Gửi bài:

Phép màu

Đối với chúng tôi, nó đã là cái gì đó lớn lao, cao xa và vĩ đại hơn rồi. Không chỉ đơn thuần là bạn mà nó chính là tình cảm gia đình.

***

Tôi có vài người bạn thân.

Đi chung đường với nhau cũng lâu rồi nhưng vẫn chưa bỏ tôi lại dù tôi xấu tính, khó chịu, cứng đầu và bướng không mấy ai chịu nổi.

phep-mau

Tôi có một thằng bạn. Chúng tôi cùng nhau trải qua một vài mùa hè ở những nơi xa lạ để vơi bớt nỗi buồn và sự bon chen ở cái thành phố hơn tám triệu dân mà chúng tôi chen chúc mỗi ngày. Nó có vẻ ngoài bặm trợn và khá láo (nguyên văn những lời người khác mới gặp hay nói về nó). Béo mà không bao giờ thừa nhận và hay hoang tưởng về ngoại hình của mình (thích tự nhận mình cao to và đẹp trai, hoang tưởng hết sức). Nó hút thuốc nhiều, hay nhậu nhẹt. Còn cả hay tranh cãi và ăn hiếp tôi vì tôi thấp bé nhẹ cân hơn. Chưa kể đến việc đã béo còn ăn siêu nhiều, luôn phải là người giải quyết hậu sự khi chúng tôi đi ăn chung mà không tài nào ăn hết (mỗi lần như thế lại í ới gọi tên nó). Chung quy là tính xấu nhiều vô kể. Nhưng. Nó lại là đứa nuôi ăn tôi những ngày hết tiền ở Sài Gòn. Thấy có lỗi với tôi vì lỡ hẹn một chuyến du lịch. Cõng tôi leo cầu thang từ tầng một lên tầng ba (hay bốn gì đấy bây giờ không nhớ rõ nữa) vì đi bộ nhiều và đau chân dù nó cũng phải đi quãng đường như vậy và cũng rất đau chân. Nó mua sữa và bánh mì cho tôi khi tôi nhịn đói. Động viên và vả cho tôi vài cái để tôi tỉnh khi tôi buồn những chuyện điên rồ. Nó biết về ước mơ của tôi và không cười nhạo. Là thằng béo hay làm mẹ tôi vui và coi như con cái trong nhà vì nó ăn nhiều và khen đồ ăn mẹ tôi nấu. Nó coi trọng tôi và quãng thời gian chúng tôi quen biết, không bỏ tôi lại để chọn lấy tình yêu, nó cố cân bằng cả hai bên. Tôi biết nó phải gồng mình, dằn vặt và day dứt hơn cả dù trong tình huống đấy nó hoàn toàn có thể lựa chọn bỏ lại tôi, nhưng nó không làm như cái cách nhiều đứa vẫn làm là vứt lại tôi. Nó là người lê la sài gòn với tôi khi tôi buồn, mua bia cho tôi dù trong người cũng sắp cạn tiền. Và không bao giờ tính toán với tôi, không lấy đồng tiền ra nói chuyện với tôi dù điều kiện nhà nó hơn hẳn nhà tôi. À thì nó xấu tính nhưng xấu tính thì mới chơi được với đứa xấu tính như tôi lâu thế chứ nhỉ.

Tôi có một cô bạn. Trong mắt mọi người cô ấy là người ngang bướng, hay nổi nóng và hầu hết mọi người nhìn cô ấy với con mắt dè chừng, kiêng nể. Nhưng cô ấy lại là người mang sữa sang chỗ làm cho tôi khi tôi ốm. Là người đưa tôi tới chỗ học sau đó vòng về nhà, tự tay rửa xe cho tôi rồi khi tôi tan học lại chạy ra đón tôi. Là người không thích nem nướng nhưng mỗi lần tôi đi học xa về đều ráng chịu đựng vào quán ngồi với tôi chỉ vì tôi thích ăn. Cô ấy có hẹn với tôi, người yêu gọi, cô ấy bảo bận, tôi bảo tôi có thể về sớm, cô ấy nhất quyết không chịu và vẫn đi với tôi; cô ấy nói với tôi rằng một là một, hai là hai, là cô ấy có hẹn với tôi trước. Thi thoảng cô ấy vẫn cố chấp giữ lời hứa với tôi như thế dù rằng cô ấy có thể dàn xếp theo một cách khác và bớt thời gian bên tôi lại. Cô ấy cố gắng lắng nghe những điều tôi không thích và nếu thấy đó là cô ấy sai, cô ấy sẽ sửa đổi, cô ấy tôn trọng ý kiến của tôi. Cũng có đôi ba lần gãy đoạn trong suốt thời gian chúng tôi bên nhau. Nhưng sau những lần ấy, cô ấy không hề dè chừng hay xa tôi, cô ấy vẫn luôn đối xử với tôi như ngày đầu chúng tôi thân nhau. Cô ấy gọi mẹ tôi là mẹ và yêu thương em trai tôi. Cô ấy xuất hiện trong những khung hình của tôi thường xuyên dù đôi lúc tôi biến cô ấy thành bù xù, già chát. Cô ấy vẫn rất vui, vẫn giúp tôi thực hiện những điều tôi thích. Cô ấy chạy cả chục cây số để xuống đón tôi lên nhà và tỉ mẩn duỗi lại mớ tóc thảm họa cho tôi khi tôi lỡ uốn và nó xoăn tít như mấy bà thím. Cô ấy không giận khi tôi nói tôi từng có suy nghĩ không tốt về cô ấy, về tình bạn của chúng tôi trong thời gian xa nhau. Cô ấy bảo tôi viết gì đó cho cô ấy. Sau bao nhiêu lâu chơi với nhau thì đến tận bây giờ mới gõ được cho cô ấy vài trăm chữ trong khi tôi vẫn viết cho vài nàng thơ nào đấy của mình. Chắc mày không giận khi đọc được đâu nhỉ?

Tôi có một ông bố trẻ. Hay gọi tôi là siđa vì sức khỏe dặt dẹo. Là bác sĩ của cái máy tính bàn siêu rởm của tôi quanh năm suốt tháng. Hễ hỏng, hú một phát là lại xuất hiện. Đúng hơn là gần như chỗ nào hỏng hóc trong cuộc sống của tôi là lại xuất hiện (đôi lúc như bụt cứu thế) Là người hay mò mặt lên Acoustic ngồi cùng tôi sau mấy buổi học thêm cuối năm 12 dù sắp thi cử tới nơi vì không yên tâm khi để tôi về khuya một mình. Là người lọc cọc xách vào sài gòn cho tôi hũ sấu vì tôi thích ăn, gửi gắm người này người kia cây bút kim loại bé xíu có tên tôi để mang về được cho tôi. Là người đi học xa thường bị tôi trêu là sống xa ánh sáng văn hóa. Mỗi lần gọi về cho tôi cả giờ đồng hồ toàn kể chuyện đơn vị, ném bom, chiến tranh với vẻ đầy hứng khởi; là người thấy vui khi tôi chỉ gửi được vỏn vẹn một cuốn sách vào ngày sinh nhật năm đầu tiên đi xa nhà. Dù mỗi lần gọi là phải tranh giành cái bốt điện thoại với mấy chục người và thi thoảng khi nói chuyện lại có người nói vọng vào 'Bạn ơi, bạn đã gọi xong chưa.' nhưng vẫn cố tranh giành để gọi. Là người khi tôi mua đồ lại lo tìm chỗ để tôi mua vì sợ tôi lơ ngơ lại bị lừa. Chung quy lại chỉ là thương tôi và thương tôi thôi.

Tôi có một tri kỉ. Là người lắng nghe những điều vụn vặt trong cuộc sống của tôi, ghi nhớ những người đi qua cuộc đời của tôi rõ ràng như những người đi qua cuộc sống của bạn ấy. Là người mua bông băng, thuốc đỏ, thuốc kháng sinh cho tôi khi tôi bị thương. Là người cùng vào bệnh viện khám với tôi và an ủi tôi khi kết quả không tốt. Người ép tôi ăn hết cái này cái khác khi tôi lên nhà chơi. Người sẵn sàng nhường cho tôi cuốn sách, bộ quần áo mình thích. Là cái ngân hàng giữ tiền cho tôi trong suốt thời gian tôi dành tiền mua máy ảnh, điện thoại. Người vẫn cứ đi ăn với tôi mỗi khi tôi buồn dù sợ béo. Người chẳng bao giờ nói ra nỗi buồn của mình cho tôi vì sợ tôi buồn, vì biết tôi là đứa đa cảm và hay bị bệnh ôm đồm cảm xúc vào mình. Là người tôi có thể tự do kể về những thứ làm tôi đau rồi ngồi trước mặt khóc ngon lành. Là người kiên nhẫn nghe tôi ca tụng các oppa dù chỉ đam mê xem bóng đá và đá pes. Người mà tôi muốn được chở đi học mỗi sáng thứ bảy, ngồi sau lưng tôi để tôi tra tấn bằng giọng thét vịt trời của tôi. Người làm tôi buồn và thấy thiếu vì những sáng thứ bảy sài gòn không có người ấy ngồi sau xe. Người mà dù có bao nhiêu câu chữ cũng không thể diễn tả hết được những điều tuyệt vời đã dành cho tôi. Mà thôi, tao viết về mày nhiều rồi, phải dành phần cho người khác chứ. Lần này mày xếp cuối vì lần nào cũng xếp đầu rồi.

Có người nói với tôi 'Không có tình bạn đơn thuần giữa nam và nữ!'. Ừ, tôi cũng nghĩ chả có đâu! Đối với chúng tôi, nó đã là cái gì đó lớn lao, cao xa và vĩ đại hơn rồi. Không chỉ đơn thuần là bạn mà nó chính là tình cảm gia đình.

Cũng có người hỏi tôi có tin vào phép màu hay không? Tôi từng trả lời tôi tin chỉ có một phép màu duy nhất đó là được bố mẹ ban tặng sự sống, còn lại cái mà mình cho là phép màu đều phải do tự bản thân tạo ra. Bây giờ, tôi nghĩ có lẽ tôi biết được thêm một phép màu nữa. Là được gặp những người yêu thương tôi đến thế này. Đường còn dài, còn dài.. cũng chẳng biết chúng tôi có thể bên nhau bao nhiêu mùa hạ nữa, nhưng chỉ cần còn được bên họ, nhất định, chúng tôi sẽ vui vẻ mà trải qua những năm tuổi trẻ này.

Tôi vẫn thường tưởng tượng về cảnh chúng tôi năm bảy mươi tuổi, tóc bạc, răng rụng, tai lãng và trí nhớ cũng thành trí nhớ cá vàng quên trước quên sau, ngồi với nhau ôn lại những năm đã qua và cãi nhau rần trời như những năm còn trẻ.

Huns
(Theo tumblr chuyenchuake)

Ngày đăng: 03/01/2015
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Thép đã tôi thế đây
 

Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí…”

Thép đã tôi thế đấy (Nikolai Alexeevich Ostrovsky)

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage