụ án li kì của truyện trinh thám, trong nhà cậu chất đầy những cuốn sách, Sherlock Holmes của Conan Doyle, những cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn nữ Agatha Christie vĩ đại. Trong khi máy tính nhà tôi lại chất đầy ảnh Conan, Kid, những bức ảnh tôi tự tay des hoặc tải trên mạng về.

- Vì sao Rin thích Kid?

Lại một ngày mưa giăng nhẹ, tôi chui tọt vào căn phòng nhỏ của Tùng, nằm bò trên sàn giữa những sách vở bề bộn và nhâm nhi đĩa bánh tiramisu ngon tuyệt và một cuốn Sherlock Holmes dày thật dày.

- Vì Kid của Rin tốt bụng, đẹp trai, biết làm ảo thuật, dễ thương, vân vân và mây mây những lí do để thích.

- Thế tại sao Rin lại thích tớ?

Tùng chồm người dậy nhìn thẳng vào mặt tôi và thôi cười. Tôi đẩy Tùng ra, giả vờ đọc sách những đầu óc thì cứ bay tận đâu đâu. Tùng nằm ngửa trên sàn nhà, ngắm bầu trời xám xịt qua ô cửa sổ lắc rắc mưa, một lúc lâu lắc cậu nhoài dậy, vươn tay cướp chiếc bánh tôi đang ăn dở, bỏ tọt vào miệng và hỏi:

- Thế Rin thích Kid hơn hay thích tớ hơn, hả Rin?

- Tất nhiên là tớ thích Kid hơn rồi.

Tùng vờ giận dỗi quay mặt đi không nói chuyện, lúc sau cậu lại vò vò mái tóc tôi và cười thật hiền:

- Cũng dài rồi ấy nhỉ?

- Ừ, tóc tớ nuôi mà lại.

Có một điều tôi mãi không nói với Tùng, rằng cậu không phải một siêu trộm bí ẩn, lạnh lùng nhưng cũng siêu dễ thương và tốt bụng như Kid, nhưng cậu tuyệt vời và dũng cảm hơn Kid, rất rất nhiều, một chàng trai dũng cảm có thể nói ra tình cảm của mình với người con gái cậu thích. (Hẳn là ở một góc cạnh nào đó, tôi đã may mắn hơn Aoko nhiều lắm.) Và tôi thích cậu, chẳng biết vì sao. Bởi yêu thương thì đâu cần đến những lý do. Cũng như cái cách cậu ở bên tôi. Là cát. Luôn luôn đợi sóng về.

Mùa đông bất ngờ ghé thăm thành phố vào một ngày tháng mười một. Mỗi sáng đi học, tôi dậy sớm thật sớm, chạy bộ ra trạm chờ xe buýt đã thấy bóng dáng cao cao của Tùng đứng đó, với đôi bàn tay vùi sâu trong túi áo khoác rộng thùng thình và cái mũi thi thoảng lại đỏ lên vì hắt hơi liên tục. Tôi chạy đến bên cậu, thở hồng hộc vì mệt rồi vờ ra vẻ giận dỗi, tôi hỏi:

- Sao ngày nào cậu cũng đến sớm hơn tớ?

- Vì Rin là con mèo lười, sáng nào cũng cuộn chăn ngủ mê mệt mới dậy.

Tôi đấm vào lưng Tùng một cái, ai dè cậu tóm lấy tay tôi vùi sâu vào một bên túi áo, đan thật chặt và khẽ thì thầm:

- Vì tớ là cát luôn đợi sóng. Vì lúc nào tớ cũng muốn khi Rin đến đã thấy tớ ở đó chờ Rin rồi.

Xe buýt đến, Tùng kéo tay tôi lên xe. Dịu dàng ngả đầu vào vai cậu, sao thấy gió mùa ấm áp đến lạ thường...

Những ngày xưa cũ bụi phủ mờ, lúc tôi còn bé xíu và khi ấy bà ngoại vẫn còn sống, những buổi tối mùa đông gió lùa qua những tán cây ngoài vườn, tôi thơ thẩn ngồi bên cạnh xem bà đan khăn, đan áo. Những cuộn len tròn tròn nhiều màu mà đôi khi nghịch ngợm tôi hay làm rối tung lên. Đã có lúc tôi ngây thơ hỏi bà:

- Tại sao bà lại đan được nhiều khăn và áo thế ạ?

- Vì bà muốn cháu của bà lúc nào cũng cảm thấy ấm áp vào mùa đông.

Bà mỉm cười hiền hậu, nụ cười và câu trả lời của bà, tôi vẫn còn nhớ rõ cho đến tận những mùa đông sau này. Và khi bắt đầu tập tành đan những mũi đầu tiên, tôi mới hiểu được tại sao bà lại trả lời như vậy. Cảm giác đan len cho những người mình yêu quý, cảm giác khi tưởng tượng ra sự ấm áp họ nhận được, cảm giác ấy còn dễ chịu hơn rất nhiều so với việc một ngày mùa đông lạnh đứng co ro bên đường bất ngờ có một người choàng chiếc khăn len ấm áp lên cổ mình. Những ngày thành phố bắt đầu vào mùa Giáng sinh, tôi tặng cho bố mẹ mỗi người một chiếc khăn len, của bố thì màu xám này, còn của mẹ màu trắng rất đẹp. Những chiếc khăn len vẫn còn lỗ chỗ hỏng, chẳng đẹp đẽ như ngoài hàng nhưng tôi thấy bố mẹ cười suốt thôi.

Tối Giáng sinh, thành phố lên đèn rực rỡ, người đổ ra đường ngày càng đông, tiếng nói cười, tiếng ca hát vang lên rộn rã. Tôi nắm tay Tùng đi lang thang trên những con phố ồn ã, đi qua nhà thờ nhỏ mọi hôm nằm im lìm trong nắng, hôm nay sáng lấp lánh bởi ánh đèn và người ních chật cứng trước sân. Tôi ngước lên nhìn Tùng và mủm mỉm cười suốt. Cậu vò vò đầu tôi và hỏi tôi cười cái gì? Mà thôi cậu đâu cần biết, rằng nhìn cậu quàng chiếc khăn len tự tay tôi đan, tôi cảm thấy hạnh phúc đến thế nào. Suốt mùa đông năm ấy, hầu như những ngày trở gió Tùng đều quàng chiếc khăn đó đến trường, bạn bè cười suốt vì những chỗ len hỏng nhưng cậu thì cứ tỉnh bơ như thể nói với tất cả mọi người rằng đó là chiếc khăn đẹp nhất thế giới vậy.

Đã có những lúc tôi ngồi bó gối một mình bên ô cửa sổ để ngỏ, một nỗi hoang mang len lỏi trong từng nhịp đập trái tim. Tùng chỉ là một trạm dừng, và rồi tôi sẽ dừng chân bên cậu bao lâu? Sẽ có một ngày, mà tôi biết có thể gần lắm, đôi chân tôi chẳng chịu đứng yên mãi, và trái tim tôi lại chênh chao khi ở bên một ai đó, không phải Tùng. Mà tôi thì chẳng muốn Tùng buồn một tẹo nào. Ngày mai có ra sao thì cậu ấy vẫn luôn là một chàng trai tuyệt vời, và tôi quý mên cậu ấy rất rất nhiều.

Mùa đông chưa qua, dường như nó vẫn còn lưu luyến thành phố này. Tôi lại xốc ba lô lên và đi, điểm dừng chân sẽ là Đà Lạt, "thành phố ngàn thông", thành phố được coi là một "tiểu Paris". Ngày chở tôi ra bến xe, Tùng nhét một đôi găng tay nhỏ vào ba lô tôi, chúng tôi vòng tay ôm nhau thật chặt.

- Rin đi chơi vui vẻ nhé, ban đêm ở Đà Lạt rất lạnh, phải đắp chăn và ăn mặc thật ấm nhé. Tớ sẽ chờ Rin, Rin biết thế mà.

Xe lăn chầm chậm lăn bánh, tôi nhoài người ra ô cửa kính thấy dáng Tùng cao lênh khênh còn đứng đó vẫy vẫy tay mãi.

Tôi đi cùng một vài người bạn, trong đó có Khang, một chàng trai cao ráo, gương mặt sáng sủa với đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Khang nói chuyện khá hài hước và thông minh, trong suốt chuyến đi tiếng nói chuyện rôm rả không ngớt, nhờ có Khang mà mọi người không thấy quá mệt mỏi sau chuyến đi dài.

Đà Lạt đang bước vào mùa khô, nắng ấm tinh khôi và bầu trời cao xanh ít mây. Thời tiết khô ráo và hơi hơi lành lành rất dễ chịu.

Tôi thích ngồi ở quán cà phê tầng một của nhà nghỉ, nhấm nháp cà phê và đón nắng từ ô cửa sổ trắng luôn rộng mở. Trên giá sách chứa đầy những cuốn sách cũ, bằng Tiếng Pháp, giấy hơi ngả vàng.

- Sao Rin không đi đâu chơi loanh quanh? - Khang ngồi xuống chiếc ghế đối diện, lật giở vài trang của một cuốn sách Pháp.

- Rin muốn ngồi đây uống cà phê một chút. – Tôi nhún nhún vai.

- Rin có muốn đi với Khang không?

Tôi do dự một hồi rồi đứng dậy theo chân Khang ra ngoài quán cà phê, mất thêm chút thời gian nhắn tin báo cho chị trưởng nhóm vài câu.

Khang và tôi ghé qua hồ Than Thở cách trung tâm thành phố khoảng sáu ki-lô-mét về phía Đông. Hồ nằm trên một đồi cao với rừng thông tĩnh mịch bao quanh. Chúng tôi đi bộ men theo bãi cỏn xanh mượt ven hồ. Hồ tĩnh lặng và bình yên đến lạ, buồn như chính cái tên của nó, như câu chuyện tình truyền thuyết gắn liền với cái tên Than Thở ấy. Tôi ngước mắt nhìn lên đồi thông yên lặng đầy nắng, bóng thông in dấu xuống mặt hồ trong vắt.

Đột nhiên Khang dừng bước, cậu đặt tay lên vai tôi, đôi mắt nâu cà phê sâu thăm thẳm như muốn hút hồn người khác:

- Rin đã nghe về truyền thuyết hồ Than Thở chưa?

- ... Rin... Rin đã nghe qua... Một câu chuyện tình... buồn. – Tôi thấy mặt mình thoáng nóng lên.

- Đúng vậy, một câu chuyện tình buồn.

Khang chỉnh lại chiếc khăn len choàng hờ trên cổ tôi, rồi bàn tay cậu nắm lấy những ngón tay mảnh của tôi kéo đi. Bàn tay tôi bé nhỏ lọt thỏm trong bàn tay cậu to rộng.

Có lẽ Tùng đã nói sai một điều, tôi mãi mãi không phải sóng của cậu, bởi những con sóng dù đi xa đến đâu cũng sẽ tìm về với bờ cát. Còn tôi, với những chuyến đi mải miết, tới nhiều nơi khác nhau, gặp gỡ với nhiều người xa lạ, trái tim tôi sẽ lại rung động không biết bao nhiêu lần trong cuộc đời. Có thể, tôi sẽ không bao giờ trở lại trạm dừng chân năm nào, trạm dừng chân mà tôi từng cho rằng bình yên nhất trong cuộc đời tôi.

Đêm Đà Lạt lạnh, tôi đeo chiếc găng tay nhỏ Tùng đưa, theo nhóm bạn ùa ra phố. Đà Lạt về đêm rực rỡ với những ánh đèn, hồ Xuân Hương ở trung tâm thành phố lấp lánh phản chiếu những màu xanh đỏ. Một vẻ đẹp đến không ngờ. Khang khẽ nắm tay tôi và tách khỏi đoàn. Cậu không mang theo khăn và có vẻ cậu bị lạnh. Tôi lục trong túi tìm chiếc khăn len tự đan mà tôi đã mang theo và đưa cho Khang. Khang hơi nhíu mày:

- Cái này... Chiếc khăn này bị đan lỗi rồi.

- Rin tự đan nên có vẻ không được đẹp lắm. – Tôi cúi đầu nhìn những viên gạch đường vuông vức dưới chân.

Khang gãi đầu gãi tai:

- Khang không có ý đó... Rin cầm lấy đi, Khang không lạnh.

Bao nhiêu cảm tình với anh chàng này từ hôm qua đến giờ bỗng dưng biến mất sạch sành sanh. Lòng tự ái nổi lên, ý nghĩa Khang không dám quàng chiếc khăn len này cho dù nhiệt độ giảm xuống không quá 10°C chỉ vì cậu ta sợ mất hình tượng.

Khang chẳng mảy may suy nghĩ kéo tôi sà vào một hàng bán đồ lưu niệm. Tôi chọn một chiếc vòng nhựa với những hạt tròn màu xanh dương.

- Màu xanh không hợp với tay cậu đâu. – Khang giơ một chiếc vòng vải màu nâu lên – Chọn cái này đi.

Tôi lấy tiền trong ví trả cho chị chủ hàng, rồi đeo chiếc vòng xanh vào tay, ngoái đầu lại vẫy vẫy với Khang:

- Rin hơi mệt nên về nhà nghỉ trước. Tạm biệt Khang.

Rồi bỏ mặc Khang sau lưng tôi chạy những bước dồn dập. Món quà đầu tiên Tùng tặng sau khi chúng tôi chính thức hẹn hò là một cuốn sổ tay bìa xanh dương rất đẹp. Tôi đã hỏi cậu tại sao lại biết tôi thích màu xanh dương khi chưa một lần tôi nói? Khi ấy Tùng gãi đầu gãi tai thật dễ thương: "Để ý là tớ nhận ra mà. Rin đi giày xanh này, khoác ba lô màu xanh này, cặp tóc cũng có màu xanh nữa."

Về đến nhà nghỉ quẳng chiếc túi xách xuống giường, tôi mới phát hiện điện thoại có một tin nhắn từ Tùng, cậu hỏi tôi đi chơi có vui không, Đà Lạt ban đêm có lạnh lắm không? Cuối tin nhắn còn có một dòng chữ nho nhỏ: "Tớ nhớ Rin vô cùng." Tôi vừa nhắn lại cho Tùng vừa mân mê đôi găng tay màu xanh dương. "Tớ cũng nhớ cậu, Tùng ạ."

Chuyến đi kết thúc sớm hơn so với dự định một ngày vì vài người bạn cần về thành phố gấp. Nắng lên ấm áp tinh khôi. Xuống xe tôi dáo dác đưa mắt tìm Tùng, sao tôi nhớ quá chừng bóng Tùng cao lênh khênh đứng đâu đó trong bến xe và hô: "Rin ơi Rin."? Xong mới chợt nhớ tôi chưa nhắn cho cậu một cái tin thông báo.

Xách túi lỉnh kỉnh, tôi lững thững đi bộ qua nhà Tùng. Cậu ra mở cửa với mái tóc vẫn rối bù và đôi mắt nheo lại vì chưa mang kính. Giọng Tùng thảng thốt:

- Giờ này Rin phải ở Đà Lạt chứ?

- Nhớ Tùng quá nên tớ bay về đấy. - Tôi òa khóc nức nở và ôm lấy Tùng. Tôi sẽ kể cho Tùng nghe những ngày ở Đạt Lạt, về Khang và những nỗi nhớ dịu dàng dành cho cậu.

Trong vòng tay ấm, qua những tiếngh tổn thức của chính mình, tôi nghe thấy Tùng khẽ thì thầm:

- Rin ngốc quá. Rin là Nhân Mã, Rin có đôi chân của ngựa con, mà ngựa thì phải đi, phải bay nhảy. Tớ chẳng thể hứa sẽ chờ Rin cả đời, nhưng bất kì khi nào đi mệt hãy tìm tớ, tớ luôn luôn sẵn sàng ở bên Rin.

Tôi không biết ngày mai đôi chân ngựa con của tôi sẽ dừng ở nơi nào, trái tim tôi sẽ yêu thương ai đó, tôi không biết và cũng chẳng cần biết đâu. Bởi vì ở thì hiện tại này, Tùng đang là trạm dừng chân của tôi, đôi chân tôi sẽ ngừng bay nhảy để đi bên cạnh cậu. Trạm dừng cho trái tim.


Ngày đăng: 04/08/2014
Người đăng: Phương Anh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Câu chuyện của người khác
 

Ai cũng cho rằng mình khổ nhất, cuộc đời của mình là đau thương nhất, thực ra chỉ vì không biết đến câu chuyện của người khác mà thôi

Trần thế - Mộc Phạn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage