Gửi bài:

Cà phê đắng hay ngọt?

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...

***

Nó hồng hộc chạy lên tầng 4 trong lòng nguyền rủa con Ngọc nghỉ học mà không báo, làm nó chả kịp chuẩn bị mà đi muộn.

Bạn bè thân là thế! Bạn bè một thuở xách dép đi mẫu giáo là vậy.

ca-phe-dang-hay-ngot

Yên vị trong lớp, bàn chỉ còn nó và Tuấn. Mà trước khi Ngọc chuyển đến thì cũng chỉ có chúng nó. Lấy sách vở ra, nó liếc thằng Tuấn. Vẫn vậy! Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không nhìn. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà không chào. Nó hận thằng con trai nào thấy nó mà chảnh, kiêu, sĩ.

- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".

Thằng Tuấn liếc nó một cái, buông một câu: "Gì?".

- "Hôm nay con Ngọc nghỉ.".

- "Thì sao?".

- "Tức là hôm nay tao sở hữu ba cái ngăn bàn. Ồ kế?".

- "Mày rảnh à?". Thằng Tuấn nhìn nó khinh khỉnh: "Hết chuyện để nói à?".

Nó cũng biết là "hết chuyện để nói" thật, nhưng cũng chẳng biết thế nào là bắt chuyện có duyên nữa. Nó thích Tuấn. Nhưng nghịch lý là nó ghét Tuấn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con trai gì mà im như thóc, động tới là cọc cằn. Không thể yêu thương nổi. Thế mà trời đất xui khiến thế nào mà nó lại thích Tuấn. Thinh thích.

Có lẽ từ chuyện hồi cuối năm 11 mang tên "sự cố hi hữu". Chắc do nó cận nặng quá nhưng cũng có thể sự việc đã vốn phải như vậy! Hôm ấy, cô trả vở cho cả lớp thì vở nó bị một tên con trai khùng điên giấu đi. Ra chơi, trong lòng đã sẵn bực tức, tay đã cầm chắc cái thước kẻ, phăm phăm ra chỗ ghế đá cầu thang - địa bàn của hội con trai lớp nó. Tiếng nói chuyện ồn ào, hỗn độn, vui vẻ. Nó chẳng để tâm không khí ra sao, sát khí đùng đùng xông thẳng đến mục tiêu đã xác định và. . . "Binh! Bốp! Chát!...", và âm thanh chửi bới: "XXX" (Gốc gác của thằng giấu vở). Khi đánh người, mắt mũi nhắm tịt vào, đã thế lại còn đánh đau, chửi to. Lúc sau nó mới dám mở mắt ra. Ôi thôi . . . Đánh nhầm người! Nạn nhân không ai khác là Tuấn. Thằng con trai tròn mắt nhìn nó, cười ngớ ngẩn, chả có dấu hiệu trả thù bỗng làm nó áy náy vô- cùng- khủng- khiếp. Mấy tên con trai khác thì bò lăn ra cười, sảng khoái. Nó xấu hổ muốn chết. Trong lòng gào thét, ruột gan ngoáy lộn: "Trời ơi! Ai giết tôi đi! Giết tôi Đi!!!".

Từ đấy nó mới hay để ý đến Tuấn. Từ áy náy chuyển sang thương hại, rồi sau loằng ngoằng giai đoạn mới "thinh thích".

***

Nó khi thích một người, ngớ ngẩn vô cùng.

Nó thích âm thầm quan sát Tuấn dù ngoài mặt đúng kiểu nhìn- cậu- thì- tôi- thà- nhìn- đầu- gối. Nó để ý Tuấn hay gục xuống bàn, hay ngồi vẽ linh tinh, xấu xí, hay thao thao bất tuyệt về mấy game LMHT nhưng cũng tỏ ra chăm chú khi học mấy môn hóa, lí. Lúc ấy trông Tuấn thật hiền.

Nó thích âm thầm tìm hiểu. Lên mạng xem đủ thứ chiêm tinh, bói toán. Rồi khi ở lớp, nó thường nói bóng gió hỏi về Tuấn, bất cứ điều gì: gia đình, bố mẹ, sở thích,...

Cả lớp không ai biết nó đơn phương Tuấn, trừ Ngọc. Bao nhiêu điều về Tuấn nó đều kể cho Ngọc. Dài dòng, lằng nhằng, nhàm chán đến nỗi Ngọc phát ngán, không thôi than thở: "Trong cuộc tình, người khổ nhất không ở trong cuộc mà là đứa ở ngoài hứng nước mắt, lau nước mũi cho người đơn phương".

Nghe vậy, nó nhăn nhó:

- "Thế mày muốn tao làm sao? Hả?".

- "Thì cứ bình thường đi, chuyện gì đến sẽ đến, thôi Bye bye đồ con lụy tình, sáng mai nói tiếp."

Con bạn thân cụp máy cái "Rụp". Nó chán nản nhìn màn hình điện thoại đen ngòm. Rồi lết vào bàn học, lớp 12 rồi, không lo học hành mà còn lo chuyện yêu đương. Đúng là nó rảnh thật.

***

Cuộc sống của nó vẫn trôi đều đều. Vẫn học, vẫn chơi, vẫn đơn phương.

Rồi đến một buổi chiều nào đó, nó phải ở lại trường muộn làm mấy công tác Đoàn Đội. Nó là bí thư. Đường hơi âm u vì mưa, con gái đi bộ một mình. Nó hơi sợ. Đi được một đoạn ngắn, nó thấy một tên con trai đứng cách nó không xa đang loay hoay cạnh cái xe đạp. Nhìn qua nó biết ngay là Tuấn. Bớt sợ hơn nhiều. Nếu trên đường gặp một thằng con trai đi xe đen, giày đỏ, đeo cái tai nghe bự chả bá không kể nắng mưa, ngày đêm thì tức là gặp Tuấn rồi đấy!

Nó lại gần. Biết là nó, Tuấn cũng chẳng để ý, chân bận bịu đá đá vào cái xe. Bộ dạng luống cuống vụng về.

- "Mày làm gì thế? Xe hỏng à?". Nó hỏi.

- "Tuột xích.".

- "Ừ! Thế mày đang làm gì? Phá xe hay sửa xe?".

- "Về đi, kệ tao.".

- "Biết sửa không?".

Thằng con trai đánh trống lảng:"Đi đâu muộn thế? Về đi.".

Nó sung sướng:"Đừng bảo mày không biết sửa xe đấy nhá!".

- "Về đi, mày rảnh à?".

- "Không về thì sao?".

- "Về!".

- "Không!".

- "Đã bảo về cơ mà". Thằng con trai gắt lên.

Trần đời này đây là lần đầu tiên nó thấy một thằng con trai lớn từng này mà không biết sửa xe. Nó lếch thếch nhặt cái que trên đường, đẩy thằng Tuấn qua một bên:

- "Nhìn tao mà học hỏi. Này nhá, một tay mày lấy cái que đẩy day xích vào bánh răng. Nhìn! Đây này! Tay còn lại quay cái bàn đạp để dây xích nó vào. Ơ! Sao không được?". Nó cũng loay hoay.Trần đời này đây là lần đầu nó sửa xe dựa vào những gì nhớ được từ bố với anh trai.

Thằng Tuấn há mồm ra cười cái mặt "dầu nhớt" của nó: "Con gái lại còn bày đặt. Mày tưởng tao không biết à? Không biết à? Tao biết đấy. Lừa mày thôi. Để tao!". Thằng Tuấn làm ngon ơ. Nó tức nổ mũi, hậm hực bỏ về.

- "Cần đi nhờ không?". Tuấn đi theo hỏi.

Mắt nó sáng lên, đồng ý luôn dù nhà nó ngay gần. Vui! Ngọc nói rất đúng, cứ để bình thường, chuyện gì đến sẽ đến.

Trong chuyện tình cảm, không thể thúc giục...

Valentine, nó tung tăng mang hộp sô- cô- la đến lớp. Nó quyết rồi: Dám thích thì phải dám thổ lộ. Nhưng còn tùy hứng. Vui thì tặng, không vui thì tự thưởng.

Còn lớp nó nhộn nhịp phải biết. Mấy cặp yêu nhau tình cảm tràn nước mắt. Phim Hàn phủ sóng rộng rãi. Rồi hoa, rồi quà, rồi sô- cô- la... Rồi tỏ tình, rồi cảm động, rồi vân vân.

Vào học, cô nở nụ cười tươi hiếm có với cả lớp như được tặng quà. Cả lớp mừng rỡ cũng như nhặt được quà. Cô vẫn tươi cười: "Cả lớp...! Lấy giấy ra kiểm tra 15 phút.". Cả lớp méo mặt ồn ào than trời than đất. Thế mà hai đứa ngồi cạnh nó lại im lặng đến lạ. Nó cũng chẳng buồn để ý. Lục cặp Ngọc mò giấy kiểm tra. Đập vào mắt nó là một tấm thiệp trắng sữa thắt nơ đỏ. Đẹp thật! Toan cầm thì Ngọc giựt lại:

- "Táy máy! Giấy đây, cầm lấy.".

- "Hứ! Ai thèm quan tâm!".

Ra chơi. Nó vẫn giữ khư khư hộp sô- cô- la. Lớp 12 rồi, liều chút có sao nhưng lộ liễu quá. Chắc thằng Tuấn chả thích đâu. Nhưng chưa thử sao biết. Khó nghĩ quá! Nó quay ra hỏi Ngọc, con bé đang gằm mặt xuống bàn đúng kiểu đang suy nghĩ cấm làm phiền.

- "Này, mày nghĩ tao nên tặng không?".

- "Tùy mày".

- "Tùy thế nào được, không biết nên mới hỏi chứ.".

- "Tao cũng đang chán đây, chẳng biết có nên nói cho mày không?".

- "Nói gì?". Dây thần kinh tò mò của nó trỗi dậy.

- "Mày hứa không buồn, không giận, tao mới nói.".

- "Đã biết. Thì cứ nói đi xem nào!".

Ngọc lôi từ trong cặp ra cái thiệp nơ đỏ khi nãy, mồm lẩm bẩm: "Đến đau đầu vì mày!".

Nó nhận lấy, mở tấm thiệp ra. Nét chữ quen quen, viết khá dài, lướt từ đầu đến cuối, ký tên: Tuấn. Nó khó hiểu: "Là sao?". Ngọc ủ rũ: "Thằng Tuấn, nói thích tao, sáng nay mày ạ.".

Nó gần như hiểu ra nhưng vẫn vờ ngây ngốc: "Tuấn nào?".

- "Mày yên tâm, t không thích nó đâu.".

- "Thằng Tuấn thật hả?".

- "Xin lỗi, đừng buồn mà.".

Mắt nó cụp xuống, mồm khô khốc nói: "Ừ, không sao đâu.". Nhưng kỳ thực cảm giác cứ sao sao ấy. Tim nhói lên một tiếng "ay ui". Khó chịu. Bực tức. Trong lòng sôi sùng sục, ngọ nguậy không yên.

Cuối giờ, nó lại bình thường tươi cười nhìn Ngọc: "Tao không buồn đâu. Nhìn đi, tình cảm vớ vẩn thôi mà.". Ngọc thở phào khoác vai nó.

Nhưng nó buồn thật. Thất tình là đây sao? Là vị đầu tiên của cà fê đắng, đắng ngòm. Nhổ không được mà nuốt chẳng xong. Bức bối khó tả.

Nó cho cả một vốc sô- cô- la vào mồm, nhồm nhoàm nhai. Bố khỉ! Sô- cô- la gì mà đắng. Cái gì cũng đắng. Lại còn mặn. Mặn chảy nước mắt.

***

Đã hứa là không giận nhưng nó vẫn giận. Nó ghen. Mấy ngày liền tức vô cớ với Ngọc và Tuấn. Thằng Tuấn cũng không phải là đứa lằng nhằng. Một khi bị từ chối là thôi, lòng tự trọng cao không níu giữ dù trong lòng tất nhiên là chẳng vui được rồi. Còn nó cũng chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lầm lì lì, động tới là gắt.

Ngọc đi lẳng lặng cạnh nó:

- "Dạo này mày làm sao thế?".

- "Sao là sao?".

- "Có gì thì mày cứ nói ra đi, để tao còn biết".

Nó thẳng thừng: "Chả có gì để nói cả".

- "Mày vẫn giận phải không? Tao biết. Tao xin lỗi".

- "Việc gì phải xin lỗi. Mày có làm gì đâu".

Ngọc bực bội : "Mày cứ như thế này thì ai mà chiều theo ý mày được. Tại sao cứ phải tự chuốc giận lên mày, lên người khác thế, mày thích nó thì sao không nói đi, việc gì phải để ý đến người khác. Để chuyện tình cảm bị ảnh hưởng từ bên ngoài là không đáng. Mày biết không?".

Nó ngập ngừng: "Uống nhầm cà fê đắng một lần, có muốn uống nữa không?".

- "Nhưng vị cuối rất ngọt. Tùy mày!".

Về nhà, chưa kịp lên phòng, bố mẹ đã gọi nó lại. Trong đầu còn một mớ bòng bong sau mấy lời con Ngọc. Bố mẹ nó nghiêm túc:

- "Học kì II rồi, không lâu nữa là ra trường. Con tính thi trường gì?"

- "Con không biết".

- "Sao lại không biết, bố mẹ để cho con mấy năm thoải mái rồi thế mà con không có suy nghĩ gì sao?".

Nó không nói gì, cúi mặt, tay vân vê vạt áo.

- "Hay con thi nghành của cậu con. Khối đấy vừa sức, với lại ra trường đã có cậu lo, đỡ tiền chạy việc. Giờ cốt là học trường nào dễ kiếm việc. Con thấy sao?".

- "Con thấy cũng được. Thôi con lên phòng trước".

Bố mẹ làm nó thấy đột ngột quá. Ra trường. Đại học. Kiếm việc. Hoang mang quá. Nhận ra nó đã lãng phí thời gian 12 năm học vào những việc vô bổ. Dẹp! Dẹp hết! Dẹp chơi. Dẹp yêu. Dẹp một người.

Đúng là tình cảm của nó thật dễ bị lung lay. Một điều thôi dễ khiến nó từ bỏ.

***

Nó học thật. Vội vàng cho mấy kì thi. Chẳng màng chuyện yêu dù tình cảm của nó ngày càng nhiều. Nó vẫn vô thức quan sát Tuấn, chán chán thì viết tên lên bàn. Có khi vẫn giả vờ vô tình chạm mặt trên đường, có mục đích cả.

Ngày cuối cùng, lớp nó vừa vui, vừa buồn. Vội vàng trao nhau những cái ôm, lời nói.

- "Mày! Để tao kí!".

- "Chưa, con Hà đang kí dở".

- "Thi tốt nhá con điên".

- "Thằng dồ viết cho tử tế, chữ xấu quá!".

- "Linh ơi, anh yêu em!".

- "Yêu cái đầu, sao giờ mới nói?".

- . . .

Nó cũng thấy nao nao. Hồ sơ đã nộp. Học cũng xong. Chỉ chờ ngày thi. Chả còn áp lực nữa. Chỉ còn Tuấn, không kịp thổ lộ, nó sợ sẽ phải tiếc nuối. Lấy hết can đảm:

- "Tuấn nè! Mày biết gì chưa?".

- "Gì?".

- "Hôm nay buổi cuối cùng".

- "Thì sao?".

- "Tức là tao ôm mày một cái được không?". Nói câu này nó chắc thằng Tuấn sẽ nói: "Mày rảnh à?". Nhưng không:

- "Được. Buổi cuối". Tuấn chủ động ôm nó. Một cái ôm chặt. Bỗng dưng nước mắt nó tràn ra. Nó cũng ôm chặt, lè nhè: "Mày ôm tao thật à?".

- "Tao có bí mật muốn kể cho mày.". Tuấn buông nó ra, ghé tai thì thầm: "Thực ra. . . Tao không biết sửa xe đâu. Tao nhìn mày chỉ thôi".

Nó phì cười : "Mày rảnh à?".

- "Ừ. Rảnh giống mày".

- "Vẫn giữ liên lạc nhá, bạn bè tốt".

- "Nếu mày muốn..."

- "Thế thi tốt nhá!".

- "Ừ. Thi tốt".

Nó thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Tình đầu của nó, ngọt như vị cuối cà phê. . .

Vii Vii

Ngày đăng: 25/06/2015
Người đăng: Hà Hà
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Ốc sên chạy - quote
 

Ốc sên vác trên mình chiếc vỏ nặng nề, lê từng bước, từng bước về phía trước. Dù gian khổ thế nào nó cũng không muốn từ bỏ, bởi chiếc vỏ ấy đã gắn chặt với cuộc đời nó. Cũng như mỗi người chúng ta đều là một phần cuộc sống của một người nào đó, ở tận sâu trong trái tim, không thể tách rời

Ốc sên chạy - Điệp Chi Linh

 

Truyện mới cùng mục

Tags

Fanpage