Đi qua những ngày giông bão
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Cảm ơn cậu, vì đã ở bên tớ.
***
An gầy xanh, mái tóc suôn dài, rất dày và mượt. Khác với những đứa học sinh lớp 12A sôi nổi và cá tính, An khá trầm. Cô bạn luôn lặng lẽ ngồi một mình ở chiếc bàn cuối lớp, thi thoảng nằm dài trên bàn lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. An thường đeo headphone kín mít vào những giờ ra chơi, đôi lúc lại chúi mũi vào mấy cuốn sách bìa cứng dày cộp. Bất kể lúc nào tôi đưa mắt nhìn sang cũng thấy mái tóc đen dày của bạn ấy che gần hết nửa gương mặt nhỏ nhắn.
Đó là một cô bạn lạ lùng. Bạn ấy chưa từng nói chuyện với bất kì ai từ ngày vào học. Bạn ấy cũng chưa từng cho phép bất kì người nào bước chân vào thế giới kì lạ rất riêng của mình. Vì thế không một ai đủ kiên nhẫn để quan tâm tới bạn ấy, ngoại trừ tôi. Tôi luôn dõi theo cái bóng cao gầy gầy của An khuất sau dãy hành lang, đôi lúc lén nhìn xem bạn ấy đang làm gì trong lớp học. Có vài hôm An nghỉ, không ai đủ quan tâm để nhớ tới, chỉ có tôi lặng lẽ ở lại xin phép cô giáo. Mọi người đều nghĩ An kì dị. Tôi không tham gia vào những lần nói chuyện ấy với hội bạn. Đôi lần chính tôi cũng không hiểu tại sao bản thân lại dành sự chú ý đặc biệt đến cô gái nhỏ ấy nữa. Có phải vì tôi là lớp trưởng, và nhiệm vụ của tôi là gắn kết mọi người trong lớp chăng?
***
Tôi vô tình gặp An ở Roma Coffe, quán cà phê mới mở của ông anh họ. An mặc bộ đồng phục của nhân viên trong quán, mái tóc dày búi cao. Gương mặt của bạn ấy nhỏ nhắn thanh tú, nhưng nhợt nhạt. Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chăm của tôi, An ngẩng đầu lên, gật một cái coi như chào hỏi. Phản ứng của bạn ấy quá đỗi thản nhiên và bình tĩnh. Tôi nhún nhún vai rồi quay sang chào mấy anh chị cùng làm.
Công việc chạy bàn ở quán cà phê chiếm không mấy thời gian học hành nên bố mẹ đều cho phép tôi tham gia giúp anh Phước. Hơi vất vả mỗi khi đông khách, nhưng bù lại tôi được tiếp xúc nhiều hơn với An. Ở đây mỗi khi không có khách, An không đeo headphone kín mít mà lấy bút chì và bảng vẽ ra vẽ. Bạn ấy thường rất chăm chú, hàng mi dài cong cụp xuống che đi đôi mắt trong veo. Đôi khi trời mưa to, An pha một cốc cà phê to bự, ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, vừa nhâm nhi vừa ngấu nghiến một cuốn sách dày nào đó. Tôi thích ngồi yên lặng nhìn An lạc vào thế giới rất riêng của bạn ấy. Luôn an yên và bình lặng. Mọi thứ ồn ào, tấp nập, bận rộn của cuộc sống vẫn tiếp nối bên ngoài ô cửa kính kia, chỉ riêng hai kẻ chúng tôi ngồi đây hưởng thụ cái bình yên của mình.
An không nói chuyện với tôi ngoại trừ mấy câu cần thiết khi có khách, bạn ấy thường mỉm cười rất nhẹ khi vô tình phát hiện ra tôi đang đăm đăm nhìn bạn ấy không chớp mắt. Nụ cười của An có chút gì đó buồn buồn. Mỗi khi An ngồi một mình, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, bóng lưng bạn ấy cao gầy, thẳng tắp mà cô đơn quá. Những lúc như thế tôi thấy An thật xa xôi và khó mà chạm vào được mớ cảm xúc kì lạ đang diễn ra trong lòng bạn ấy.
Trời mưa to, bầu trời âm u, mùi mưa đầu mùa ngai ngái cùng không khí se se lạnh. Mọi người ra khỏi quán liền căng ô và sải những bước vội vã trên hè phố. Tôi về sau cùng, khóa cửa quán rồi cẩn thận nhét chiếc chìa khóa vào cặp. An vẫn còn đứng trước mái hiên, đôi tay vùi sâu trong túi áo. Tôi nghĩ bạn ấy không có áo mưa hay ô để đi ra bến xe buýt.
- Khánh có ô. An muốn đi chung không?
An nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười dịu dàng và chậm rãi lắc đầu.
- Trời mưa to lắm, mà có lẽ còn lâu nữa mới tạnh. An định đứng chờ đấy à?
Trước lời mời quá mức nồng nhiệt của tôi, cuối cùng An cũng gật đầu. Tôi căng chiếc ô trong suốt, hai chúng tôi đi song song nhau nhưng im lặng. An cúi đầu nhìn mũi giày, hai tay vẫn nhét trong túi áo, có lẽ bạn ấy lạnh.
- Khánh rất thích chiếc ô này. Khi ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy những hạt mưa đang rơi. – Tôi nói bâng quơ và ngẩng đầu lên nhìn.
An cũng ngẩng đầu lên, nụ cười thích thú lan rộng trên đôi môi anh đào của bạn ấy. An nghiêng đầu:
- Lớp trưởng không cần quá để ý đến một đứa con gái kì dị như mình đâu. Nếu để các bạn trong lớp biết thì sẽ không hay lắm.
Tôi giật mình trước lời nói của An, sao bạn ấy biết được là tôi đang để ý tới bạn ấy nhỉ? Có lẽ phản ứng của tôi làm An buồn cười, tôi cứ thấy bạn ấy che miệng cười khúc khích suốt thôi.
- Không phải kì dị, mà là đặc biệt.
Tôi đã nói như thế trước khi An theo dòng người vội vã chen lên xe buýt. An quay lại nhìn tôi, ánh nhìn thảng thốt, nhưng rất nhanh sau đó quay đầu bước vào xe. Tôi tiếp tục thong thả dạo từng bước trên hè phố, mưa lắc rắc rơi, đọng trên chiếc ô những hạt trong veo.
***
Sau buổi chạy bàn mỏi chân, tôi leo lên tầng hai của quán, ngồi vào một bàn và đeo tai nghe. Trên bệ cửa sổ, những cánh hoa màu tím nhạt nhỏ xíu bay phất phơ. Mỗi khi có gió, chiếc chuông gió treo ngoài ban công lại khẽ lắc lư, tiếng chuông ngân vang trong trẻo.
Một cốc sinh tố bơ được đẩy đến trước mặt tôi. An nghiêng đầu nhìn tôi cười nhỏ nhẹ, vài sợi tóc ngắn lòa xòa hai bên thái dương.
- Chưa có ai từng nói tớ là một người đặc biệt cả, trừ mẹ tớ và cậu. Mẹ tớ thường xuyên nói với tớ, khi tớ còn nhỏ, rằng: "Con là một cô bé đặc biệt." Cho đến khi mẹ bỏ đi vì ba ngoại tình với dì hai. Vì mẹ không có việc làm nên ba giành được quyền nuôi con. Sau đó tớ chưa một lần gặp lại mẹ, cũng không biết mẹ sống có tốt không. Đó là lý do vì sao tớ thích sống khép kín và ít trò chuyện với người khác.
Tôi im lặng lắng nghe từng lời An kể. Tôi nghĩ, hẳn là bạn ấy khó chịu lắm khi không tìm được ai để tâm sự. Nói ra được thì trong lòng mới nhẹ nhõm. Và hẳn là bạn ấy phải thấy tin tưởng tôi lắm mới dám kể câu chuyện này cho tôi nghe.
- Chúng ta luôn là một phiên bản đặc biệt mà An.
***
Kể từ ngày đó, chúng tôi trở thành bạn bè thực sự. Dù bạn ấy vẫn thích ngồi một mình ở chiếc bàn cuối lớp, làm lơ trước những lời nói không mấy hay ho của hội bạn. Có lẽ bạn ấy không muốn để tôi vướng phải tình huống khó xử với những người bạn trong lớp. Tôi nghĩ thế, vì ngoài giờ học ở trường, An vẫn đồng ý cùng tôi đi ra bến xe buýt. Khi rảnh rỗi An tiếp tục vẽ, đọc sách, uống cà phê, đôi khi ở Roma, đôi khi ở quán cà phê khác. Tôi ngồi ở đối diện An, làm bài, nghe nhạc, hoặc chỉ đơn giản là nhìn bạn ấy. An yên và bình lặng.
An vẽ rất đẹp, những bức họa vẽ hoàn toàn bằng chì. Bạn ấy cũng thích viết lách, không nhiều. Những tản văn, câu chữ rất lạ. Từ một lúc nào đó, An có thể thản nhiên khoe tác phẩm mới nhất của mình với tôi. Và cùng từ một lúc nào đó, tôi nghiện văn của ban ấy, nghiện những bức họa rất riêng. Tuy rằng trong tất cả những tác phẩm ấy vẫn thấy chất chứa một nỗi buồn, đặc quánh. Đôi lúc, tôi thấy An cười, đôi lúc lại thấy bạn ấy lặng lẽ ngồi một mình ngẩn ngơ nghĩ gì đó. Có lẽ, bạn ấy đang nhớ tới mẹ.
***
Tôi thích bạn ấy, chầm chậm. Cũng không biết từ khi nào. Chỉ biết tôi nhớ tới hình ảnh bạn ấy ngồi một mình ở chiếc bàn cuối cùng, nghe mp3, mái tóc suôn dài, dày và mượt. Cũng nhớ cái bóng cao gầy gầy của bạn ấy kéo dài trên dãy hành lang, cô độc. Cũng thích những lúc bạn ấy nghiêng đầu nhìn tôi cười thật khẽ.
Nhưng, bạn ấy vẫn là một cô bạn lạ lùng.
Hôm ấy An tới Roma trễ mười lăm phút ca làm. Quán đông nghịt. Anh Phước gọi bạn ấy lại và nói gì đó, có vẻ rất gay gắt. An chỉ lặng lẽ đeo tạp dề vào, không nói gì cả. Chính xác là bạn ấy coi người đối diện mình không hơn gì không khí. Khi đi lướt qua An, tôi thấy mắt bạn ấy sưng đỏ. Tôi chưa từng nhìn thấy bạn ấy khóc, cũng chưa từng nhớ có khi nào mắt bạn ấy như thế. Hẳn là chuyện gì đó đã xảy ra, chuyện gì đó rất kinh khủng.
Ngay khi quán ngớt khách, tôi lại gần bàn An đang ngồi. Bạn ấy đeo tai nghe kín mít.
- Nói cho Khánh nghe đã có chuyện gì đã xảy ra với An?
An nhìn lướt qua tôi, lạnh lùng. Rồi vờ như không quen, An nhảy xuống ghế và chạy đi pha cà phê cho khách.
Trời hôm ấy lại mưa to. Thật may, tôi nghĩ vậy. Tôi xin ở lại sau cùng để khóa cửa quán. An lại không mang áo mưa, bạn ấy đứng một mình trước cửa quán, lặng lẽ nhìn vào màn mưa trắng xóa, đôi tay vùi sâu trong túi áo.
- An nói cho Khánh nghe đã có chuyện gì đi.
- Không phải việc của cậu.
An không ngoảnh đầu lại, mắt vẫn nhìn về phía trước. Tôi chưng hửng trước câu trả lời của bạn ấy. An chầm chậm rút tay khỏi túi, nắm lấy quai ba lô và dợm bước. Tôi túm lấy tay An, những ngón tay thon dài nhưng mảnh khảnh, lạnh toát.
- Nói cho Khánh nghe đi!
An giằng tay lại, vùi vào túi áo, đột nhiên hét lên:
- Cậu đừng tỏ vẻ thương hại tớ nữa, Khánh!
Mưa tạt vào mặt, đau rát, lạnh buốt.
- Khánh không thương hại An, Khánh chưa bao giờ thương hại An cả. Khánh chỉ muốn quan tâm tới An thôi. Có chuyện gì, nói cho Khánh đi An.
- Thế thì đừng quan tâm tới tớ nữa, tớ không cần.
- Dù bất kì chuyện gì xảy ra, An cũng đừng ngăn người người khác quan tâm tới mình, được không? Như thế thì ích kỉ lắm, với cả Khánh, và An.
Tôi bước lại gần An, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của bạn ấy trong túi áo. Tôi thấy những giọt nước trong suốt lăn dài trên gò má bạn ấy, không rõ là mưa, hay nước mắt.
Hai đứa mở cửa, ngồi chờ mưa ngớt trong quán. Trong tiếng mưa rơi xối xả, An bập bõm kể câu chuyện của bạn ấy.
- Dì hai nói tớ ăn cắp sợi dây chuyền bằng vàng của dì, xông vào phòng đòi kiểm tra. Bố cũng biết, nhưng chẳng nói gì cả. Dì hai không tìm thấy sợi dây chuyền nên tức quá xé mất cuốn "Hoàng tử bé" rồi. Nó là món quà mẹ tặng, tớ... tớ rất quý nó.
Tôi khẽ siết lấy bàn tay mảnh khảnh của An. Mưa tạnh, trời trong vắt. Hai đứa đèo nhau đi khắp thành phố, ghé vào những cửa hàng sách lớn nhỏ nhưng nhận lại chỉ toàn những cái lắc đầu. Tôi buồn bã chở An về nhà, ngồi sau lưng, An vòng tay ôm lấy người tôi, áp đầu vào lưng tôi, miệng ngân nga những khúc nhạc quen thuộc.
- Cảm ơn cậu, vì đã ở bên tớ, Khánh.
***
An bắt đầu rời chỗ ngồi của mình trong giờ giải lao, bắt chuyện với vài cô bạn, không hẳn thân, nhưng như thế đã là bước tiến vượt bậc. Thi thoảng tôi ghé căng-tin mua một hộp trà sữa cà phê bạn ấy thích, An không từ chối, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi cười.
Những ngày mưa, quán ít khách, anh Phước thường cho đóng cửa. An kêu mấy anh lớn dọn hết đống bàn ghế lại, bật nhạc và rủ mọi người nhảy. Tôi thấy An cười, những nụ cười đúng nghĩa. Cô bạn chăm chút tới quần áo hơn, thường xuyên búi cao tóc để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn. An bắt đầu viết những câu chuyện ngắn về tuổi học trò, những mẩu chuyện tí xíu nhưng dễ thương và ngọt ngào.
Bạn ấy bảo: "Mọi thứ đều sẽ mất đi, kể cả cuốn "Hoàng tử bé", chỉ là sớm hay muộn. Nếu như hôm ấy dì hai không xé nó thì chưa chắc sau này nó sẽ theo tớ mãi mãi. Chỉ cần biết, tớ luôn nhớ tới mẹ và yêu mẹ, thế là được, phải không?". Tôi đã từng nghe ở đâu đó, rằng con người ta thường giỏi giữ niềm đau hơn yêu thương. Nhưng niềm đau nào rồi cũng tàn phai theo thời gian, cái quan trọng là ta nắm giữ hiện tại ra sao để một ngày nào đó trong tương lai, khi ngẫm nghĩ về hiện tại của bây giờ, nó sẽ là một mảng kí ức đẹp đẽ. Tôi không biết sau này, tôi và bạn ấy sẽ thế nào, có thể ở bên nhau hay không, à mà tôi cũng không cần biết điều ấy, chỉ biết bây giờ tôi vẫn đang nắm tay bạn ấy, thế là đủ.
Ngày cuối năm, hoa phượng nở đỏ rực. Chúng tôi tíu tít chụp ảnh, viết lưu bút với nhau, cười rất vui và khóc cũng rất nhiều. Cả lớp nhất trí tổ chức một bữa tiệc be bé cho An, coi như là quà sinh nhật sớm. Cho dù mọi người đều biết là đã muộn, nhưng dù sao thì muộn cũng hơn không mà. Tôi chưa bao giờ thấy bạn ấy cười nhiều và vui vẻ đến vậy. Tôi cũng vui, dù giờ khắc chia ly đã sắp tới. Chúng tôi ngồi trên bục giảng, nắm tay nhau thật chặt và cùng hát hò, khóc cười.
Lễ tổng kết kết thúc, sân trường không một bóng người. Tôi bước bên bạn ấy, chầm chậm.
- Cảm ơn cậu, Khánh.
- Chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ thôi mà...
- Nhưng với tớ, nó không chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ thôi đâu.
Tôi cười, An cũng mỉm cười. Chúng tôi đều hiểu bạn ấy đã đi qua những ngày giông bão. Những ngày giông bão của tuổi trẻ, ta thường cảm thấy mất thăng bằng và niềm tin vào cuộc sống. Ai trong đời rồi cũng sẽ đi qua những ngày như thế. Chỉ cần tin tưởng, rằng vẫn sẽ có một người nào đó sẵn sàng nắm lấy tay ta và cũng nhau bước qua những giông bão. Như cách tôi đã nắm tay bạn ấy. Chỉ cần tin như thế, là được.
Và rồi rất nhanh thôi, những ngón tay mảnh khảnh của bạn ấy luồn vào bàn tay tôi, đan thật chặt.
Trong sân trường, dưới vòm phượng đỏ rực, tà áo dài màu trắng khẽ bay bay...