Orange
Tôi thực sự rất muốn đọc, nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc. Chỉ vài ngày nữa thôi hoặc rất nhiều năm sau này nhìn lại, tôi có thể kiên trì đọc từng dòng này với biểu cảm bình thản. Nó vẫn đợi tôi đến một ngày đủ trưởng thành để đọc lại, bức thư ấy.
***
Chiều buông tà dương, cả thành phố chợt ánh lên màu vàng cam. Thứ sắc màu vừa rực rỡ vừa thê lương ấy xua đi cảm giác chán chường cuối ngày, lại man mác tiếc nuối. Tôi ngó qua ô cửa sổ phòng làm việc, tán cây nào từng ở đó không còn, ánh nhìn hướng thẳng phía dưới đường tập nập xe cộ qua lại. Oi nồng, và bụi. Tôi vẫn nhớ tháng trước gốc cây cao lớn ấy còn đó, tán lá rợn ngợp che nửa ô cửa nhưng không hề khó chịu. Giờ sự tươi mát màu xanh không còn, tôi thấy mình đột nhiên bực bội, muốn tắt máy tính ra về ngay lập tức. Đồng hồ treo tường cũng đang ủng hộ tôi. Bỏ lại những tiếng gõ phím khô khốc, tôi gom vội tài liệu vào cặp, ra về.
Hè năm nay rất sớm, cái nóng chập chững từ sau Tết, nắng chói chang xuất hiện giữa tháng tư. Một vài đợt lạnh xen kẽ không kéo nổi mùa xuân ở lại, gió mùa về vội và đi cũng vội. Tôi thích kiểu tiết trời se lạnh hơn, chứ vào hạ thì y như cực hình. Cái nóng bốc lên từ đường nhựa hay kẹt mình giữa dòng xe đông nghịt, bụi bặm, những người ra đường ăn mặc như ninja... Tôi chẳng thích tẹo nào, nếu không muốn nói là ghét. Nhưng không hẳn là tất cả.
Gần như chiều nào cũng vậy, đi xe chầm chậm trên con đường về nhà, tôi nhìn thấy rất nhiều bóng áo đồng phục trắng rộn ràng hay hăm hở phóng ra từ trường phổ thông gần đó. Cái tuổi học sinh của tôi cũng xa rồi, nhưng mọi chiều được nhìn những cô cậu học sinh lướt qua với bộ đồng phục tinh tươm gợi nhắc cho tôi nhiều cảm giác. Cảm giác được xem đi xem lại một bộ phim, có hai chữ "tuổi trẻ" viết ra đơn giản đến bồng bột, khi nhìn lại thì vẫn đọc ra, nhưng chỉ có thể bật cười "sao xấu thế ?"
Và, "giá mà mình nắn nót hơn nhỉ ?"
Hơn một tháng nay, ngày nào tôi cũng vội vàng làm việc để có thể về sớm nửa tiếng, tranh thủ tận hưởng những thứ hơi ngốc nghếch như thế này – nhìn những bóng áo trắng lướt qua. Rảnh rỗi lại tạt vào quán cà phê quen, ngồi chán chê đến lúc lên đèn mới về, vừa uống vừa nhìn một tán bằng lăng dưới phố, trông đợi vẩn vơ. Ngần ngừ định châm điếu thuốc, tôi lại bỏ vào bao. Tôi nửa muốn hút, nửa không. Nhưng chắc không cần đến khói thuốc mờ mờ lúc này. Tôi trố mắt nhìn những bông bằng lăng vốn tưởng lẫn vào bóng tối. Rồi nhìn màu hồng phớt của tấm thiệp cưới để ngay ngắn bên tay. Rồi lại nhìn xuống, từ tầng hai. Phố lên đèn...
Dưới ánh vàng cam, những bông bằng lăng có màu của những cánh hoa anh đào.
***
Cuối cùng thì tôi cũng không kìm được, châm một điếu thuốc.
Nhưng ít ra, đây cũng là điếu duy nhất trong ngày. Chỉ một điếu là đủ.
Mới vài năm trước, nếu một ngày tôi có đốt đến hai bao thuốc thì nó vẫn là một cái gì đó bình thường. Vậy mà lúc này, tôi thậm chí còn ngần ngừ nếu định hút một điếu. Có lẽ là bởi cái mùi khói thuốc từng làm tôi mê mẩn đó đôi khi trở nên thật khó chịu. Hoặc là khi hút thuốc, màu bàng bạc mơ màng kéo tôi ra xa cuộc sống này hơn, cả sức khỏe lẫn tinh thần. Tôi thường lim dim khi hút thuốc, thấy một vài đường nét hiện ra, xao xuyến, rồi sực tỉnh. Còn lúc này thì tôi hoàn toàn tỉnh táo, cả bầu trời đêm bên ngoài kia với những vì sao xa xôi chưa rõ đến mấy chậu xương rồng nhỏ, tôi thấy chúng rõ ràng. Tôi cũng nghe rõ ràng tiếng kêu gừ gừ biếng nhác của con Mều. ( kiểu đặt tên cho mèo cũng khá lười động não nhỉ ?). Với tấm thiệp cưới màu hồng phớt, cũng rõ ràng. Để ngay ngắn trên bàn làm việc. Những thứ đó trong phòng, nào phải chỉ có tôi. Tôi đang ở "một mình" đâu nhỉ, xung quanh có rất nhiều thứ khác kia mà. Nhưng cảm giác bồn chồn và trĩu nặng kì quặc nào cứ bủa lấy, không theo làn khói thuốc bay đi cho tôi nhờ. Buồn chán, lại nghe lạo xạo đâu đó. Tiếng vụn vỡ. Phải rồi nhỉ, trước đây cũng đã biết rồi...
Cảm giác này, gọi là cô đơn.
Một chút tiêng tiếc, chắc hẳn là hoài niệm.
Tôi mở tấm thiệp ra đọc, nhìn vào lời nhắn được viết nắn nót phía cuối thật lâu, đọc đi đọc lại ba lượt. "Chủ nhật này, vậy là còn ba ngày nữa."
Tôi mở ngăn tủ lấy ra một đống ca-ra-vát, sau đó lại quẳng thêm mấy bộ vest lên giường, bắt đầu cân nhắc. Bất chợt, ánh mắt tôi chạm phải một vật vuông vắn, đen đen, im ắng nằm trong góc tủ. Tôi lôi nó lên giường, tự mình thấy kì quặc, không nghĩ lại sở hữu một vật gì như thế. Chiếc hộp mở ra, bên trong hóa ra là đống "gia tài" hồi trước của tôi. Những con pokemon phải sưu tầm qua mua bim bim hay thẻ bài loại hiếm,... đã từng là gia tài vô giá của tôi. Có cả vài trang lưu bút mấy thằng bạn viết nguệch ngoạc rồi xé đưa cho, một đống đồ dùng học tập "hôi" được mấy ngày đi luyện thi nữa... Tôi không sao kìm được mà bật cười.
Đúng lúc đó, một góc giấy trắng tinh lộ ra khiến tôi tò mò. Tôi đột nhiên trở nên cẩn thẩn, nhẹ nhàng kéo vật đó ra, một cảm giác trân trọng truyền đến từng đầu ngón tay tiếp xúc. Một bức thư? Trắng tinh, vuông vắn, là một phong thư thì đúng hơn. Tôi không hiểu sao chính mình hồi hộp, lấy bức thư bên trong ra.
"Gửi..."
Hàng chữ ngay ngắn hiện ra, nét viết thật thân thuộc. Vội vã cho thư vào lại bên trong.
Tôi thực sự rất muốn đọc, nhưng tôi biết bây giờ chưa phải lúc. Chỉ vài ngày nữa thôi hoặc rất nhiều năm sau này nhìn lại, tôi có thể kiên trì đọc từng dòng này với biểu cảm bình thản. Nó vẫn đợi tôi đến một ngày đủ trưởng thành để đọc lại, bức thư ấy. Tuổi hai mươi tám của tôi, có một cái gì đó lớn lên như là trách nhiệm, cũng có một thứ gì đó chưa lớn. Đâu đó không chỉ ôm những kí ức và hoài niệm, thúc đẩy tôi ngắm những bóng học sinh phổ thông trong bộ đồng phục trắng lướt qua mỗi ngày. Thì ra chút tiêng tiếc, lại là mong trở về những năm tháng ấy, thời học trò hoa mộng của tôi.
Tôi nhìn bao thuốc mới chỉ hút một điếu, sau đó dứt khoát cầm nó ném ra ngoài ban công, bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ bẫng, tựa như luồng khí mát lạnh chợt tràn vào. Tôi không cần những đường nét mơ hồ hiện từ khói thuốc bàng bạc nữa. Khuôn mặt ấy trong trí nhớ của tôi vốn luôn vẹn nguyên và rõ ràng.
"Lúc này... cậu đã chạm đến nó chưa ? Điều mình cầu chúc cho cậu ấy ?"
Tôi mỉm cười, ngoảnh nhìn tấm thiệp cưới, thế nào lại để ngay cạnh phong thư trắng tinh. Giống như năm nào, gò má cậu học sinh phổ thông chợt ửng hồng bối rối...
Lần đầu biết đến tình yêu.
***
Nửa đêm, căn phòng thinh lặng chỉ còn nghe ngoài kia cơn mưa rào ẩm ướt, mát lạnh. Cô mở mắt, khẽ khàng ngồi dậy, bàn tay mò mẫm chiếc di động để lấy chút ánh sáng. Nghĩ chắc rằng dù có nằm xuống cũng không thể ngủ tiếp, cô tiến về phía cửa sổ, vén rèm và mở một bên cánh cửa, lập tức cảm nhận những hạt li ti vỡ nhẹ trên da mặt.
Cô vừa có một giấc mơ.
Trong giấc mơ ấy, cô mới mười bảy tuổi, đứng run rẩy dưới hiên đợi cơn mưa rào tạnh. Trận mưa rào mùa hạ cứ rơi, như thể sẽ không bao giờ dứt. Cô thấy những tấm lưng áo màu trắng hoặc to rộng hoặc nhỏ nhắn, bước một mình hay cùng nhau, đi dưới những chiếc ô đủ màu sắc. Dáng người cứ thế xa dần, khuất mắt cô tiến vào màn mưa rợn ngợp. Lẻ loi.
Bất chợt, chiếc ô màu xanh bật bung ra ngay bên cạnh làm cô giật mình. Cô đón lấy chiếc ô, và với người ấy còn nói điều gì đó. Rồi người ta chạy vút vào cơn mưa , để lại cô dù trong tay đã có ô vẫn mất một lúc trân trân đứng nhìn. Tự nhiên rất muốn chạy theo.
"Chúng mình có thể che ô chung mà " – Cô mỉm cười, tại sao lúc đó mình lại không nói thế ?
Giấc mơ, hay chính là kí ức của cô đấy chứ, lúc nào cũng ôm theo nó đến theo cả vào trong mơ. Thời gian dường như rất dài, dài đủ để quên một ai, cũng dài đủ để người ta xóa hết những kỉ niệm trẻ dại. Thời gian đủ dài cho cô thấy bao người đi qua cuộc đời mình, mà chính cô không cho ai một cơ hội, liên tục từ chối, để tất cả lướt qua.
"Em nghĩ chúng ta chỉ nên là bạn " – Cô trả lời anh trưởng phòng nhân sự. "Hai chúng ta đơn thuần là đồng nghiệp" - Cô nói thẳng với anh chàng phụ trách. "Em không thể hẹn hò với anh", từ chối giám đốc công ty... "Tớ xin lỗi..." – Cô nức nở bảo với cậu ấy.
Lần đầu tiên trong đời, cũng là lần duy nhất khiến mình tiếc nuối.
Cô bật đèn phòng lên, mở ngăn kéo bàn. Chiếc nhẫn lá héo úa màu thời gian, mới buổi tối cô tìm thấy nó. Làm rất khéo ,rất kĩ, và đẹp. Cô cố mường tượng người làm nó lúc đó không biết đã thử bao nhiêu chiếc lá hay làm hỏng bao lần mới có thể tạo được một chiếc như vậy. Đột nhiên cần cù tỉ mẩn chẳng giống với sự biếng nhác của cậu mọi khi. Cố tỏ vẻ vô tư lúc đưa cho cô rồi vội quay mặt đi , chắc là bối rối. Cả cô cũng bối rối thì phải. Cô liếc nhìn mình trong gương lúc này, thấy một nụ cười và màu hồng phớt nhẹ. Gò má ửng hồng. "Cũng lâu lắm rồi..."
Đợi một lúc lâu cơn buồn ngủ vẫn chưa chịu quay lại, cô cảm thấy thật hiếm có thời điểm nào hợp hơn lúc này – đêm rồi, với tiếng mưa chộn rộn khung trời ngoài kia - để tua lại thước phim quá khứ. Khung hình mùa thu, mùa đông, qua xuân rồi đến hạ... chầm chậm trôi qua trước mắt. Nắng chói gắt của mùa hè, màu phượng vĩ cháy rực, những âm thanh râm ran trong tán lá,... hẳn nhiên có vào mùa năm ấy. Mùa trong mắt cô đầy màu sắc, suy nghĩ cô đầy hồn nhiên, thích chỉ bởi Matcha Latte dường như thanh ngọt hơn một chút, Mojito mát lạnh hơn mọi khi. Những hương vị không chỉ đến từ một cửa hàng nhỏ có tên "Teahome" ở gần trường phổ thông cô theo học, bằng cách nào đó len lỏi đến qua ngày mưa, tình cờ cô không mang ô... Tình cờ được đưa chiếc ô màu xanh, tình cờ gặp gỡ, nhưng chẳng tình cờ dõi theo ai từ hôm đó.
Cô thích coi cậu như một cốc Matcha Latte, vị ngon ngọt dịu dàng của nó như sự ân cần của cậu vậy. Cậu bảo cô rằng hôm đó tớ muốn tắm mưa, lại thấy cô không có ô để về. Cô hỏi tại sao, cậu cười cười ngốc nghếch. Tại sao lại muốn tắm mưa vào cái hôm mưa to như trút nước, những hạt to chạm đất vỡ tan đến tội nghiệp. "Cậu thất tình phải không ?" – Cô nghiêng nghiêng đầu hỏi, còn cậu ngoảnh mặt đi. Ửng hồng ?
Thường xuyên đến Teahome hơn, cô mới biết cậu là khách quen ở đó. Không gian Teahome thật ấm cúng, lớp giấy dán màu kem và xanh lam trên tường, những bình thủy tinh đựng một loài hoa trăng trắng cô chẳng biết tên, ánh đèn vàng cam dìu dịu. Có một gác nhỏ, nhưng cô và cậu đều thích ngồi ở tầng dưới. Ngồi hai tấm nệm mềm trên sàn gỗ, ngồi hai bàn. Rồi một bàn, thi thoảng lại cạnh nhau. Tình cờ gặp nhau rồi thi thoảng rủ nhau đi cùng. Bạn bè không ai biết cả hai thường gặp ở Teahome, cùng làm bài hay trò chuyện, trừ người trong cuộc. "Một bí mật nho nhỏ chỉ hai người ?" – Nhìn cậu nằm xoài ra bàn học từ vựng tiếng Anh, cô nghe đâu những tiếng "thình thịch" mơ hồ.
Cô luôn gọi Matcha Latte, cậu luôn gọi Mojito . Luôn như thế, đến mức chỉ cần cả hai cùng ở đó, hoặc cậu hoặc cô, ngoài của mình sẽ gọi luôn thức còn lại. Cô không thích cà phê hay sinh tố, chỉ đơn giản thích hương vị thơm ngọt của Matcha Latte thôi. Còn cậu, có phải cũng chỉ đơn thuần vì hương vị của Mojito hay không ? Đôi mắt cậu như thoáng sáng lên khi cô thắc mắc, và cười. Thật hiếm thấy, nụ cười nửa miệng như dịu dàng, lại như có chút đắc ý.
- Nói cậu cũng không hiểu được đâu ?
- Tớ không có ngốc đến thế, nói đi !
- Vấn đề là phải có trải nghiệm mới hiểu được.
- Rốt cuộc là phải thế nào ?
- Nè, thử một chút đi...
Ly Mojito đưa đến trước mặt, chiếc ống hút màu xanh gần môi như mời gọi. Nhìn ánh mắt vô tư "cứ thử đi" của cậu, cô chầm chậm cầm ống hút. Hương vị đơn giản, nhưng mãi đến sau này cũng không thể nào quên.
Vị chua ngọt thanh dịu hòa với hương lá bạc hà man mát. Tinh tế lạ kì, hợp với tiết trời mùa hạ. Xua hết cảm giác nóng bức, chỉ còn khoan khoái đọng lại. Cô mở to mắt ngạc nhiên, quả thực rất ngon.
- Chỉ thế thôi ?
Cậu mỉm cười, cô nghiêng nghiêng đầu như muốn thắc mắc "còn gì nữa ?"
- Mojito chua ngọt thanh dịu, cảm giác tự nhiên trôi qua đầu lưỡi, đến cuối cùng để ý có vị đắng của chanh điểm xuyết, cứ như một câu chuyện cổ tích tình yêu không có hậu. Tớ thích nó, giống như nhấm nháp kí ức buồn của mình. Từng chút từng chút, đến một lúc có thể quên hẳn đi...
- Vậy, bây giờ cậu đã quên chưa ? – Cô hỏi, cảm thấy vị đắng quả thật ở trong miệng.
Cậu không trả lời ngay. Cô cũng không tiện thúc ép, thật lòng muốn biết. Vị đắng điểm xuyết nhẹ nhàng, đột nhiên trở nên đắng nghẹn. Đầu cô cúi hơi thấp, hai lọn tóc rủ xuống, thê lương lạ kì.
- Vốn là quên lâu rồi mà ! - Cậu vừa nói, đã thấy cô vụt ngẩng lên khiến cho giật mình.
- Thật không ?
- Thật ! Với lại... từ bây giờ chẳng phải có chuyện khác đáng nhớ hơn sao ?
- Ch... chuyện khác ? – Cô thấy cậu như đỏ mặt. Hay là cô nhìn nhầm ?
- Ly Mojito này, vừa nãy tớ cũng uống...
Mặt cô không thể nhầm được, chắc chắn là đỏ bừng. Ngượng ngùng, nhưng lại thấy vui vui. Mojito mát lạnh, lại khiến lòng dâng lên ấm áp.
Nhớ đến đó thôi.
Cô không muốn nhớ đến, phút nức nở khi nói với cậu gia đình sẽ chuyển vào trong Nam.
Cô không muốn nhớ, đôi mắt ầng ậng nước thấy cậu không rõ, như là cậu không đứng ở đấy nữa.
Nhưng hơi ấm đó, cô sẽ không quên được, cậu ôm chầm lấy cô, nói như sắp khóc.
"Cậu nhất định sẽ hạnh phúc, tớ hứa đấy. Tớ tin chắc cậu sẽ hạnh phúc. Và..."
Vậy mà, đã mười năm trôi qua. Lần rung động đầu tiên, có hay chẳng để một đời tiếc nuối ? Cô nhìn lên cuốn lịch tháng năm, chỉ ba ngày nữa thôi là đến đám cưới. Cô ngồi thẩn thơ, như thấy màu vàng cam trong Teahome năm nào, cái sắc màu dìu dịu cô vẫn nhớ, dù đã mười năm trôi, dù cô hai tám rồi. Trong vạt nắng tháng năm mùa hè chia lý ấy, cô nghe chính mình nức nở, còn giọng cậu nghẹn ngào nhưng vẫn dịu dàng. "...cậu sẽ hạnh phúc. Và..."
"Tớ yêu cậu."
***
Tôi nộp đơn xin nghỉ phép một thời gian, trước ánh mắt băn khoăn của giám đốc. Dù gì thì cũng đã hoàn thành dự án rồi, phần mềm tôi đã viết xong toàn bộ, nhưng cũng cảm thấy sức lực cạn kiệt. Giám đốc nhìn tờ đơn phép của tôi một lúc lâu, kí phê duyệt rồi mới hỏi tôi.
- Quả là vất vả cho cậu, nhưng đúng đợt thăng tiến này mà lại nghỉ phép sao ? Tôi vốn muốn đề cử cậu vào đợt này...
Tôi mỉm cười, cảm thấy thật nhẹ nhõm, thoải mái nhất kể từ lúc nhận công việc này cách đây ba năm.
- Sếp biết mà, em đâu dám nhận ghế trưởng phòng chứ. Em chỉ quan tâm mấy con số trong sổ tiết kiệm thôi.
Lời nói nửa đùa nửa thật khiến giám đốc dở cười dở mếu, không biết nói sao một tên "kì quặc" nhưng cũng rất được việc là tôi. Hai năm đều được đề bạt, nhưng tôi toàn đánh bài chuồn, thật lòng không ham hố. Khoảng thời gian tôi điên cuồng đốt thuốc cũng là lúc tôi thấy mình ngập chìm trong những đoạn mã lập trình, và số tiền trong tài khoản tiết kiệm tăng vùn vụt. Tỷ lệ nghịch với nó có lẽ chính là nỗi cô đơn. Đi sớm về khuya, và những ngày nghỉ quanh quẩn trong phòng làm việc. Bữa ăn tạm bợ, một mình một góc văn phòng, không xê dịch. Chỉ cách đây ít lâu, tôi mới nhận thấy những thay đổi tích cực nơi mình, cũng nghĩ là mình nên thay đổi, hay thực sự cần thay đổi. Tôi bớt thuốc, loanh quanh phố xá nhiều hơn, cũng thường xuyên về nhà thăm bố mẹ và anh chị. Chiều tan tầm, bất chấp đường phố mùa hạ oi nồng bụi bặm, kệ phòng điều hòa đơn điệu những tiếng gõ phím, tôi chạy xe chầm chậm ngắm những bóng áo trắng học sinh phổ thông lúc tan tầm, ngồi một quán cà phê quen cho đến khi phố lên đèn, trông ngóng vẩn vơ.
Thì tôi nhớ rằng đã từ lâu lắm rồi, có đôi bạn trẻ mải ngồi quán gần trường mà về muộn. Cô bạn ngồi yên sau chiếc xe, cậu học sinh bất chấp đã muộn cứ đạp đi thật chậm. Những ngón tay nhỏ nhắn níu nhẹ vạt áo người ngồi trước, tay kia ôm chặt chiếc cặp bên mình. Cả hai tận hưởng chút yên lặng lãng mạn đó, không nỡ nói một lời, sợ cảm giác này sẽ trôi đi mất. Nhưng rồi, cô bé cũng lên tiếng.
"- Cậu nhìn xem, hoa bằng lăng nở kìa, đẹp quá !
- Đẹp thật, nhưng là lạ thế nào ấy !
- Màu của chúng đúng không ?
- Ừ, không phải tím à, hay là phai hết rồi đấy ? Hay do đèn đường này ?
- Tuyệt mà ! Dưới ánh vàng cam, hoa bằng lăng lại có màu của những cánh anh đào..."
Sau đó, là một cái phanh xe thật gấp. Hơi ấm từ phía sau, và cả hương tóc đột ngột xô tới khiến cậu trai vừa giật mình xin lỗi vừa ngây ngất tâm hồn. "Chúng mình ngắm thêm một lúc nữa, được không ?" – Hình như tôi đã nói như thế. Ngây ngô, và thật sến...
Nhưng nếu cho tôi quay lại, tôi vẫn sẽ nói những điều ngây ngô chân thành ấy. Mười năm cho tiếc nuối, nhưng những xúc cảm năm ấy, tuyệt nhiên không bao giờ hối hận. Sáng trong, ấm áp, tuyệt đẹp... Tôi chợt nhớ đến tấm thiệp cưới, nắm tay siết chặt lại. Là ngày mai. Còn những man mác cho đến tận hôm nay ?
Tất cả, bắt đầu từ lời nói dối tháng năm đó.
...
Tôi không đến quá sớm, vừa vặn để nhập tiệc. Đám bạn cấp ba năm nào, gần như tề tựu đông đủ, mừng cho hạnh phúc đôi lứa. Phòng tiệc quả nhiên xa hoa lộng lẫy, xứng với kì vọng cho đám cưới đặt ở nhà hàng năm sao. Ánh đèn vàng cam lung linh phủ khắp không gian, vừa ấm cúng, vừa gợi tôi cảm giác thân thuộc. Dù đã rất lâu rồi.
Khi tất cả mọi người đang náo nhiệt vui vẻ, một âm thanh kì lạ vang lên, liền sau đó toàn bộ ánh đèn biến mất. Tiếng "Ồ" ngân dài thích thú. Cả phòng chìm trong tối đen hồi hộp, chờ đợi bất ngờ này rồi sẽ đi tới đâu. Ánh đèn trắng xóa chợt bật lên, hướng về phía cánh cửa phòng tiệc. Đẹp đến lóa mắt. Cô dâu chú rể đứng đó tự bao giờ. Chỉ trong vài giây, mọi người đều thành tâm chúc phúc cho họ, đều thấy được họ thật xứng đôi. Nhưng tâm trí tôi lại thơ thẩn đâu đâu, mơ hồ, lơ đãng. Những tràng vỗ tay nhiệt liệt, tiếng pháo giấy rộn rã, những cánh hoa tung ra như mưa... Phút chốc tất cả mờ đi, tôi không nhìn thấy, nghe thấy được rõ. Khoảnh khắc đôi uyên ương lướt qua, tôi bắt gặp đôi mắt trong vắt năm nào. Đôi gò má trắng xinh, dễ ửng hồng bối rối. Ánh mắt bỏ qua người phù rể, tôi sững sờ nhìn cô gái đi sau gần cô dâu. Cô phù dâu ấy như cũng đang nhìn tôi...
Mặt ửng hồng, môi mỉm cười thật nhẹ. Cô tinh nghịch nháy mắt, nhẹ đưa bàn tay trái lên lắc khẽ. Khi nhìn thấy màu tàn phai đó, tôi cảm thấy rộn ràng trong lồng ngực. Nỗi bồi hồi qua đi, thấy chớm nở một khởi đầu mới. Tựa như những bông hoa bằng lăng tím vốn lẫn vào trong đêm, dưới ánh vàng cam lại bừng lên sắc anh đào rực rỡ.
Mười năm dài lắm, đủ để chúng ta cùng quên, không vướng bận gì nữa, những rốt cuộc vẫn ở đó, hoài ôm một nỗi nhớ.
Và đợi nhau.
***
Lễ cưới trang hoàng lộng lẫy, cô mặc váy kiều diễm nhưng không phải cô dâu, cậu vest lịch lãm nhưng không là chú rể. Khoảnh khắc gặp nhau đã xua đi ngóng trông và nuối tiếc vô vàn trong quá khứ.Để lại đằng sau bầu không khí hạnh phúc trong phòng tiệc, cả hai như năm nào đương ngoài khuôn viên, cùng nhau sánh bước.
Cậu nhìn chiếc nhẫn lá cô đeo trên tay, vốn muốn nói nó chẳng hợp với bộ váy hoàn mĩ của cô chút nào, nhưng thực cũng thấy rất vui. Cô lại nhớ khi nãy tìm thấy cậu trong đám đông, không kìm được mà vẫy tay khoe chiếc nhẫn, cảm thấy xấu hổ chết đi được. Nhưng mà...
- Được gặp lại cậu thật là tốt quá !
- Chỉ thế thôi ? - Cậu nhìn cô, mỉm cười.
- Ch... chứ còn thế nào nữa ?
Cậu không đáp, lôi ra một phong thư, vừa nhìn cô đã lập tức nhận ra nó. Cũng lập tức đỏ bừng mặt.
- Để đọc lại sau cũng được. Tớ có viết cho cậu đấy. Và... mừng cậu trở lại !
Cô cảm thấy hai người tự nhiên xích gần vào, hai mu bàn tay chạm khẽ, rồi chầm chậm đan quyện. Phải, rất tự nhiên, như lúc này cô muốn dựa mình vào người cậu, cảm thấy họ không phải là những người trưởng thành chín chắn,mà chỉ vừa mới lớn hơn một chút, vẫn ngượng ngùng và vụng về trước những rung động trong sáng. Như là lời nói dối muốn tắm mưa vụng về năm ấy, hay chung một chiếc ống hút cả hai cùng uống ly Mojito... Ngượng ngùng, nhưng cũng đầy ấm áp.Cũng chẳng còn gì để băn khoăn thắc mắc...
Lí do vượt qua bao năm tháng, đến giờ mọi cảm xúc cho nhau vẫn vẹn nguyên ? Lí do chờ đợi bao năm tháng, ít nhiều đổi thay nhưng được ở bên nhau lúc này ?... Chắc chắn thế, đơn giản chỉ vì một ước mong người kia nhất định sẽ hạnh phúc. Mà họ chính là hạnh phúc của nhau.
Hay đơn giản hơn nữa, là bởi vì "yêu".
Cả hai cùng đứng đó, cặp mắt lấp lánh ánh sáng của thực tại, và rạng ngời hạnh phúc. Sắc óng ánh đậu trên vai, trên tóc ai, diễm lệ lạ thường. Tháng sáu sắp đến, tất thảy đều hướng về phía trước...
Có đôi bạn trẻ nán lại, tay trong tay tạm biệt những vạt nắng tháng năm cuối mùa.
Hano