Khúc nhạc trong tôi
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
"Dẫu khó khăn đến đâu hãy cố gắng lên nhé....Rồi mọi chuyện sẽ qua hết, đúng không?"
***
Có những lần trong cuộc sống chúng ta vô tình lạc vào một xứ sở hoàn toàn mới lạ, không có những âm thanh ồn ào, những thói quen của một cuộc sống nhanh, vội đã trở thành buồn chán. Nơi đó đầy ánh nắng, những khúc nhạc ngọt ngào và mùi hương dễ chịu, dường như trong một phút chốc,ta ngỡ mình đang đặt chân trên mảnh đất địa đàng, xung quanh là những thiên thần đùa nghịch. Một cuộc sống tự do, không vướng bận, như được nghe một bản nhạc êm đềm sau khi đã tắm mát ở suối tiên và thưởng thức những món ăn tuyệt hảo nhất từ người mẹ thiên nhiên.
Chúng ta nếu có ai may mắn, cũng đã được sống ở nơi như thế. Nơi tôi đang nói là tuổi thơ. Khi tâm hồn còn tinh khôi, nguyên vẹn như những cánh hoa trắng phau đương nở dưới bình minh đầy nắng, cánh cửa cuộc sống mở ra những chân trời mới với vô vàn những bí mật, một cậu bé 14 tuổi như tôi đã đủ lớn để tự mình bước chân khám phá những câu hỏi của cuộc sống mà tôi tò mò. Nào về chim chiền chiện, về tổ chim sẻ trên vòm cây nhãn, những chú dế béo mập, và cả những con ếch ương chưa bao giờ có thể thoát khỏi bàn tay tinh xảo của những đứa trẻ điệu nghệ chúng tôi ngày đó. Hè năm 14 tuổi, tôi được gửi về quê nghỉ hè trong 1 tháng, xa rời cuộc sống tấp nập nơi thành thị, như được vẫy vùng trong bao nhiêu thứ mới lạ. Tôi cảm thấy thiên nhiên mới là người mẹ tuyệt vời nhất của vạn vật, và cả con người, được thưởng thức những thức quả ngọt, vị thanh thanh của bưởi đầu mùa, ngọt mật của mít và vị xanh non của những ngọn rau mọc trong khu vườn nhà, tôi cảm thấy sự sống nơi vùng quê thanh bình yên tĩnh đã thanh lọc tôi trở thành con người mới. Tôi bỏ quần áo sơ mi chỉn chu, đi chân trần trên cỏ, chạy theo lũ bạn trên triền đê theo con diều no gió. Những tiếng cười đùa, những gì cất ra từ niềm vui bình dị và chân thật nhất, tôi đã thay đổi từ một cậu bé chỉ suốt ngày ti vi, game online, trở về cậu bé chân trần, với nụ cười hồn nhiên, sảng khoái. Tôi bắt đầu hiểu về cuộc sống, cảm nhận được mùi hương của những chùm hoa nhãn, hoa xoài bay ngang trong gió như cũng đủ nguồn sống để nuôi tôi lớn lên.
Tôi ở nhà bà ngoại cho kì nghỉ hè năm 14 tuổi. Ở quê thật sướng, tha hồ vui chơi, không có ai đó la mắng, cai quản, tôi nghĩ bụng sẽ đi quậy phá từ trong nhà ra ngoài ngõ, khắp xóm giềng một mùa hả hê. Nhưng không, mẹ bắt tôi sang nhà một cô bạn cùng tuổi, sống nơi đây để cùng nhau học bài. Cô bé tên Nhung, sống trong một căn nhà nhỏ, xinh xắn với mảnh vườn trồng nhiều loài hoa và cây cỏ. Lần đầu gặp mặt, trước mắt tôi cô bé nhỏ nhắn, và xinh xắn, trông hiền hiền và dễ thương. Tôi nhoẻn miệng cười chào: "Chào bạn, tớ tên là Nam." Tôi vốn là vua nghịch ngợm, 1 cô bé như thế này mà đòi làm gia sư cho tôi ư, không bị tôi hù cho khóc nhè là may. Tôi thầm nghĩ bụng và quay sang 1 bên cười khúc khích. Cô bé cất lên một thứ giọng nghe nhè nhẹ, tôi thấy cảm mến lạ lùng và từ đó thôi không nghĩ đến chuyện bắt nạt cô giáo bé nhỏ của tôi nữa. Đặc biệt là nụ cười đó, nó mới duyên dáng và ngọt ngào quá đi, tôi tưởng như trên thế gian này chưa có thứ gì bắt kịp. Tôi bắt đầu lẩm bẩm cái tên cô bé: Hồng Nhung....trong tôi lúc đó, những bông hoa hồng mua tặng mẹ dịp lễ hội, những bó hoa bày bán trong cửa tiệm hiện lên rõ mồn một, tôi mới hiểu vì sao người ta lại yêu hoa đến vậy. Vì hoa rất đẹp, nó gợi lên một điều gì đó khác lạ, thanh khiết và hoa làm vui lòng những bà mẹ, bạn gái. Nhung là bạn tôi, kể từ ngày đó.
Chúng tôi học chung với nhau trên một căn gác nhỏ, đó là nơi cô bé vẫn thường học bài, đối với tôi, một cậu nhóc chỉ coi việc học là một việc bắt buộc, một cậu ấm chỉ biết đến những trò chơi game, những cuộc vui tốn kém bắt đầu có một cái nhìn mới về cuộc đời. Mọi thứ ở đây với tôi đều xa lạ, nhưng tôi lại có cảm giác rất đỗi thân thuộc. Không có gì xa hoa khiến tôi ngờ ngợ, cũng không có những ranh giới dựng lên chia cắt con người với thiên nhiên, con người với con người. Nơi tôi cảm nhận được sự tự do, bay bổng trong tâm trí nhưng lại có những thứ gì đó vô hình khiến tôi tự nhủ phải giới hạn mình trong phép tắc. Tôi chưa từng bị thu hút bởi cái gì hào nhoáng, nhưng lại bị hút hồn bởi vẻ nên thơ, xinh đẹp chốn này. Căn gác nhỏ của Nhung có kê một chiếc bàn nhỏ, một cặp ghế gỗ và một giá sách đầy cơ man những quyển sách khác nhau. Một con mọt sách chăng?. Tôi tự nhủ. Căn gác có khung cửa sổ nhìn xuống khu vườn, và chậu đất be bé trồng những khóm hoa hồng đỏ thắm, mà mỗi khi cơn gió nhè nhẹ thoảng qua, mùi thơm của những đóa hoa mới nở xông vào cánh mũi tôi êm ái. Tôi nghe thấy âm thanh leng keng của chiếc chuông gió, hình những ngôi sao và mặt trăng, trông ngồ ngộ. Thứ âm thanh rất đặc trưng, không bị lấn át bởi bất kì tiếng động nào. Đúng là con gái, chốn học hành còn trưng bày một số búp bê, và một vài cuốn sổ nhỏ, khá bắt mắt, trên bức tường, có treo một số tranh do nàng tự tay vẽ thì phải. Trông cũng tạm được. Tôi tự đánh giá, mặc dù, tôi biết mình còn vẽ xấu hơn thế. Tôi tự nhủ, sẽ giữ gìn cho chốn học hành này được sạch sẽ, dù mình chỉ học tạm có vài tuần rồi đi. Dẫu sao cũng phải tạo chút hình ảnh tốt đẹp. Tôi cũng hiểu rằng mình muốn lấy lòng cô bạn mới quen.
Và chúng tôi cùng học chung với nhau môn Đại số, Hình học, thỉnh thoảng cô bạn đọc cho tôi nghe một số bài văn hay. Tôi chẳng hứng thú chuyện học hành, nhưng tôi thích nghe giọng nói đấy, nhìn nét mặt cô bạn cau có những lúc tôi không chịu làm bài, và nhìn ngắm nàng cặm cụi giải những bài toán khó. Cô bạn của tôi xinh xắn và dễ thương làm sao! Tôi cảm thấy hình ảnh đó thật chân thật và gần gũi, tôi chưa từng nhìn thấy, chưa từng bắt gặp. Nhung học giỏi hơn tôi nhiều, lại ngoan nữa. Tôi bắt đầu cảm nhận việc học không còn là một công việc nhàm chán, khi mà tôi có thể làm cho cô bạn cười tươi, khi thấy tôi tiến bộ từng ngày. Một lần tôi hỏi cô bé:
- Sao cậu có thể học chăm chỉ cả ngày như vậy nhỉ?
Cô bé đã cười với tôi và bảo rằng: Đó là cách để những ước mơ thành sự thật. Tôi thắc mắc trong một câu trả lời đầy tính trừu tượng, triết lý của một cô bé con.
- Ước mơ của cậu là gì? Sao tớ chẳng có ước mơ nào cả?
Nhung còn bé, nhưng đã biết nói những câu mà người lớn nghe chắc phải bật cười. Tôi luôn ghi nhớ câu trả lời đó:
- Ước mơ giống như ngôi sao ấy, tớ muốn chạm tới nó, dù nó ở xa xôi. Ví dụ như tớ muốn đỗ học sinh giỏi vào năm sau chẳng hạn, tớ muốn đạt giải cao nữa cơ. Có mục tiêu phấn đấu, lúc nào tớ cũng học vui vẻ, để có trượt, cũng không buồn nhiều. Cậu không có, là vì cậu chưa tìm ra điều cậu thực sự thích đó thôi. Thử nghĩ xem cậu thích điều gì?
Phải nói, cô bé học tốt hơn tôi nhiều lắm. Tôi đâm ra mê mẩn những bài toán, những cách giải hay và rất thông minh của Nhung. Tôi không thích học, nhưng những lúc Nhung làm xong bài toán, xem đáp số và thấy kết quả đúng, tôi luôn cười rất tươi. Tôi thấy như cô bé đang đến dần với ước mơ, thứ mà tôi không có vào thời điểm đó, trông ánh mắt vui tươi và nụ cười xinh xắn, tôi thầm mong những nỗ lực ấy một ngày sớm ra kết quả.
Tôi đâm ra mến cô bạn, một ngày trời mưa lớn, mưa xối xả trên mảnh đất quê tôi, lòng thấy nhơ nhớ những gì đã trở nên quen thuộc, tôi vẫn đội tàu lá chuối sang thăm cô bạn nhỏ. Cô bé ngồi một mình trong căn phòng, đèn bật sáng, dáng người nhỏ bé, nụ cười hồn hậu khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn bạn, hình ảnh đó, với tôi như một con chim non bỗng lạc vào một vùng trời tươi sáng, quá giản dị và trong sáng để tôi có thể nắm bắt, nhưng tôi biết nó đã bén rễ rất sâu và sẽ theo tôi mãi trong cuộc đời.
Có thể, Nhung không biết, bạn ấy đã cho tôi nhiều như thế nào qua cách sống giản dị và chân thành ấy. Nhung làm cho tôi một cái chuông gió có treo hình mặt trời và bảo:
- Cậu có biết trái đất có được sự sống là nhờ có mặt trời không? Mặt trời có một nguồn sức mạnh khổng lồ để cung cấp sự sống cho vạn vật. Tớ tặng nó cho cậu hy vọng cậu sẽ luôn sống mạnh mẽ, theo đuổi những ước mơ của mình. Và nhân dịp được nhận nó cậu hãy ước điều gì đó đi nhé.
Lúc đó, tôi còn trẻ dại, tôi đã ước ngay sau đó, và mỉm cười hạnh phúc. Tôi cùng với Nhung xem qua một số cuốn sách, tôi chẳng biết gì, chỉ ngồi nghe cô bé giảng giải, trong tôi, một thế giới kì diệu mở ra. Từ đó, cuộc sống với tôi không là những trò chơi xa xỉ nữa, tôi biết nhìn sâu hơn và đồng cảm cho cuộc sống của người khác. Từ ngày đó trở đi, gặp một người lạ, hay người quen tôi đều tự hỏi, họ mang trong mình ước mong gì. Tôi cảm thấy con người gần gũi với nhau hơn nhiều, so với khoảng cách họ tự tạo, nếu họ cởi bỏ đi cái vỏ bề ngoài.
Một lần, chúng tôi cùng nhau nhìn ngắm bầu trời đầy sao, mặt trăng hiền dịu nhẹ soi sáng cả một khoảng ban công rộng, nơi những khóm hoa hồng vẫn nhẹ nhàng ướp hương đêm. Nhung là một cô bé trong sáng, đã 14 tuổi, vẫn còn tin vào chuyện cổ tích, về nàng tiên, và ông bụt, về bạch mã hoàng tử đẹp trai. Cô bé nói với tôi rằng:
- Thực ra ngoài học giỏi, tớ còn mong sẽ gặp một hoàng tử thật đẹp trai, giỏi giang và tốt bụng nữa. Bạn gái nào cũng vậy cả đấy. Cậu là con trai, thế có ước cưới một nàng công chúa xinh như mơ không.
Thực ra lúc đó, Nhung đã là nàng công chúa đẹp nhất trong lòng tôi rồi. Dù chúng tôi còn nhỏ dại, nhưng tôi biết dành vị trí xứng đáng nhất cho những gì đẹp nhất. Và cô bé nhất định sẽ thành công, tôi nghĩ vậy.
Một tháng ngắn ngủi trôi đi, tôi rời xa làng quê yên bình, rời xa người bạn nhỏ, với những tháng ngày học hành và vui chơi đầy kỉ niệm. Nhung chào tạm biệt tôi mà không biết rằng tôi đã yêu quý cô bé đến nhường nào. Lúc còn ở bên cô bé, tôi không biết được khoảng cách của không gian và thời gian của sự xa cách sau này lại là đáy biển thẳm sâu, và tôi như bị chìm đắm. Nhiều đêm tỉnh giấc trong đêm khuya, tôi ước mình có thể bay, bay giữa bầu trời đầy sao, để về thăm người bạn nhỏ, thăm biết bao kỉ niệm thời thơ ấu tốt đẹp đã trôi đi và chẳng bao giờ quay về nữa. Dường như thứ gì đẹp đẽ chỉ đến có một lần, và tôi giật mình nuối tiếc khi biết chúng đã qua đi mãi mãi. Không biết Nhung có còn để mái tóc dài đen óng, có còn trồng những khóm hoa hồng xinh, có còn mang những câu chuyện cổ đọc dưới ánh trăng lung linh, huyền ảo. Và có biết rằng tôi, sau khi rời xa bạn ấy, đã cố gắng học hành hơn, nhưng lại cảm thấy nhớ bạn ấy nhường nào. Tôi nhớ cô bé cả những ngày nắng, lẫn ngày mưa, trong tiếng giảng bài của cô giáo, tiếng trống trường, cùng với mùa hoa phượng nở. Những đêm đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, nơi Hằng Nga vẫn tỏa sáng dịu dàng, tôi nhớ cô bạn của tôi nhiều vô kể. Mỗi kỉ niệm, mỗi hơi thở và mỗi khoảnh khắc tôi trải qua đều ghi dấu chân bạn, có lúc da diết, mạnh mẽ, có lúc chơi vơi, khắc khoải. Tôi thốt lên rằng: Tôi đã yêu cô bạn của tôi nhiều lắm. Tôi khóc, trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Tôi không muốn làm phiền cô bé, càng không muốn hành trình đến với những ngôi sao trên bầu trời của em bị ảnh hưởng, tôi giữ chặt nó cho riêng mình. Tôi tự nhủ sẽ chứng tỏ tình yêu đó bằng cách sống trọn với niềm đam mê của riêng mình, với ước mơ mà em đã dạy cho tôi thưở bé. Tôi học cách sống sao cho tốt nhất để khi gặp lại, tôi có thể nhìn em mà mỉm cười, mãn nguyện ôn lại những kỉ niệm lúc bên nhau. Điều đó trong tôi khó vô kể, làm sao tôi có thể xa rời những gì mình yêu quý nhất, để sống một cuộc sống khác. Vì cô bé chính là ước mơ của đời tôi, khi tôi đã ước "2 đứa sẽ được bên nhau mãi mãi. Rằng tôi sẽ ở bên, sẽ che chở và nâng đỡ em thực hiện nhưng mơ ước của đời mình."
Có những người đã quen với sống với sự hào nhoáng, nhung lụa nhưng khi trông thấy một thứ gì đó lấp lánh, họ sẽ yêu thứ đó mãi mãi. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi yêu em nên cố gắng hết sức mình để xứng đáng với em. Hằng đêm, tôi vẫn nhìn vào chiếc chuông gió hình mặt trời, cố gắng vượt qua nhưng gian nan, để có thể đến gần em hơn nữa. Tôi đã lớn lên như vậy, nhưng khoảnh khắc ngọt ngào ngắn ngủi dường như trong tôi là suối nguồn cho khao khát và khổ đau, nhớ nhung. Chúng đưa tôi trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, và một trái tim đầy những khoảng trống cần được lấp đầy. Có những lúc tôi bị dằn vặt bởi lỗi lầm và đau khổ, hình ảnh trong sáng ngày xưa hiện về như kéo tôi đứng lên, cho tôi nhìn thấy ánh sáng sau những đám mây, lung linh giữa bầu trời đêm đen như chị Hằng Nga sáng tỏ. Tôi mong có một ngày gặp lại cô bé, tôi sẽ ôm cô bạn nhỏ vào lòng, chắc Nhung sẽ thật xinh đẹp, tôi sẽ nói ra với Nhung rằng: "tôi yêu cô bé rất nhiều. cảm ơn vì những gì tốt đẹp em đã dành cho tôi".
*-*-*-*
Ngày đó đến, sau một quãng thời gian dài, đầy những nhớ thương và thiếu thốn. Tôi đến thăm cô bé trong căn nhà nhỏ ở vùng quê, Nhung lúc này đã học xong đại học, và có công việc ổn định. Thật khó nói hết được cảm xúc vì sau một quãng thời gian dài thật là dài, tôi như được trở về với chính mình ngày trước, vẹn nguyên, tinh khôi, và những cảm xúc hôm qua bỗng hiện về chân thực nhất khi tôi nhìn thấy em vẫn xinh đẹp, vẫn mái tóc dài, giọng nói khẽ và nụ cười duyên dáng. Tôi như chết lặng trong phút chốc, tôi không biết mình đang sung sướng, hay đang khổ đau. Tôi không biết mình thuộc về đâu, và những gì thuộc về mình, tưởng như tôi đã có thể vượt qua được những xao xuyến và khát khao, nhưng tôi ngây ngô không biết rằng khi đối diện với thứ mà mình yêu quý nhất, tôi lại tìm thấy con người nhỏ bé và yếu đuối đến đáng thương của chính mình. Khóm hoa hồng vẫn tỏa hương dịu nhẹ, những quyển sách đã ngả màu tháng năm, trên bức tường, có treo một bức tranh vẽ một cô bé và cậu bé đang cùng nhau trò chuyện giữa đêm trăng. Tôi thấy rõ chính mình trong bức tranh, mặc chiếc áo xanh kẻ, và nụ cười đôi bạn dường như tỏa sáng. Tôi chợt muốn khóc, định cất ra điều gì đấy nhưng không thành tiếng. Tôi không nghĩ mình có thể tồn tại qua giây phút đó mà không khỏi ngã nhoài, nhưng kì lạ thay, tôi nhìn lại tất cả với sự biết ơn, trân trọng xen lẫn nuối tiếc. Thật khó có thể nói trước được rằng, nhưng trải nghiệm êm đẹp nhất lại là những rào cản tàn khốc nhất mà chúng ta phải đối mặt. Tôi không nghĩ một ngày, những gì đã từng là đẹp đẽ nhất với tôi trở thành một vật cản ngăn không cho tôi nhìn rõ ràng mọi thứ, khiến tôi run rẩy và khổ sở thế này.
Tôi được biết em đã có người thương yêu, và em bảo rằng người đó rất tốt. Nhung kể cho tôi nghe về những chuyện thời đi học, sau khi 2 đứa xa nhau, cô bạn của tôi đã học giỏi như thế nào, đã làm được những gì. Tôi chỉ im lặng, nghe và không nói, sau khi từ biệt nhau ra về, Nhung tặng tôi một cuốn sổ, cô bé nói rằng:
- Sau khi gặp anh, em đã cố gắng rất nhiều. Anh đã cho em cảm nhận được cuộc sống với những nét khác biệt, cho em nhận thấy em có những nét đáng yêu và biết sống như chính bản thân mình. Cảm ơn anh nhiều lắm.
Tối hôm đó, tôi đọc những dòng em viết trong hàng nước mắt, những tâm sự của em rất chân thật, trong sáng khiến tôi ứa lệ trào. Giá như tôi có thể bên em, lớn lên, cùng nhau trải qua những tháng ngày ấy. Tôi đã từng ước có thể trở thành chàng hoàng tử của em, nhưng điều đó là không thể. Gia đình Nhung và bà ngoại tôi có chung huyết thống, chúng tôi không thể yêu nhau, nhưng tình cảm tôi dành cho cô bé còn lớn gấp vạn lần như thế. Bố mẹ biết điều đó, nên không cho tôi về thăm quê, thăm người em bé nhỏ, cố gắng ép buộc tôi trong một lối sống khuôn khổ, hà khắc và kỷ luật. Tôi cũng đã từng cố quên cô bé, tôi nghĩ rằng sẽ tìm thấy một nguồn sáng thứ hai nữa trong đời, nhưng hóa ra không phải. Càng cố gắng quên đi, tôi lại càng nhớ. Càng cố gắng bơi, tôi như bị kiệt sức và buông trôi theo dòng nước mặn đắng của trải nghiệm đầu đời.
Tôi như một con thuyền chới với không biết đi về đâu... Không như những khóm hoa hồng trong vườn em đã tìm được chỗ lý tưởng để trú ngụ, không như những cuốn sách có một chỗ để gối đầu, như những giọt mưa trong vắt được bàn tay em hứng dưới mái hiên. Tôi thầm ghen tỵ với chúng, với cả những điều nhỏ nhặt nhất như một bông hoa rơi trong khu vườn bé nhỏ nơi cô bé của tôi trú ngụ và tự hỏi, tôi có là gì trong cuộc đời em không? Có như tôi coi em là một báu vật vô giá.
Tôi đọc những trang em viết cho tôi và mỉm cười mãn nguyện. Cô bạn cũng nhớ tôi nhiều, tôi còn mong gì hơn nữa. Cảm ơn Nhung vì đã nhớ đến tôi. Dẫu em không biết rằng tôi đã trải qua những giờ phút nhớ thương và những khó khăn tàn khốc của tuổi trưởng thành, nhưng nhờ gió nói cho em biết rằng tôi vẫn nhớ em mỗi khi mặt trời ló rạng và khi những ngôi sao trong sáng vắt vẻo trên bầu trời. Lúc này, tôi cảm thấy thật đủ đầy, những lỗ hổng sâu hoắm của tháng năm được xoa dịu và bao phủ bởi hình bóng em, thêm một lần nữa.
Tuổi thơ, mỗi người đều trải qua những buồn vui, tôi mừng vì em đã lớn lên và trở thành người tốt, có đủ những cung bậc cảm xúc, đủ niềm vui để biết trân trọng hạnh phúc, đủ nỗi buồn để biết cảm thông, sẻ chia, đủ thành công để tự tin, đủ thất bại, khó khăn để không chùn bước. Và tôi biết em thành công nhờ em biết ước mơ. Tôi đã từng ước mơ sẽ ở bên em mãi mãi, nhưng tôi biết tôi còn ước mơ điều hơn thế, là cô bé của tôi mãi mãi hạnh phúc. Và tôi biết rằng, tôi sẽ không bao giờ chạy trốn hay hèn nhát nữa, đứng đằng sau bảo vệ cho nàng công chúa của lòng tôi. Hôm nay, tôi cầm trên tay cuốn sổ của em, phía cuối có dòng chữ nắn nót: Dẫu khó khăn đến đâu hãy cố gắng lên nhé....Rồi mọi chuyện sẽ qua hết, đúng không?
Ừ, đúng vậy, mọi chuyện đã có một kết thúc thật đẹp, em hãy sống như thế nhé, và tôi cũng sẽ coi em và cả tuổi thơ tôi như một kỉ niệm đẹp, một chốn thần tiên mà tôi may mắn lạc vào và chuyện choạng bước ra trong vô vàn cảm xúc. Trong vô số nhưng thứ ánh sáng kì diệu của cuộc sống, em với tôi là điều đẹp đẽ nhất, thì tôi còn có gì để hối tiếc. Tôi rất yêu em, người bạn nhỏ của tôi. Chúc em mãi hạnh phúc.
Rồi sẽ qua hết thôi, cả cuộc đời tôi và em đều như vậy, nhưng những gì chúng tôi đã dành cho nhau sẽ còn mãi mãi, không bị thời gian xóa nhòa, làm mờ nhạt. Cuộc sống chứa đầy những điều kì diệu, như một cuốn sách bạn chỉ đọc có 1 lần, nên phải đọc chậm và từ từ suy ngẫm. Làm sao chúng ta có thể ngờ được một cô bé kỳ lạ, bỗng xuất hiện có một lần, nhưng lại để một dấu ấn đậm sâu trong mỗi chương sách, trong mỗi khoảnh khắc sống của cuộc đời nhân vật chính. Làm sao chúng ta biết cách để vượt lên những sợ hãi và yếu đuối, để đọc cho kỳ hết những dòng chữ dài trong cuốn sách bí ẩn kia, nơi có đầy đủ sự mô tả về niềm vui, uất hận lẫn khổ đau mà không vội vã từ bỏ khi gặp biến động. Chúng ta đôi lần cũng tự hỏi, tại sao phải đi đến tận cùng, bỏ lại sau lưng những gì yêu quý nhất, khi phía trước còn quá nhiều điều phải đối mặt, xa lạ và buồn đau, tưởng như không còn một thứ gì khác khiến chúng ta rung lên những cảm xúc từ trong sâu thẳm. Khi chúng ta chỉ là những con người phàm, không thể nào tìm được nguồn cứu rỗi, khi kề đôi môi là một chén đắng, không thể nuốt mà vẫn phải nuốt trôi. Khi chúng ta nhận ra mình không là gì cả, nhưng lại mang những nỗi đau vô bờ, những khát khao không thể đáp thỏa. Chúng ta tự hỏi đâu là ý nghĩa của những chuyện mình đã trải qua...dẫu là bình thường hay lớn lao nhất. Nhưng rồi... cũng sẽ qua, chỉ đơn giản khi không nhận thấy mình là một nỗi bất hạnh lớn nhất nữa, tôi nhận ra tôi mong em hạnh phúc nhiều hơn thế, và cảm thấy bằng trái tim rằng, tôi có thể đi đến những chân trời mới của sự cảm thông và hiểu biết. Chỉ đơn giản, cũng chính em là người cho tôi dũng khí mở to đôi mắt, trái tim, để thấu hiểu cuộc sống đâu phải chỉ là một khung cảnh đẹp, mà còn muôn màu muôn vẻ mặt khác nữa, nếu ta có đủ mạnh mẽ để đối diện, ta sẽ tìm thấy ý nghĩa của cuộc đời. Em cũng không thích nhìn thấy tôi yếu đuối, phải vậy không.
Tôi tự nhủ, gấp cuốn sổ của em lại, mở tung cánh cửa trói buộc trái tim và cảm nhận một cuộc sống nữa mở ra, cùng diệu kì đẹp đẽ như nơi mà tôi đã lạc vào thuở bé. Tôi thấy bàn tay nhỏ bé của em đỡ tôi đứng dậy sau một cú ngã rất đau, nhưng những cảm xúc dịu ngọt còn lại và hơi ấm từ em sẽ là động lực cho tôi bước tiếp, để tìm thấy hạnh phúc. Vì vinh quang sẽ đến với những ai biết đừng dậy sau mỗi lần thất bại. Và vì mọi chuyện sẽ qua hết, phải vậy không em?
Tạm biệt em, người bạn bé nhỏ, lần tiếp gặp lại nhau, tôi tin chắc đó là một ngày tươi sáng...