Gửi bài:

Dư vị thật thà của một thời aó trắng

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")

Người ta bảo rằng, những gì trong giấc mơ đêm về chính là những mong muốn rất chân thực mà bạn đã từng nghĩ về.

****

(Dành tặng 12B4 và những tháng ngày ở KSB)

1.

Tôi thích nắm tay Thanh đung đưa mãi mà không muốn buông, trên một cung đường lộng gió có vị tươi mát của mùa Hè. Đó phải chăng với riêng tôi đã là một điều gì đó đẹp đẽ và đủ lãng mạn lắm rồi sao? Là khi tôi được thấy mình đang thương yêu một người, ở bên cạnh người đó và nhìn ngắm thời gian trôi qua trong thi vị.

"Cứ mãi thế này thì thích nhỉ?"- Rồi tôi quay sang nhìn và ngắm nhìn gương mặt Thanh thật lâu. Để muốn ghi nhớ lại gương mặt tươi cười rất sáng trong của cô ấy.

du-vi-thoi-ao-trang

*****

Mẹ tôi gọi với từ dưới nhà lên gác xép nhỏ với âm vực đủ khiến tôi giật nảy mình: "Này Vinh, con có còn đang học bài hay không đó? Cũng đã khuya rồi, đừng cố quá con nhé!"

"Dạ! Vâng ạ!" –Tôi đáp lại cho mẹ an tâm. Đồng hồ điểm 23:00pm.

Quay trở lại với thực tại. Người tôi tứa mồ hôi ra ướt như tắm. Buổi tối mùa Hè nóng nực, khó chịu và phiền hà chết đi được. Rồi tôi thoáng nghĩ lại đoạn mình ngủ gật gà lúc nãy. Tôi đã có một giấc mơ chăng? Phải, khi bừng tỉnh, tôi nhận ra, tất cả chỉ là giấc mơ ảo mộng. Có lẽ đó là hệ quả của mấy bài tập tính phân lằng nhằng số má khiến tôi nhức đầu, mỏi óc rồi rơi béng vào cơn ngủ mê lúc nào không hay.

Rằng là trong cơn mơ màng ấy, tôi thấy bóng dáng cô bạn gái nhỏ nhắn với mái tóc dài đen mượt mà- một người mà tôi rất mực thương yêu.

Người ta bảo rằng, những gì trong giấc mơ đêm về chính là những mong muốn rất chân thực mà bạn đã từng nghĩ về.

2. Cô gái bước ra từ giấc mơ ấy đã từng là một người bạn thân thuộc của tôi. Cô bạn với vóc dáng bình thường, cách ăn mặc cũng hết sức bình thường. Mái tóc dài và đen mượt. Cô yêu thích viết lách và vẽ vời nhưng lại thiên về các môn tự nhiên hơn. Là Thanh.

Chúng tôi quen nhau ngay từ khi vừa đặt chân vào lớp 10 theo một cách cũng rất rất đỗi bình thường. Không có gì đặc biệt lắm! Cô bạn mà tôi đã tình cờ chung lớp học vẽ hồi cuối mùa Hè khi kì thi vào lớp 10 vừa mới kết thúc êm đẹp. Khi nhìn thấy bóng cô bạn cùng mái tóc đen dài mượt trong một sớm mùa Thu lành trong tại sân trường KSB. Chính trong khoảnh khắc cũng không có gì đặc ấy lại là nét đặc biệt riêng biệt đối với cá nhân tôi. Và rồi tôi cũng chẳnng dại gì mà bỏ lỡ cơ hội duy nhất của mình là: Tại sao không thử cho mình cơ hội được làm bạn cùng bàn với cô bạn này nhỉ?

"Chào bạn! Mình có thể ngồi chung bàn với bạn được không?"- Tôi đã cố nặn một nụ cười thật tươi để gây sức thiện cảm ngay trong lần đầu giáp mặt với cô bạn này.

"Ừ, bạn có thể mà! Chỗ này cũng đang trống đó thôi!"

Tôi vẻ trố mắt ra nhưng định hình ngay lại rồi nói:

"Cám ơn bạn nhiều nhé!"- Tôi thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống để lấy lại bình tĩnh.

Và tình bạn của hai chúng tôi dĩ nhiên nảy sinh từ đó! Rồi những lần trao đổi bài vở, share những thông tin về địa điểm ăn-chơi hấp dẫn trong thành phố mà vẫn đủ các tiêu chí chính là "vui-ngon-bổ-rẻ" cho nhau. Những lần thang thang khắp phố phường. Những món quà nhỏ xinh được tặng, chẳng cần nhận dịp gì cụ thể cả...Những điều giản dị đó đã vun vén cho tình bạn chúng tôi ươm mầm lớn lên mỗi ngày.

Khi đã thân nhau rồi, tôi phát hiện ra rằng, Thanh là một cô bạn khá là thú vị và có nhiều điểm cực kì hay ho. Cô thích viết lách và thường xuyên có bài đăng trên một số báo tuổi teen như Hoa Học Trò, Người Trẻ Việt, Trà Sữa Cho Tâm Hồn...Thanh hay nhắn tin giục tôi mua báo mau mau đi để đọc rồi cho cô phản hồi, góp ý. Tôi cũng may mắn là người đầu tiên được đọc những teenstory của Thanh khi vừa mới "ra lò" , trước khi cô bạn đủ tự tin để gửi đi cho chị biên tập phụ trách chuyên mục truyện ngắn. Nhớ những lần lãnh được nhuận bút, chúng tôi rủng rỉnh vui chơi, ăn uống mê tơi.

*****

Thanh thân thiện và hiền hòa. Là một trong số ít những đứa con gái trong lớp không tỏ vẻ điệu đàng, yểu điệu trước mặt bọn con trai. Dù Thanh không lọt vào top hot-girl của lớp nhưng những lần tôi lặng lẽ ngắm cô nàng, thầm thấy, cậu ấy cũng xinh xắn đó chứ! Những đường nét dịu dàng và nữ tính. Tóc buộc ngang vai, đôi khi để xõa ra. Làn da trắng như sứ. Môi hình tim...Đặc biệt, tôi dừng tâm lưu nhớ nhất ở nụ cười răng khểnh như tỏa nắng ấm của cô bạn. Khi bắt gặp hình ảnh của Thanh ở đâu đó, trong bất cứ hoàn cảnh nào đi chăng nữa. Mỗi khi cô nàng bặm môi, nhăn mặt lúc gặp phải bài tập khó nhằn. Khi Thanh tám chuyện với hội bạn thân. Hay khi một sớm tôi thấy cô trực nhật lớp...Tôi đều thấy vẻ lạc quan, yêu đời, sức trẻ toát ra từ cô bạn. Những điều đó không dưng khiến trái tim tôi bỗng trào dâng đầy hứng khởi.

3. Rồi năm tháng qua đi mau chóng. Hết mùa Hè lớp 10, chúng tôi lại mong ngóng lên lớp 11. Khi đã lên lớp 12, phải đối mặt với biết bao lo toan nhọc lòng khác. Trong suốt gần ba năm qua, chúng tôi vẫn ngồi chung bàn với nhau, vẫn là đôi bạn thân cùng tiến. Rồi chúng tôi cũng đứng trước ngưỡng của cuộc đời. Là chọn trường và làm hồ sơ thi đại học. Tôi gặng hỏi Thanh:

"Năm nay cậu sẽ nộp hồ sơ vô trường nào thế?!"

"Tớ....À, còn cậu?"

"Tớ thi bên Học Viên Báo Chí, khoa ngôn ngữ Anh."

"Còn tớ sẽ cố gắng thi hai khối. Ban A, tớ sẽ thi sư phạm Hóa. Còn ban B tớ thi Dược."

"Wow! Tớ rất bất ngờ khi cả hai ngành cậu chọn lại không hề liên quan đến viết lách. Tại sao thế?!"

"Vậy cậu nghĩ tớ sẽ hợp với nghiệp viết lách sao?"

"Ai bảo cậu cũng có duyện với báo chí mà. Tớ thấy cậu có bài đăng báo thường xuyên trên Hoa Học Trò, Người Trẻ Việt, Trà Sữa Cho Tâm Hồn...mà. Đâu phải, người trẻ nào cũng có lối suy nghĩ, hành văn và được duyệt bởi những tờ báo lớn cho teen như cậu đâu?"

"Sự thật là tớ rất thích viết. Với công việc viết, nó là niềm vui thú của riêng tớ rồi, nhưng..."

"Sao cậu???"

"Tớ nghĩ về lâu dài, biết đâu, tớ sẽ không thể còn những cảm xúc để viết truyện được nữa. Tớ muốn một công việc ổn định về sau này, thứ đến mới là viết lách. Tớ vẫn sẽ viết khi còn có thể mà. Cậu ủng hộ tớ chứ?"

"Có chứ! Nhất định rồi mà!"

"Những công việc mà tớ yêu thích như viết lách, vẽ vời...đa phần là dựa vào cảm xúc, cảm hứng là chính yếu. Như vậy, ta rất dễ có những thói quen tùy tiện và nuông chiều cảm xúc. Kiểu hứng lên thì làm. Và chỉ làm tốt nhất khi có cảm hứng. Ngược lại, sẽ thật tệ hại khi mà cảm xúc trong tớ bị đình công và cạn kiệt dần đi. Lúc đó, có thể tớ sẽ bất lực với chính bản thân mình."

Tôi tiu nghỉu nhìn Thanh. Thế là xong màn hỏi dự định hướng nghiệp.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy cô bạn thân của mình nom có vẻ "cụ non" đến vậy. Khi ấy, tôi nhận ra đằng sau vẻ dịu dàng tưởng như yếu ớt của cô nàng đó lại luôn ẩn chứa những suy nghĩ chín chắn với những bước đường được hoạch định ra để lấp đầy những năm tháng tuổi trẻ ý nghĩa của cô bạn. Để mọi thứ không trôi qua trong vô ích, lãng phí và tiếc nuối. Cũng từ đó, mà trong đầu tôi như vỡ ra đôi điều cho riêng bản thân mình, về những ngày quan trọng sắp tới của cuộc đời mình. Cái nhìn về cô bạn thân có đôi phần đổi hướng mà thay vào đó là cộng thêm một chút nữa ngưỡng mộ và yêu thương.

4. Chúng tôi cùng nhau bước vào kì thi cuối cấp. Trông ai cũng trở nên bận rộn "chạy show" như những teen-star từ lớp học chính khóa sang lớp học phụ đạo bên ngoài trường. Rồi còn bù đầu với cả đống đề cương, sách vở. Tôi nhẩm tính vui vui là: nếu thử đặt những đống sách vở, giấy tờ đó lên bàn cân, khéo không ngờ nó còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể của những cô cậu học trò bỗng tụt kí, gày sọt đi trông thấy. Ba mẹ, người thương nhìn qua cũng thoáng xót lòng thay.

Tôi và Thanh thực sự không có thời gian để gặp mặt nhau nhiều. Hai chúng tôi học khác khối thi. Tôi lại thường xuyên đến trường vào những lúc sát rạt giờ học. Rồi trống tan trường một cái, tôi lại phải lủi nhanh tới lớp ôn luyện sớm, khi mà chưa ai kịp dáo dáo tìm hoặc kịp gọi tên tôi. Tôi vốn biết, Thanh cũng không khả dĩ hơn chút nào. Cậu ấy lại thi hai khối nữa. Chúng tôi quay cuồng với những bộ đề thi, hồ sơ, giấy tờ...Biết là thầm thương nhau nhiều, nhưng cũng còn nhiều những khó khăn, trắc trở chúng tôi cần đủ can đảm, mạnh mẽ vượt qua. Rồi thì, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua thôi mà.

*****

Kì thi tốt nghiệp THPT qua đi nhanh chóng và nhẹ nhàng vào những ngày đầu tháng 6. Tất cả học sinh của tập thể lớp 12B4 của chúng tôi đều vượt qua kì thi chung đó êm đẹp. Xong. Và giờ đã đến lúc nói lời tạm biệt mãi mãi với một thời áo trắng hồn nhiên. Cuộc đời dài rộng phía trước chúng tôi sẽ cùng bước, nhưng trên con đường và chọn lựa riêng của mỗi người.

Thú nhận là tôi rất nhớ Thanh. Nỗi nhớ có thật, mặc dù tôi vẫn nhìn thấy cô bạn mỗi ngày, qua ảnh trên FB thôi. Nhưng tuyệt nhiên chúng tôi không thể còn ngồi lại chung bàn với nhau được nữa. Đó là sự thật đắng lòng. Rồi chẳng hiểu làm sao, tôi tự hỏi, nếu mai này...khi tất cả chúng tôi rồi cũng phải bất đắc dĩ chia xa nhau mà thôi. Chỉ nghĩ tới đó thôi, không hiểu sao tôi thấy buồn đến tê lòng.

Lễ tốt nghiệp- Made in 12 diễn ra trong niềm vui, nước mắt, nụ cười đan xen...Chúng tôi trao nhau những lời chúc, nhắn gửi, thủ thỉ với nhau những lời yêu thương sau cuối của đời học sinh trong những giây phút còn may mắn được ngồi nán lại trên ghế nhà trường. Để kịp ghi nhớ lại những gương mặt đã từng thân quen. Những chữ kí ngộ nghĩnh, ngố tàu, sến sẩm... trên vạt áo trắng học trò. Những tấm hình được chụp, có bạn, có tôi, vành mỗi giãn nở nụ cười đấy, nhưng sâu nơi khóe mi mấp mé thứ gì đó trong suốt, ươn ướt, long lanh. Như một cách nuối tiếc thời học sinh đầy hoài niệm.

Bạn bè của tôi ơi, mai sau này, nếu có gặp lại, kỉ niệm còn được gọi tên thành cảm xúc chứ?! Nếu còn liên lạc với nhau là còn quan thiết. Riêng bản thân tôi, sẽ còn mãi coi trong và trân quý tình bạn, những khoảnh khắc khó quên lúc này về sau này nữa. Yêu thương tất cả mọi người.

5.Một ngày được nghỉ học tại lớp học ôn của thày Hòa. Tôi đã mạnh dạn và lấy hết can đảm để bấm số của Thanh. Những dòng âm thanh tút tút đổ dài làm tôi bối rối và thấy có không ít sốt ruột, mong ngóng. Nhưng rồi, đầu dây bên kia bỗng trả lời, vẫn với giọng nói nhẹ nhàng thường trực của cô bạn trước đây:

"Alo, Vinh gọi đó hả? Tớ nghe nè."

"Thanh à, cậu có đang ở nhà không đấy, hay đang đi ôn?!- Giọng tôi cứ ấp a ấp úng và nghe ngốc xít vô cùng.

"Ừ, tớ đang ở nhà đó, Vinh."

"À mà, cậu...cậu có rảnh chút xíu không?"

"Có! Chiều tớ không có giờ tới lớp."

"Thế thì...tớ đến nhà cậu, để....Vì hình như, tớ nghe bảo cậu sắp đi đúng khônggggg?"

"À, thế thì cậu đến nhé! Chiều nay, tớ sẽ đãi cậu bánh tiramisu trà xanh nhé! Cậu nhớ đến nếm thử nhé! Không mai này không có cơ hội đâu đấy! Biết không?"

Rồi tôi ừ hữ, trả lời Thanh và hẹn với cậu chừng khoảng 30 phút nữa sẽ có mặt. Trong lòng tôi vui như nhảy dựng lên. Chắc chẳng thể nào đếm nổi trong bụng tôi lúc ấy có cả vô số "lá cờ" đang "mở" phấp phới trong bụng. Và tôi đi. Đặt bịch quà đã tự tay mình chuẩn bị sẵn vào giỏ xe. Tôi guồng chân đạp những vòng xe nhịp nhàng bon bon trên cung đường quen thuộc. Miệng hát vu vơ giai điệu nào đó vui tươi lắm!

"Bước xuống phố, trái tim rộn vang hân hoan.

Hát câu yêu đời..."

Nhà Thanh cách nhà tôi hai dãy phố và một khúc quẹo trái là tới nơi rồi. Mái nhà của cô bạn rợp bóng lá sa-kê bung xòe trước cổng xanh mát lành hiện ra trước mắt tôi. Nhấn phanh dừng hẳn lại, tôi với tay phải nhấn chuông cửa. Tay trái vẫn cầm chặt túi quà. Lúc ấy, không hiểu sao, tôi lại thấy bàn tay mình run nhẹ, một cảm giác hồi hộp xâm chiếm tôi bất thường.

Kính coong. Kính coong...

"A cậu đến rồi hả? Vào nhà mau đi, nay trời nắng to quá hà!"- Sự nhiệt tình, hiếu khách được biểu hiện trên gương mặt của Thanh cùng nụ cười sáng tươi đã làm tôi bớt đi phần nào chút hồi hộp ban nãy. Tôi nhoẻn miệng cười thật tươi đáp lại cô ấy.

" Cậu uống cho vơi cơn khát này."- Tôi mau lẹ đón lấy cốc nước chanh mát lạnh từ tay Thanh. Hình như cô bạn đã chuẩn bị từ trước đó rồi.

"Sao đến nhà chơi với tớ mà còn mang theo nhiều quà cáp lỉnh kỉnh thế kia?"

"Đâu có gì đâu"- Tôi lại chợt thấy lung túng kinh khủng.

"Cho tớ xem được không?"

"À, ừ, được chứ! Quà cho Thanh mà."

"A! Ô mai sấu, cốm xanh...Ủi ôi, ngon lành quá!"

"Hey! Đừng bóc chúng vội nhé! Tớ muốn tặng cậu mấy món đặc sản Hà Nội này để sắp tới khi đi học xa, cậu nhớ mang theo nhé, được không? Mai này vô Sài Gòn rồi, đến với ngôi trường mới, cậu cũng phải có tý chút quà ra mắt, làm quen với bạn bè trong ấy chứ! Cậu hãy giới thiệu những món quà vặt nho nhỏ, bé xinh này cho họ nghe bằng tất cả tình yêu thương của một người con gốc Hà Thành, kể cho các bạn ấy biết đôi phần nét đẹp của một thành phố yêu quý của chúng ta, về mái trường KSB và những người bạn nữa, được không Thanh?"

" Ý kiến của cậu thật tuyệt vời. Và tớ cũng đang có ý định sẽ cùng mẹ đi lựa chút quà mang theo đó! May mắn và trùng hợp thay. Tớ cám ơn cậu về những món quà đáng yêu này. Cậu quả một cậu chàng chu đáo và tâm lí! Sẽ thật may mắn cho..."

"À, không có gì đâu!" Tôi cắt ngang lời của Thanh ở lưng chừng như thế, chẳng kịp nghe vế sau đó Thanh sẽ nói gì, à mà cũng không thấy cô bạn có nhã ý nhắc lại. Đành cho qua đi vậy.

Nhưng ý nghĩ sớm muộn gì rồi cô bạn thân của tôi cũng rời khỏi Hà Nội và tôi, để đi đến vùng đất mới, tôi thấy buồn đến tê lòng. Rồi không dưng tôi ngồi ngẩn người ra, cho đến khi cô bạn gọi với tên tôi lên:

"Này, này, Vinh à! Cậu đang nghĩ vẩn vơ gì thế?"

"À không!"- Tôi lấp liếm, giấu nhẹm đi nỗi buồn vào sâu trong lồng ngực.

"Là tớ đang thử tưởng tượng xem, Sài Gòn nom sẽ như thế nào ý mà?"

"Có gì vô đó tớ sẽ chụp ảnh gửi về hòm mail cho cậu ngắm được mà. Cậu có thể yên tâm đi. Vì là bạn thân lên tớ sẽ nhất định enjoy Sài Gòn cùng cậu, ít ra là qua những bức hình, qua góc nhìn của tớ. Cậu tớ nhé! Sớm thôi hà."

"Ừ, tớ đợi được mà."- Tôi cố nói để giấu đi cái giọng buồn thảm như muốn chảy nhão của mình lại. Rốt cuộc, cô gái nhỏ của tôi vẫn đi thôi. Không có gì thay đổi được. Đâu đó, có nhịp buồn xông nhẹ lên tim. Trôi nhẹ đi một khoảng thời gian, tôi cứ bâng khuâng đưa mắt ngắm nhìn căn phòng khách nhà Thanh như để ghi nhớ lại không gian ấy. Biết đâu, phải thật lâu nữa tôi mới có dịp quay lại nơi này. Hoặc biệt đâu, không thể quay lại, mãi mãi.

"Cậu có muốn ăn thử chút bánh Tiramisu vị trà xanh- một thử nghiệm làm bánh mới của tớ?"

"Okie cậu! Cho tớ nếm với nhé!"

"Đợi tớ chút xíu nhé!"

Mẻ bánh Thanh mang lên thơm ngon dậy mùi. Những chiếc bánh xinh xẻo được làm ra từ đôi bàn tay khéo léo của cô gái dịu dàng mà bao năm tôi đã may mắn được làm bạn.

"Cậu ăn đi nàyyyyy."-Tôi há miệng, đón lấy miếng bánh từ muỗng của Thanh. Tôi nhấm nhẳng bảo:

"Liệu đây có phải miếng bánh cuối tớ được nếm không?"

"Cậu đừng nghĩ vậy! Tớ sẽ rất nhớ cậu mà. Đừng bao giờ quên tớ nhé! Cậu bạn thân nhất của tớ. Có dịp, nhất định tớ sẽ về Hà Nội mà. Lúc đó, cậu có ra đón tớ không đây?"

"Ừ, Hà Nội và tớ sẽ đợi cậu về vào một ngày không xa."

Tôi bỏ thêm miếng bánh vào miệng. Vị tiramisu trà xanh tan quyện trong miệng mịm màng và đắng ngọt.

Tôi chào thân ái Thanh. Rồi chúc cậu an lành- thành công và trở về nhà. Những vòng xe đạp chậm chạp và trễ nải. Sau lưng, những vạt nắng chiều buông hắt hiu. Rốt cuộc, tôi đã không thể làm được theo như ý định đã hoạch định sẵn trong đầu, ngoài lời chào tạm biệt và đôi món quà nhỏ. Phong thư gấp làm đôi vẫn nằm im trong túi áo khoác mỏng mà tôi đã bối rối và thật ngốc nghếch để không biết thốt thành lời nào để gửi tặng cho Thanh. Phong thư chỉ viết vỏn vẹn dòng chữ nắn nót: "Có thể cậu không biết! Tớ đã từng rất thích cậu.". Đó là bí mật cần được nói ra, nhưng tôi đã nghẹn ngào ngôn từ mà không thể. Rõ ràng nó như nỗi buồn rơi xuống trên tôi. Rồi Thanh sẽ đi, đến một nơi xa tôi cả nghìn km đường chim bay.

6. Những ngày của mùa Hè trôi qua nhanh chóng và mùa thi cử bỏ lại sao bao cố gắng không ngừng, sau bao mệt nhọc và không quản công đã được đền đáp một cách xứng đáng và thỏa lòng. Tôi nhận được giấy báo kết quả đại học. Tôi đậu vào đúng ngành, đúng trường mình đăng ký.

Năm 18 tuổi, một trong những điều đẹp đẽ nhất đó là ta được đậu vào một trường Đại Học mà mình hằng mơ ước. Niềm vui mơn man cùng với những bữa tiệc ăn mừng của gia đinh, bạn bè. Những lời dặn dò, nhắn nhủ này nọ hữu ích và cảnh giác cho tôi trước một ngưỡng cửa của cuộc đời. Về một cuộc sống xa nhà và độc lập hoàn toàn.

Tôi biết tin Thanh cũng đã đậu vào ngành dược của đại học y TP.HCM, đúng một ngành học mà cậu yêu thích. Tôi nghĩ chắc cô bạn sẽ vui nhiều và cũng đang háo hức chờ ngày nhập học như tôi. Thanh email về, bảo vẫn nhớ và cám ơn những món quà tôi tặng bạn ấy hôm nào. Thanh hứa nhất định sẽ giới thiệu cho mấy người bạn Sài Gòn biết về Hà Nội, về mái trường KSB, về cậu bạn thân trí cốt...bằng tất cả những thương yêu và hứng khởi để kể về một nơi tớ đã từng gắn bó rất lâu. Nó tuyệt vời đến mức nào.

Tôi viết mail trả lời, cám ơn Thanh, một lời cám ơn chân thành. Tuyệt nhiên vẫn giấu nhẹm đi vụ lá thư gửi hụt của buổi chiều chia tay hôm nào. Nó như trở thành hoài niệm đắng ngọt như vị Tiramisu hôm nào tôi được nếm ở nhà Thanh.

Rồi tôi gấp laptop lại, uể oải quăng mình lên nệm giường. Những ý nghĩ miên man về một thời học sinh chạy xẹt qua như thước phim chiếu chậm đầy hình ảnh tái hiện ùa về.

Tất cả những điều ấy, đã làm nên một thời áo trắng tươi đẹp trong tôi. À mà, chắc cũng chẳng phải của riêng gì tôi đâu. Ai cũng có một thời để nhớ và niệm suy trong lòng.

Đêm cuối mùa Hạ, có gió mát lành dịu dàng thổi qua. Và trong giấc mơ đêm về, trái tim tôi đập những nhịp khe khẽ. Những hồi ức thân thuộc lặng lẽ ùa về.

Tôi nhớ bạn bè, tôi nhớ mái trường mến yêu.

Tôi nhớ ai đó đến nao lòng với hình dáng nhỏ xinh và mái tóc dài đen mượt...

Tôi nhớ!

*****

Sớm mai, cuộc sống tươi đẹp sẽ về. Bình minh sẽ mang theo những gam màu mới!

Chuyện của tuổi học trò. Mãi mãi vẫn nguyên vẹn và lành trong như chính những ngày thanh xuân của chúng tôi vậy.

Ninh Bình, 10/05/2014.

HAMLET DUY THÀNH

Ngày đăng: 13/09/2014
Người đăng: Hamlet Duy Thành
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
Câu chuyện của người khác
 

Ai cũng cho rằng mình khổ nhất, cuộc đời của mình là đau thương nhất, thực ra chỉ vì không biết đến câu chuyện của người khác mà thôi

Trần thế - Mộc Phạn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage