Điều đơn giản - Điều tự nhiên
- Cậu nghĩ điều gì sẽ chia cách chúng ta ?
- Điều duy nhất tớ nghĩ được cho đến lúc này đó chính là sự tự do tung bay của tuổi trẻ...
***
"Chúng tôi đã ở bên nhau lâu đến mức có thể tạm gọi là đủ hình thành một sợi dây liên kết bền chặt giữa người với người chưa nhỉ ?"
Đó là một câu hỏi mà tôi vẫn luôn tìm kiếm một câu trả lời từ nơi cậu ấy...Đã năm năm qua, ngần ấy thời gian với một tình bạn trong sáng, đẹp đẽ ... rồi một ngày đẹp trời khi những cành cây đã rực rỡ hoa phượng đỏ, đùng một cái cậu trai nắm lấy tay cô gái ( là tôi đây ), ngỏ lời cho một mối quan hệ nghiêm túc xa hơn mức tình bạn – cô gái bẽn lẽn rút nhẹ tay ra rồi bảo cậu trai là "Đồ ngốc" – tình yêu đã đến với hai con người như thế - thật nhẹ nhàng và tự nhiên – tựa làn gió thổi nhẹ giọt sương mai buổi sớm.
Ngày 15/10/2009 ...
Đó là khoảng thời gian trường tôi bắt đầu vào đợt kiểm tra giữa kỳ đầy hứa hẹn với lứa học sinh lớp 10 mới tập tễnh bước vào ngưỡng cửa phổ thông. Cũng như những gì mà tôi đã hình dung: xếp danh sách, chia phòng thi, phân bố môn thi trong ngày ... và việc của chúng tôi chỉ là ôn bài cho thật kỹ và ... vác ba lô đi thi. Tôi đang trong tư thế sẵn sàng chiến đấu cùng một vài đứa bạn ngoài phòng thì ... "Rầm" – một tên con trai lạ hoặc đâm sầm vào tôi...
-" Xin lỗi bạn nhưng mình đang vội, mình sẽ tạ tội với bạn vào một lần khác nhé!" – Tên con trai lẹ làng nói to rồi chạy đi cái vọt để tôi lại trong nỗi hoang mang và khó hiểu cực độ "Tên đó là ai ... chí ít cũng phải đỡ mình dậy chứ!"
Mãi về sau này tôi mới biết lúc đó còn 5 phút nữa là đến giờ thi và cậu ta thì lại "được" cái bụng ưu ái tặng một cơn đau – hèn gì chạy vội chạy vàng va phải người ta.
Ngày 20/1/2011 ...
Hôm đó tôi đi thi tuyển vào đội tuyển địa ; mục đích cũng chỉ là đi thi vui thôi vì mỗi lớp phải cử một đại diện tham gia thi tuyển ; lớp tôi nghe đến môn ấy thì chỉ biết tặc lưỡi lắc đầu - còn tôi thì hôm ấy cũng không muốn học ngoại khóa và cũng muốn xem đề thi có giống như những bài kiểm tra định kỳ không ... thế là đăng ký thi luôn trong tiếng vỗ tay chúc mừng kiểu "à đã có người hứng đạn rồi nhé".
- "Được rồi, các em vào bỏ ghế xuống rồi ổn định chỗ ngồi chuẩn bị thi nhé!" – lời cô giám thị vọng ra làm mười bảy đứa thí sinh ( thật là ít nhỉ ) lật đật chạy ùa vào phòng chọn vị trí chiến lược thích hợp nhất cho mình.
Tôi thì cứ từ từ đi vào, ngó nghiêng xung quanh, định chỗ ngồi trong khi các bạn lớp khác đang hạ ghế xuống. Chợt, tôi tinh mắt thấy một cái bàn đã chuẩn bị sẵn, ghế đã hạ, không ai ngồi, liền chui vào ngồi tọt luôn mà không cần để ý lúc đầu ai là người đã hạ ghế xuống. Tôi chỉ nhớ lúc đó có một cậu trai cứ ngây người ra đứng nhìn – rồi cũng thôi và đi xuống dọn chỗ ngồi phía sau lưng tôi. Lúc đó tôi không mấy quan tâm cậu ta lắm – trong tôi lúc đó chỉ nhớ được cậu ta cao, khuôn mặt lạnh, vẽ vời gì đó trong giấy nháp được cô nhắc ... và nộp bài sớm ra về. Thế là hết!
Sau này khi hai đứa quen nhau rồi, thỉnh thoảng ngồi nghịch tóc tôi cậu ấy vẫn nhắc "Lúc đó tớ chỉ nhớ có một đứa lùn cướp chỗ ngồi của tớ, rồi nhìn tớ tỉnh bơ như không. Ngây ngô nhưng ấn tượng phết" – mặt tôi đỏ như quả gấc chín, không ngờ ngày xưa mình cũng tỉnh như thế.
Vào những ngày tháng 11/2011...
Chúng tôi hiện tại vào thời điểm đó đang là học sinh cuối cấp, chuẩn bị ra trường với những cánh cửa tương lai phía trước. Và những kỳ thi thường quy ở trường như những cuộc kiểm tra kiến thức quan trọng cho học sinh chúng tôi.
Năm đó, tôi đã để ý hơn đến những bạn cùng phòng thi với mình, mở rộng quan hệ nói chuyện trước giờ vào thi ( đó giờ chỉ toàn là nói chuyện với mấy bạn chung lớp) – và tôi để ý thấy cậu – người đã ngồi sau tôi hồi năm thi địa lớp 11 – cậu ta chung phòng thi với tôi. Có thời gian để quan sát thì nhìn kỹ cậu ta cũng rất điển trai theo phong cách "cold boy": lông mày rậm, khuôn mặt góc cạnh, mũi cao, mái tóc gọn gẽ nhưng vẫn toát lên điều gì ấy mà tôi không diễn tả được, thân hình cao lớn – chắc trên 1m80, và hay đứng một góc quan sát mọi người – nhìn cậu ta trông thật tách biệt và khác biệt...
Ngày 09/11/2011...
HAPPY BIRTHDAY TO ME! – Sinh nhật tôi đấy, tuổi 17 đón chào em rồi nhé, tôi vui sướng khi nhận được những món quà cùng với những lời chúc mừng của gia đình, người thân và bạn bè. Niềm vui không tả nổi. Và thời đại thông tin hiện đại mà, bên cạnh đó còn có những lời nhắn dễ thương trên facebook; trong đó có một tin nhắn làm tôi phải để ý: "Chúc mừng sinh nhật cậu – bạn cùng phòng thi"
Khá bất ngờ, tôi vào trang cá nhân của bạn đã gửi lời chúc ấy, tôi cũng hoang mang không biết mình đã kết bạn với người ta từ bao giờ, và ...tôi đã phát hiện ra một sự thật khó tin – người đã gửi cho tôi lời nhắn đó – chính là cậu trai ngày nào đã ngồi sau lưng tôi và giờ còn thi chung phòng với tôi nữa. Đêm đó chúng tôi có một cuộc nói chuyện trên facebook – đủ để nhận ra rằng cậu ấy vẫn luôn theo dõi tôi từ lúc va phải tôi hồi năm lớp 10, rồi đến chuyện tôi ngồi nhầm ghế của cậu hồi lúc thi địa, và cả những lần cậu bắt gặp tôi trong sân trường nhưng không dám gọi tên. Buổi nói chuyện chắc hẳn sẽ còn kéo dài thêm nữa nếu như tôi không đề nghị ngày mai ra chơi sẽ đãi cậu ấy ăn kem chuối rồi hối thúc hai đứa đi ngủ vì trời đã khuya...
-"Hai năm sẵn sàng cho một tình bạn, cuối cùng thì tớ với cậu cũng làm bạn, không uổng công nhỉ" – cậu ấy đã kết thúc buổi nói chuyện như thế.
Ngày 16/11/2011...
- " Có bạn đẹp trai kiếm cậu kìa lùn" – Duy kéo tôi ra khỏi bàn khi tôi đang loay hoay chỉnh sửa bài làm văn của mình.
Tò mò và thắc mắc, "bạn đẹp trai" – ai vậy nhỉ và kiếm mình làm gì?
- "Tặng cậu! Ăn ngon nhé, tớ đoán cậu thích kem chuối" – là cậu ấy, với nụ cười tươi rói phản chiếu ánh nắng buổi chiều với que kem mát lạnh trên tay. Cả hành lang ồ lên, lớp tôi mấy bạn cứ thi nhau hò hét, còn tôi thì đứng ngơ ra như mới từ hành tinh khác đến, ngại ngùng nhận que kem rồi nói lời cảm ơn người ta nhỏ xíu. Lúc đó, xung quanh rất ồn ào vì những âm thanh từ mọi phía, nhưng tôi không nghe thấy gì ngoài việc cảm nhận tim mình đang đập rất mạnh.
Những ngày cuối tháng 5/2012...
Tôi và cậu ấy giờ đã rất thân với nhau rồi, mặc cho những cô bé lớp dưới mỗi lần nhìn thấy cậu thì lại gọi tên và chạy ùa tới, nhưng... cậu vẫn cứ đi bên tôi nhẹ nhàng như đó là một thói quen.
Những ngày đầu, mỗi khi gặp tình huống như vậy, tôi thường chào cậu và tránh đi; vì xét cho cùng tôi cũng không có gì nổi bật ngoài trừ chiều cao hơi bị "ngất ngưỡng" này; còn cậu thì đúng như cách mọi người vẫn gọi :"hotboy": tài năng, đẹp trai và học giỏi. Nhưng được khoảng 2 tuần, cậu ấy níu tay tôi lại và thản nhiên bảo "Cậu không việc gì phải đi cả. Không nói thêm điều gì từ lúc này nữa nhé" – thử hỏi với cái mệnh lệnh như thế thì làm sao mà tôi tránh nổi.
Bên cạnh đó, chúng tôi cũng tất bật với những kỳ thi và những lúc ôn bài cật lật, chuẩn bị cho hai đợt thi quan trọng là tốt nghiệp và đại học sắp tới. Chúng tôi luôn nhắn tin động viên nhau, không nhiều nhưng vẫn hi vọng đó sẽ là động lực để người bạn của mình cố gắng.
Ngày chia tay mái trường/2012...
Ngày hôm ấy như mới xảy ra hôm qua, những ký ức vẫn còn hiện lại trong tôi rõ rệt. Các bạn lớp 12 với những tâm trạng khác nhau, nhưng đều có chung một cảm giác khó chịu: "Thời gian xin hãy trở lại, để em lại là cô cậu học sinh lớp 10 hôm nào".
Hôm đó, tôi và lớp có một buổi chia tay quyến luyến với đầy những lời hứa hẹn rằng tất cả sẽ đậu đại học và gặp nhau vào một ngày gần nhất. Là một thành viên trong đại gia đình thân thương này, vào giây phút ấy, dù rất muốn òa khóc trong vòng tay các bạn ... nhưng tôi đã cố kìm nén để ghi lại trong mình hình ảnh những đứa bạn thân yêu.
Kết thúc buổi chia tay, tôi lững thững ra về với những cảm xúc ngổn ngang. Chợt, ngay góc cầu thang, có một bàn tay níu tay tôi lại...
- "Ngày cuối rồi, vậy nên, từ giờ phút này, chúng ta hãy bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc nhé. Cậu hiểu ý tớ phải không?" – tôi không biết lúc đó tôi trông thế nào nữa – sau này, cậu ấy bảo tôi lúc ấy đỏ ửng cả mặt lên trông rất dễ thương.
Ngày cuối cùng của thời học sinh áo trắng đến trường, tôi và cậu ấy đã chính thức ở bên nhau.
Giữa tháng 8/2012...
Chúng tôi đều có tin vui rằng mình đã đậu đại học. Vậy là chính thức được gọi là sinh viên rồi nhé. Khoảng một tuần sau khi làm thủ tục nhập học, chúng tôi có một cuộc hẹn.
- "Tớ sẽ bay sang Mỹ và theo học ngành thiết kế, cậu biết đó, đó là điều tớ luôn muốn làm từ trước tới nay" – cậu ấy nói, nhìn thẳng vào tôi, giọng đầy quyết đoán
Còn tôi, nghe cái tin ấy, không biết như thế nào, đang uống nước mà cổ tôi như bị nghẹn lại, không nói được gì, chỉ lấp bấp:
- "Còn việc học đại học đây, cậu tính làm sao?"
- "Thì lý do đó, tớ đã giấu cậu, tớ đã không nộp hồ sơ nhập học" – cậu ấy bình thản trả lời.
Tôi cảm thấy một sức nặng kinh khủng đè lên đầu mình, tôi không suy nghĩ được gì nữa rồi, cậu ấy nói sẽ bay, cậu ấy từ bỏ việc học ở đây để theo đuổi ước mơ cậu ấy, và ... chúng tôi chỉ mới quen nhau được 2 tháng rưỡi.
- "Tùy cậu, tớ không nghe nữa, tớ có việc phải về" – tôi gắt lên, rồi bỏ chạy, cậu ấy đuổi theo, nhưng không bắt kịp ... không hiểu lúc đó xe buýt vì lí do làm sao mà xuất hiện đúng lúc, tôi nhảy vọt lên xe mà không cần biết chuyến xe đó sẽ đưa tôi tới đâu. Điều tôi cần làm lúc ấy chỉ là tránh nhìn vào mắt của cậu, tôi sợ mình sẽ khóc, tôi sợ mình sẽ không đủ dũng khí để tiếp nhận thông tin bất ngờ đó, tôi sợ cậu sẽ nói chia tay...
Đầu tháng 9/2012...một ngày cuối thu đẹp...
- "Cậu sẽ ra sân bay tiễn mình chứ?. Mình chờ cậu." – tin nhắn của cậu ấy đến, nhắc nhở tôi rằng: hôm nay, cậu ấy sẽ đi, và tôi, phải đưa ra sự quyết định của mình. Cũng đã hai tuần, tôi cắt liên lạc với cậu ấy, tránh gặp mặt, tránh ra khỏi nhà...tôi vẫn chưa chấp nhận được sự thật đó. Nhưng hôm nay, tôi phải tự mình đưa ra lựa chọn – và lựa chọn của tôi là đến sân bay để gặp cậu.
Tôi đến sân bay, chạy thật nhanh đến khu vực bay quốc tế, hi vọng cậu ấy chưa bay. Tôi nhìn thấy gia đình cậu đứng đó, những người bạn của cậu, nhưng...cậu đâu rồi. Tôi ngờ rằng cậu đã vào làm thủ tục tới nơi, và sẽ không dại gì mà chờ một con bé vô tình như tôi; xét cho cùng, cậu ấy không có lỗi, cậu ấy đã nói với tôi sự thật, về ước mơ của cậu ấy; và tôi với lòng ích kỷ, đã ngang bướng không chấp nhận sự thật đó ... giờ cậu ấy đi rồi, tôi biết làm gì bây giờ đây...Tôi khóc mất rồi, tôi mất cậu ấy rồi!
- "Này mít ướt, tớ tưởng cậu không đến chứ?" – giọng nói ấm áp, dịu dàng vỗ về tôi. Tôi còn chưa kịp hiểu ra vấn đề, thì người ấy đã ôm chầm lấy tôi – "Đền bù cho cú va chạm hồi đó nhé"...là cậu ấy, cậu ấy vẫn chưa bay.
Tôi nấc lên, nghẹn ngào "Sao cậu biết tớ đứng đây? Tớ tưởng cậu đi rồi" – tôi buông cậu ra, nước mắt vẫn cứ chảy, nhưng đã bình tĩnh hơn.
- "Tớ đã luôn tin rằng, cậu sẽ đến – vì cậu là người yêu tớ mà. Vì vậy, tớ sẽ luôn nhìn thấy cậu. Hiểu chứ?" – cậu làm tôi xúc động, tôi định nói thì cậu đã lấy tay che miệng tôi lại.
-" Cậu đã từng hỏi tớ, điều gì sẽ chia cách chúng ta. Vậy bây giờ, tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu: Điều gì sẽ giúp chúng ta luôn ở bên nhau?"
Đến giờ, tôi vẫn không hình dung được rằng cậu ấy sẽ hỏi tôi như thế, chỉ nhớ lúc đó, tôi đã nói thật chậm với cậu rằng: "Niềm tin sẽ giữ chúng ta ở lại bên nhau, và tớ tin cậu, cậu biết đấy." – Tôi nhận thấy nụ cười tỏa nắng của chàng trai tôi yêu đẹp hơn bao giờ hết, và đến lúc đó, tôi nhận ra rằng cũng đã đến giờ chúng tôi phải chia tay, nhưng chia tay theo kiểu "anh sẽ quay về" ấy.
- "Chúng ta sẽ làm được. Tớ tin cậu. Vì cậu là người tớ yêu" – cậu ấy đã nói như thế - thật nhẹ nhàng và bình yên.
Những tháng ngày sau đó...
Hiện tại, chúng tôi vẫn đang rất hạnh phúc, mặc dù không được ở bên nhau như những cặp đôi tôi thường bắt gặp trên phố. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy buồn lắm, nhưng ngẫm lại, cậu ấy chắc cũng nhớ tôi da diết, tôi lại bật cười trước suy nghĩ mơ mộng của mình.
Ngày cuối tháng 5/2014..
- "Ngay từ lần đầu gặp mặt, mình đã biết cậu là một cô gái thật đặc biệt" – chàng trai mỉm cười chuẩn bị hành lý cho kỳ nghỉ hè đầu tiên sau 2 năm rời Việt Nam. "Rồi chúng ta sẽ lại cùng nhau ăn kem chuối" – cậu nghĩ.