Gửi bài:

Tạm biệt Bầu Trời

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng không phải chuyện tốt, nhưng mà...

...như bao cuộc tình đơn phương khác, nó sợ tất cả sẽ vội bay đi mất...cả tình bạn mà nó trân trọng nhất.

***

tam-biet-bau-troi

Nó đếm đến ba một cánh hờ hững rồi xoay lưng ra đằng sau cũng theo một cách rất hờ hững không kém. Long đứng sau lưng nó với bộ dạng đáng yêu hơn bao giờ hết, gương mặt không giấu được nổi háo hức nhìn nó:

- Sao, bộ này ok hông?

- Đừng nói với tui là giữa trưa ông phá giấc ngủ ngàn vàng kéo tui ra đây để xem ông thử đồ nhan! – sau vài giây đơ mặt ra, nó đã hiểu ngầm được ý nghĩa của mấy cuộc gọi khủng bố nãy giờ của Long

Long nhìn nó cười khì khì, nụ cười tươi roi rói đến phát ghét rồi cậu bạn vỗ bôm bốp vào lưng nó mấy cái, đau điếng:

- Bà chưa thấy đủ mập hay sao mà còn ngủ

- trời nắng nên ngứa đúng không? – nó trừng mắt nhìn Long

- Thôi mà, nể bà là bạn bè lâu năm nên mới cho bà đến ngắm ké tui làm người mẫu, phước 3 đời đó. – Long giở trò nịnh nọt, dúi vào tay nó một viên kẹo dẻo.

Nó bóc viên kẹo dẻo cho vào miệng, vị nho, vị nó thích, gì chứ cái phước 3 đời đó nó nhường lại cho thằng bạn ôn dịch hưởng, quay lưng đi không thương tiếc, mớ tóc nâu buộc đằng sau khẽ đun đưa

- Ê, bà đi đâu zậy!- Long kéo nó lại- tui kêu bà ra đây có chuyện mà

- Chuyện gì?

- Cái nào, màu đen hay màu xám?- Long huơ huơ hai cái áo len trước mặt nó

- Mùa hè, ông mặc áo len chi?

- Nay người ta mốt mặc áo len đó bà quơi!! Cái nào – Long không ngừng gí 2 cái áo vào mặt nó.

- Cái màu đen – nó chỉ đại vào 1 cái mặc dù theo nó cái màu nào cũng giống nhau, nhưng nó lại không muốn phá tan niềm hứng khởi hiếm hoi của thằng bạn

- Mua áo mới chi zậy? – nó lấy một cái áo khác đưa cho Long

- Bà không biết gì sao?- Long tròn mắt nhìn nó

- Biết gì là biết gì? – nó nhìn Long ngạc nhiên.

- Mai là Valentine, lớp mình tổ chức hoành tráng lệ lắm

- Ông hồi giờ có quan tâm đến tiệc tùng chi mô, lớp có tiệc là lặng mất tăm

- Bộ có vậy na!!

Nó chép miệng, lắc đầu nhìn thằng bạn, Long mà nó quen biết là một con "mọt nhà" đúng nghĩa, 3 năm mới thấy ló mặt đy chơi 1 lần.

- Tổ chức ở đâu – đánh lãng để thằng bạn khỏi quê

- Nhà nhỏ Trang...

------------------------------------------------------------------

"Bộp"

Hộp quà nhỏ bị ném vào soạt rác một cách đáng thương.

Nó nặng nề thả người trên chiếc giường lớn trong căn phòng nồng nặc mùi nắng cháy khét.

2h chiều, quãng thời gian nóng và đương nhiên là khó chịu nhất của phòng nó. Nắng không trưa cũng chả ngả chiều. Cái mùi vị lưng chừng, pha trộn hức tạp đó làm lòng nó ngộp ngạc hơn bất kì lúc nào. Nó nằm trằn trọc trên giường, mặc cho mấy tia nắng hanh hanh hắc thẳng vào gương mặt nhỏ của nó. Đầu nó ong ong như có hàng trăm thứ tiếng trên đời và chính vì đó nó không thể nào lý giải được vì sao nó lại tự chôn mình trong không gian khó chịu này thay vì đi dạo mát với Long.

Ít ra nó cũng tiết liệm mấy lít xăng nếu không đi lòng vòng khắp thành phố, nhưng có lẽ chính nó hiểu rõ bản thân nó nhất, nó muốn ở một mình hay đúng hơn là nó không muốn đối mặt với Long...thêm một chút nữa cũng không muốn.

Nó làm bạn với Long từ hồi cấp 2, bây giờ là đại học hai đứa cũng rất thân thiết. Long học giỏi, nhưng tính tình lại rụt rè hơi hơi bị bệnh 'già trước tuổi', còn nó là một đứa hoạt bát, lanh lẹ, nó có nhiều bạn, thật long có, hình thức có. Không hiểu sao hai đứa nó lại học chung lớp, ngồi chung bàn và thế là thành bạn thân của nhau.

Nhưng có một định luật không thể chối cãi được là: không thể có tình bạn tồn tại giữa con trai và con gái, ngoại trừ là đã có gấu hay thuộc thể loại 'tình chị em' hay 'tình anh em'; thì tất cả mọi trường hợp còn lại đều tồn tại một loại tình cảm đặc biệt, có thể hơn tình bạn đẹp đẽ một chút xíu hay đã rất nhiều mà không thừa nhận

Tình cảm đặc biệt nó dành cho Long là loại không thừa nhận...

Từ khi nào đó, thời gian và không gian nó nhận ra thằng bạn mũi thò lò của nó trở nên vô cùng đáng yêu và vô cùng dễ thương dễ sợ...

Đến khi nó nhận ra nó thích Long thì mọi chuyện lại không theo sự điều khiển của nó.

Tim nó bắt đầu đập rộn ràng khí Long cười với nó, ngồi sát lại chỗ nó.

Những lần bá vai, những lần tựa lưng vào nhau đã trở nên ngại ngùng và xa xỉ. Nó không còn có thể nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Long huống chi nói chuện cười đùa sang sảng như trước. Và trong những cuộc tranh luận inh ỏi của bon nó, Long luôn là người thắng cuộc thay vì là nó như trước đây. Đơn giản là nó cảm thấy hứng thú hơn với mấy cái sở thích quái đản của thằng bạn, và cả cái việc cùng Long trãi qua những khoảng khắc đó lại làm nó hạnh phúc...

Không muốn thay đổi bản thân nó quá nhiều, vì dù là đơn phương nhưng là chính con người thật nó đối diện trước mắt Long chứ không phải là một bản mẫu phù hợp với điều kiện của cậu, vẫn là điều tốt.

Nó bắt đầu đi học sớm hơn, chỉ là cả đêm nó muốn nhìn thấy Long nên không ngủ được.

Nó hay đưa mắt về chỗ ngồi gần cửa sổ hơn, cố ngã người ra sau để nhìn mấy sợi tóc đen của Long mỏng tanh trong nắng. Nghe nó cười giọng khúc khích...

Và cái thư viện- nơi nó ghét nhất, mỗi chiều chủ nhật, nó sẽ kiên trì ngồi bên cạch cậu bạn mấy tiếng đồng hồ, mặc cho Long ném một ánh mắt khó hiểu về phía nó.

Tình cảm đặc biệt đó nó không định nói ra. Nó biết, cứ giữ khư khư trong lòng không phải chuyện tốt, nhưng mà...

...như bao cuộc tình đơn phương khác, nó sợ tất cả sẽ vội bay đi mất...cả tình bạn mà nó trân trọng nhất.

Rồi cái giá mà nó nhận được không hề rẻ. Vào cấp 3, Long có tình cảm với một người con gái khác...Trang.

Trang không xinh đẹp nhưng trời lại phú cho cái nét dễ thương. Nhỏ còn là đứa học giỏi, tính tình dịu dàng. Trong lớp, số người để ý đến nhỏ chỉ có một vài tên và trong đó có thằng bạn thân của nó.

- Ê, bà thấy nhỏ trang sao? - Long huých vào vai nó khi đang đọc sách

- Ờm, cũng được? – nó chán nản lật sang một trang sách khác, vẫn là những hàng chữ dày đặc.

- Dễ thương không?

- Cũng dễ nhìn

- Học lực của nhỏ cũng không tệ, lại dịu dàng và sâu sắc nữa. – mắt Long lộ ra ý cười thấy rõ, đôi mắt màu cà phê sữa.

- Thì sao?

- Thì zậy chứ sao? - Long lại húc vào vai nó

- Đau quá, có gì thì nói rõ đi

- Nhỏ Trang rất dễ thương, học hành không tệ, tính tình lại hòa đồng, vui vẻ...nói chung là rất rất rất okk

Mắt nó rời khỏi những trang sách tẻ nhạt đáp lên gương mặt tí tửng của thằng bạn bên cạnh. Rồi chợt, nó thốt ra một câu mà não chưa kị phân tích độ đúng sai:

- Ông...ông thích nhỏ Trang hả - nó hi vọng cảm giác của nó là sai.

- Bà đúng là không hổ là bạn của tui mà, Chính xác!!.

-----------------------------------------------------------------

Điện thoại reo ba bốn cuộc mà không có người bắt máy, mãi một lúc sau mới nghe tiếng nó:

- Alo – giọng nó mệt mỏi

- Làm gì nãy giờ gọi không bắt máy – Long nói như gắt vào điện thoại

- Tui đang ngủ...

- Đừng nói với tui là bà ngủ chiều giờ nhan?

- Ờ! Chắc zậy! – nó nhìn ra bầu trời tối đen như mực, vài lọn sáng vàng vàng của đèn đường lọt vào phòng nó

- Bà coi trọng cái ngủ đến vậy sao?

- Ít ra nó cũng làm tui hạnh phúc hơn là ông – nó lăn một vòng chán chường.

- Bớt nói xàm đi, đừng có ngũ tối như vậy, không tốt đâu – Long cứ làm cho nó cảm thấy ấm áp như vậy thì làm sao nó có đủ dũng cảm để buông tay đây.

- Ừm, gọi tui có gì hông?

- Mém nữa là quên, ngày mai bà đến chở tui đi dự tiệc, ok?

- No ok, sao lại là tui, ông có xe mà. – tại sao lại bắt nó tiếp tay lấy dao đâm vào tim nó chứ.

- Xe đạp điện của bà đi nhanh hơn với lại bà biết nhà nhỏ Trang mà

- Rồi sao...- giọng nó nhẹ hẫn.

- Bà qua nhà tôi sớm chút chớ sao, tui sẽ bày tỏ với Trang vào ngày mai.

Công nhận, bạn nó biết tận dụng mọi thời cơ bòn rút nó ghê, hai đứa đều có xe điện, chỉ là nó xe một yên, Long xe một yên lành một yên đã đi về nơi xa xăm.

- Im lặng là đồng ý đó, mai 5h tối qua nhà tui...Tít

Bên kia không phát ra giọng nói quen thuộc nữa nhưng nó vẫn để yên điện thoại.

Một lọai cảm giác khó chịu thao túng nó, ngộp ngạt trong trái tin nhỏ của nó. Có lẽ Long nói đúng, nó không nên ngủ vào lúc chiều tối như thế này. Khẽ dựng người dậy, nó nhăn mặt vì vị đắng nghét xâm chiếm trong cổ họng. Nó mở toang tủ lạnh, dốc ngược chai nước đá, cảm giác đắng nghét vẫn chưa tan đi, nó lại vốc một muỗng kem cho vào miệng và lần đầu tiên, món kem cacao ưa thích lại khó nuốt đến vậy. Cổ họng nó vẫn chưa hết đắng...

Có lẽ nó cần khóc, phải rồi, khóc cho nhẹ lòng. Nó chuẩn bị dầy đủ khăn giấy trên bàn, đống chặt hết các cửa sổ để tránh làm phiền đến hàng xóm. Nhưng dù nó có cố đau lòng đến mức độ nào thì mắt nó cũng khô rang, nói con gái vốn rất dễ rơi nước mắt là sai lầm.

Nó cố thử nghe nhạc để lòng nhẹ đi. Ballaz, Jazz, Rock, nó thử các thể loại nhưng cũng chẳng khá hơn, mấy giai điệu đó thậm chí không lọt vào tai nó.

Nhặt lại món quà nhỏ trong soạt rác – món quà mà mấy ngày trước nó chăm chút chuẩn bị- giờ đã nhăn nhúm. Bất giác nó bật cười thành tiếng, đau, nó đau rất nhiều, trái tim nó quặn thắt theo từng nhịp đập. Nó mở món quà, mấy viên kẹo dẻo vị dâu trắng nõn hiện ra, nó biết, Long thích dâu nhất. Có đôi lúc nó mường tượng ra khuông mặt vui vẻ của cậu khi cho mất viên kẹo nhỏ này vào miệng để cái dư âm ngọt ngào tan trong miệng.

Nó mở cửa sổ. Trăng sao mờ nhạt trên bầu trời đêm đặc quánh, nó nhắm mắt đón nhận từng đợt gió lạnh phả vào người. Từ lúc nào không biết, nó đã xem Long là bầu trời nhỏ của nó, là trong xanh nhất của nó, là những ánh sáng ấm áp mà nó tham lam muốn ôm trọn tất cả. Nhưng có lẽ, bầu trời không chỉ riêng mình nó. Đến lúc phải buông những ích kỉ nhỏ bé, buông những hạnh phúc mỏng manh này ra. Có như vậy, lòng nó mới không nặng như thế này

Nó nhón lấy một viên kẹo cho vào miệng, hương dâu thơm ngát tỏa lên tận mũi.

Không biết là do gió khô hay là những hạt bụi trong không khí...

...Từ đâu trong mắt nó, có hai giọt nước nóng hổi rơi thật nhanh.

 

Ngày đăng: 06/08/2015
Người đăng: vy trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
hate
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage