Gửi bài:

Chuyện không của riêng ai

Để đọc và hiểu truyện này bạn phải vất vả đôi chút, đó là bạn phải nhớ, nhớ và nhớ cộng thêm một chút tưởng tượng nữa.

Đầu tiên, bạn phải nhớ lại cái khoảnh khắc gần cuối năm lớp mười hai, cái khoảnh khắc vừa buồn, vừa mong đợi, vừa lo sợ . Mình nghĩ việc nhớ lại khoảnh khắc ấy đối với ai đã từng là học sinh cũng dễ thôi mà phải không. Còn những bạn chưa trải qua giây phút đó thì hãy... gắng tưởng tượng nhé.

Đó là những ngày mệt mỏi với đống bài vở chất chồng, đó là những ngày bạn bè thân thiết gắn bó nhau hơn, áo trắng đứa nào đứa nấy đầy ra những dòng lưu bút chữ ký, những ngày thầy cô hiền lành hơn, những ngày sân trường đỏ rực bởi sắc phượng.. Những ngày thằng bạn ngồi kế tự nhiên dễ thương quá thể, nói gì cũng không cãi, sai gì cũng làm tuốt. Tưởng tượng đi, dễ mà phải không?

Tiếp theo bạn hãy tưởng tượng hoặc nếu như khó tưởng tượng bạn cứ sánh vai mình là nhân vật trong truyện luôn cũng được, chả sao cả.

~~~^_^~~~

chuyen-khong-cua-rieng-ai

Nếu bạn là nam bạn hãy vào vai một anh chàng giỏi các môn tự nhiên nhưng dở tệ các môn xã hội. Một anh chàng có thể hồ hởi và là điểm sáng trong đội đá banh trên sân trường với đầy ánh mắt ngưỡng mộ trông theo của biết bao áo dài phấp phới đẹp rực rỡ dưới nắng vàng.

Nhưng anh chàng này lại " khá chuối " khi những áo dài hâm mộ gửi thư làm quen, mà mặt cứ ngô ngô ngây ngây thấy mà tội. Anh chàng này khá là ga lăng khi ra về không ngại cực nhọc dắt xe giúp các áo dài vướng víu, nhưng lại giở giọng cán bộ lớp mà bắt nạt nhỏ bạn thân xách giúp cặp, hay mua giúp chai nước lúc chơi bóng vã mồ hôi...

Vào những ngày cuối năm, bạn sẽ hơi mệt vì phải ngày đêm tụng mớ bài học của các môn xã hội, ngoài ra bạn còn phải ráo riết giải đề các môn tự nhiên. Bạn sẽ ít có thời gian đi đá banh dù cho lời mời về trận đấu có sôi nổi cách mấy, phần thưởng có hấp dẫn thế nào bạn vẫn phải kiên định vì hai kỳ thi quan trọng sắp tới. Bạn sẽ thôi không còn lí lắc loi nhoi tha hồ chém gió với những thằng mày râu khác trong lớp, và dẹp luôn cái chuyện hù nhỏ bạn ngồi trước với con chuột mủ mới mua hôm qua. Bởi vì bạn đã lớn.

Bạn đã bắt đầu có suy nghĩ về tương lai phía trước, biết thông cảm với những khó khăn mệt mỏi của ba mẹ, biết quan tâm và chăm giảng bài cho đứa em ở nhà . Và hơn hết bạn bắt đầu muốn thể hiện mình là một đứa con trai tháo vác, thích làm việc nặng nhọc, ăn nói chững chạc hơn, tập tành bia rượu, để chứng tỏ mình đã là người lớn. Bạn bắt đầu cảm thấy rung động khi một bóng áo dài thướt tha lướt trên sân trường...

Rồi bạn cũng biết quý trọng thời gian ở trên lớp, bạn sẽ quan tâm nhỏ bạn thân nhiều hơn và bớt la mắng khiến nó tưởng hôm nay mặt trời mọc phía tây. Tuy bạn giỏi nhưng cũng có một số bài tập nâng cao rắc rối khiến những công thức bạn thuộc lòng hằng ngày loạn xị cả lên mà chã biết áp dụng cái nào. Tất nhiên bạn sẽ nhờ quyền trợ giúp là nhỏ bạn thân giỏi chăm.

- Giảng giúp tui bài này đi, khó quá trời quá đất!

- Bài này chỉ khó đối với những người không tập trung nghe giảng thôi, pleu!

- Ơ....lâu lâu được lên chức gia sư thấy mà làm phách!...

- Haha, chọc ông thôi, đưa đây.

Rồi nhỏ cũng chỉ bạn tận tình dù có đôi lúc hỏi lại những "câu kê tủ đứng" để bạn quê mà tức tối cả lên.

Rồi bất chợt khi trực tiếp ngồi ngắm nhỏ bạn thân bao năm qua với khoảng cách không thể gần hơn, bạn cảm thấy căng thẳng và tim bạn như vừa chạy marathon xong. Chưa bao giờ bạn phát hiện tóc nhỏ dài mượt và óng ánh trong nắng đến thế. Chưa bao giờ bạn thấy nhỏ cười mỉm khi cặm cụi giải xong bài toán với đáp án chính xác, dễ thương đến thế. Rồi khi nhỏ ngước lên.

- Xong rồi, tui làm cái rột là xong, ông so đáp án đi. Ơ....ơ...

Mắt nhỏ và mắt bạn bất chợt chạm vào nhau, nhỏ phát hiện thì ra bạn nảy giờ nhìn lén nhỏ. Không hẹn, cả bạn và nhỏ ngượng ngùng đỏ mặt cùng lúc quay đi nhìn chỗ khác.

Bạn giả vờ vội vàng xếp lại tập vở.

- À à tui hiểu rồi cám ơn bà nha, giờ tui bận....chạy ra đá banh với tụi nó. Thôi tui đi nha!

Rồi bạn chập choạng thế nào lại ủi vào người đám bạn khiến nó la mắng chí chóe.

Ngày hôm sau, lúc bạn đang hí hoáy cùng những đứa bạn trong lớp ký tên vào áo của nhau và ghi lưu bút, thì bạn thấy trước cửa lớp có vài thằng con trai lớp bên đang đứng.

Nhỏ bạn thân của bạn từ trong chỗ ngồi bước ra, hai người nói gì đó rồi bạn thấy nhỏ cười cười thẹn thùng . Khi tụi con trai lớp bên đi về, nhỏ bước vào, bạn quay sang hỏi.

- Ủa tụi nó kiếm bà có chuyện gì vậy?

- À, bạn Thắng lớp bên rũ mình đi xem phim.

- Rồi bả trả lời sao?

- Mình nói là lát ra về mình trả lời.

Tự nhiên trong lòng bạn lại thấy khó chịu khi nhỏ nhận được lời mời của thằng con trai khác. Rồi cũng chã hiểu sao bạn lại mong nhỏ từ chối lời mời, bạn cũng chẳng hiểu lí do là vì sao nữa.

Lúc ra về, lớp trưởng yêu cầu mọi người trật tự trong giây phút rồi đưa ra kế hoạch liên hoan tối nay. Bạn quay sang hỏi nhỏ bạn thân có tham gia không.

- Bà có đi không?

- Chắc...không quá, nay tui bận đợi một người ở chỗ đặc biệt rồi.

Nói xong nhỏ thẹn thùng đỏ mặt cười mỉm rồi cùng đám con gái đi về.

Và thế là nỗi buồn ập đến, bạn thất thiểu bước ra khỏi lớp.

" Rồi xong luôn, nhỏ nhận lời mời đi xem phim rồi. Chắc rồi chứ còn gì nữa, tối nay rạp nào cũng chiếu phim Special mà ..."

Bạn lặng lẽ bước chậm trên sân trường mang theo nỗi buồn rười rượi trong lòng. Hàng ghế đá vẫn yên ắng, gốc phượng gần đó đã đỏ thẫm màu hoa, xa xa còn một vài học sinh luyến tiếc chia tay mà ôm nhau khóc.

Thế là hết, tạm biệt thời học sinh, tạm biệt luôn ... mối tình đầu thơ ngây không dám nói.

À, chính xác bây giờ bạn mới nhận ra cảm xúc bất thường mấy hôm nay của bạn với nhỏ, nhưng cũng muộn rồi. Và bạn nhắc lại điệp khúc " giá như " ....

Mãi chìm đắm trong nỗi buồn khắc khoải, bạn quên mất hôm nay là sinh nhật mình. Và bạn cũng chẳng thể nào biết được tối đó có một người con gái đứng đợi bạn ở quán kem quen thuộc, đầy kỷ niệm...

~~~^_^~~~

Nếu là nữ bạn có quyền vào vai một lớp phó học tập giỏi đều tất cả các môn, là nỗi khiếp đãm mười phút truy bài của vài anh chàng mày râu tối qua mê cày game mà quên học bài.

Một cô nàng hễ đứng trước phòng Đoàn, khi đi trên sân trường hay trong căn-tin, thậm chí đứng trước lớp mình đều bị cả khối mày râu lớp khác nhìn với ánh mắt say đắm, ngưỡng mộ .

Nhưng đáp lại, bạn có thể làm ngơ bơ đi mà bước tiếp, hoặc nếu tinh nghịch hơn bạn có thể tặng một cái nháy mắt, một nụ cười mỉm để các mày râu chết đứng tại chỗ và trường bạn sẽ được lên báo với lí do nhiều ca cấp cứu vì suy tim...

Bạn sẽ có một mớ cảm xúc lẫn lộn .Chuyện học lúc này đối với bạn cũng không bù đầu lắm, nếu có cũng chỉ là những bài tập nâng cao cần giải quyết cho kỳ thi Đại Học sắp tới, vì trên lớp bạn khá là học đều và về nhà bạn cũng chăm không kém.

Nhưng bạn sẽ có ít thời gian tám với bff về những anh chàng lung linh xứ Hàn, bạn sẽ ít có thời gian ngồi buôn dưa lê măm măm xoài chua cùng hội áo dài trong lớp.

Bạn sẽ nhận ra thần tượng đẹp trai, dễ thương hát hay múa đẹp của nhóm nhạc đã từng làm bạn điên đảo xét cho cùng vẫn chỉ là một thú vui giải trí tinh thần lành mạnh. Bạn sẽ hay đỏ mặt hơn, hay ngượng ngùng hơn với những cử chỉ khá là bình thường mọi ngày thằng bạn thân vẫn thường làm. Bởi vì bạn đã lớn.

Bạn bắt đầu tranh thủ bắt nạt thằng bạn thân mỗi khi (hiếm có) nó bí lù vài bài tập nâng cao.

Khi nhìn vẻ mặt ngố ngố khác xa với hình ảnh lung linh ngang dọc trên sân bóng trước ánh mắt ngưỡng mộ của những đứa con gái khác, bạn bất chợt thấy sao mà hắn đáng yêu dễ thương đến kia.

Tuy có vài lúc hắn ta giở giọng trịnh thượng sai khiến bạn hết xách cặp đến mua khăn lạnh, nước uống, mà chã hiểu sao bạn lại cứ răm rắp nghe theo, để rồi sau đó "phạt" lại hắn ta một chầu kem thả giàn khiến hắn méo mặt đưa tiền cho chủ quán.

Bạn nhận ra mấy hôm nay chã hiểu sao hắn ta lại thay đổi một cách...dễ thương đến thế. Hắn quan tâm bạn nhiều hơn, không còn ăn hiếp bạn nữa, nói năng rất ư là đáng yêu. Rồi khi bạn nhận được lời mời đi chơi của đứa con trai lớp khác, bạn khẽ liếc hắn và khi bắt gặp ánh mắt vừa lo lắng vừa khó chịu ấy, bạn đã hiểu ra cả rồi.

" Con trai là chúa ngốc và lúc nào cũng lớn chậm hơn con gái! "

Khi hắn hỏi bạn có đi ăn liên hoan với lớp không, bạn từ chối thẳng thừng. Tên ngốc ấy làm sao biết được, bạn đã khẽ mỉm cười từ chối lời mời đi xem phim của cậu bạn khi nãy. Tên ngốc ấy cũng đâu có biết bạn chẳng thể nào đi ăn liên hoan cùng lớp được đâu.

Hây da, tên đại ngốc ấy quên rằng hôm nay là ngày gì rồi sao?

Tối đó, bạn trang điểm nhẹ (lần đầu tiên ngồi trước bàn trang điểm với ánh mắt tròn vo sững sờ của má), ít nước hoa thơm dịu, áo pull hồng nhạt và váy trắng đơn giản. Bạn mỉm cười tươi tắn trên tay hộp quà ... chờ đợi ...ai đó...

Funk

 

Ngày đăng: 14/04/2015
Người đăng: Funk
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
True
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage