Mặt trăng không thể ôm mặt trời
Đó là một lễ cưới khá hoành tráng. Cũng phải. Đây là lễ cưới của cô nữ luật sư là nó với anh giám đốc công ti dầu khí cơ mà. Nó vui. Nhưng đâu đó vẫn thoáng nỗi buồn. Tất nhiên nó lấy anh vì yêu anh. Nhưng trong tâm nó vẫn chưa quên được cái rung động đầu đời của mình. Hơn nữa, cái rung động đó lại là một mối tình đơn phương mà nó không kịp thổ lộ.
***
Chuyện tình của nó bắt đầu từ 5 năm trước khi nó đang là một cô sinh viên năm cuối trường đại học mở khoa luật Hà Nội. Khi đó, nó được xem là một trong những hotgirl của trường. Mỗi ngày đều có cả tá chàng trai sẵn sàng đón đưa nó mà nó chẳng buồn thích một ai. Còn cậu, chỉ là một nam sinh rất bt trong lớp nó. Cậu không có gì nổi bật. Nếu có, thì cũng chỉ là cặp kính dày cộp che lấp hết nửa khuôn mặt của cậu mà thôi.
Nó và cậu như mặt trăng và mặt trời, vốn ở hai thế giới khác nhau, chưa từng nói chuyện. Vậy mà đùng một cái, lũ bạn quỷ sứ của nó lại gạ nó tán đổ cậu. Bù lại, nó sẽ được khao kem 1 tháng cùng tấm vé xem bộ phim mà nó yêu thích. Thời gian cho nó là 2 tuần. Với một việc lợi bất cập hại như thế tất nhiên nó đồng ý.
Nó bắt đầu tìm hiểu cậu. Nó bắt chuyện với cậu trước, nó cố tình đi bộ để nhờ cậu trở về. Nócũng chăm đến cái thư viện cậu thường đến, đọc những quyểnsách cậu hay đọc để bàn luận với cậu những chuyện trên trời dưới đất. Những câu chuyện bắt đầu chỉ từ những trang sách nhưng rồi nó bắt đầu đi ra ngoài cuộc sống rồi đến gia đình.
Nó và cậu gặp nhau mỗi ngày, nói chuyện mỗi ngày. không chỉ trên lớp mà còn trên những con đường Hà Nội khi c trở nó về hay trong thư viện lúc cậu chăm chú giảng cho nó ý nghĩa của từng trang sách. Lần đầu tiên, nó thấy con người thật củacậu. Cũng vui tính, thích bông đùa chứ không như cái vẻ ngoài cù lần của cậu. Và đám con trai trong trường thì khỏi nói cũng biết ghen với cậu tới mức nào.
Rồi gần 2tuần trôi qua. Con mồi như đã nằm gọn trong tay nó. Nó chủ động rủ cậu tới công viên. Nó nhìn thẳng vào mắt cậu, không e lệ, nói thẳng:
- Tớ rất thích Dương! Làm ny tớ nha!
- Cậu nói thật hay đùa đấy?
- Hà My đâu có biết nói đùa. Từ mai Dương sẽ là ny của Hà My. Mai sẽ là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta. 4h tại đúng nơi này nha!
Nó quay người bỏ đi để cậu đỡ ngại. Về nhà, nó phone cho lũ bạn chuẩn bị chứng kiến cảnh hẹn hò của nó vào ngày mai. Nó cảm thấy vui vì đã trở thành người chiến thắng, nó mong ngày mai quá.
Đúng 4h, nó có mặt tại công viên. Cậuchưa tới. Nó chờ, 10ph. Nó gọi cậu. Cậu kêu bận chưa tới được.
20ph, nó gọi lại. Cậu vẫn nói vậy.
30ph, lũ bạn sốt ruột giục nó. Nó dần mất kiên nhẫn.
35ph, nó lại gọi cậu. Cậu nói cậu chưa xong việc được.
Nó thấy mình đang bị cho leo cây. Nó giận. Chưa một ai giám làm thế với nó. Nhưng nó không muốn chịu thua. Nó chờ. Trời tối dần, sắp mưa. Lũ bạn bảo nó về, nó không nghe. Cậu gọi, cậu bảo cậu vẫn chưa xong việc, cậu nói nó về trước nhưng nó gắt vào máy nói rằng nó sẽ đợi.
Trời mưa. Mưa nặng hạt. Nó liếc nhìn đồng hồ, lòng đầy tức giận. Gió. Mạnh. Gió như muốn cướp chiếc ô khỏi tay nó vậy. Nó bắt đầu run rẩy vì lạnh. Mưa tạt vào cảmặt nó, người nó ướt sũng mặc cho chiếc ô vẫn trên tay nó. Nhỏ bạn nt:
"Về thôi mày. Coi như bọn tao thua"
Từ "coi như" đã đánh trúng lòng tự trọng của nó. Nó ghét điều đó, nhưng có vẻ người thua đang là nó. Một tia chớp lóe lên làm nó giật mình rơi điện thoại. Nhặt chiếc đt yêu quý lên nó vô cùng ngán ngẩm, quay sang nhìn lũ bạn, nó khẽ gật đầu.
Nhưng đúng lúc nó quyết định bỏ cuộc thì cậu tới. Lũ bạn lại đành nán lại chỗ cũ. Cậu nhìn nó, lo lắng hỏi:
- Mưa vậy mà cậu còn đứng đợi tớ hả? Sao cậu không về trước, tớ đã nói không phải đợi mà.
- Cậu nói thế mà nghe được à? -nó tức-đây là buổi hẹn hò đầu tiên của tớ đấy!
- Hẹn hò?
- Mà cậu bận gì mà giờ mới tới hả?
- Tớ phải làm bài luận tốt nghiệp mà! Tớ đâu cố ý đếnmuộn.
- Vì lí do vớ vẩn đó mà cậu bắt ny cậu phải chờ à?
- Ny? Cậu nói gì tớ không hiểu?
- Cậu. . . chẳng phải hôm qua tớ đã nói với cậu rồi sao?
- À, chuyện đó hả? Nhưng tớ đâu đãđồng ý đâu?
- Cậu. . . cậu dám. . . Thế nay cậu còn tới đây làm gì?
- Thì cậu nói tớ đến mà!
- Tớ bảo ny tớ đến, không phải cậu! Cậu cũng chẳng xứng làm ny tớ đâu!
Nói rồi nó bỏ chạy trong hàng nước mắt. Nó bỏ cậu lại cùng chiếc ô. Nó mặc người mình ướt sũng như vậy. Nó mặc cậu đuổi theo, mặc cậu gọi. Nó vẫn chạy. Nó không khóc vì bị cậu từ chối. Nó khóc vì tổn thương, tổn thương lòng kiêu hãnh củamột đứa như nó. Nó đã định đem cậu ra làm trò đùa mà đột nhiên nó lại trở thành diễn viên xiếc trước mắt lũ bạn.
Nó ốm, 1 tuần liền. Nó chặn liên lạc từ cậu. Nó hận cậu. Cậu đã làm nó trở thành trò cười. Nó muốn trả thù.
Nó đi học. Chờ đợi một lời xinlỗi. Nhưng khi gặp cậu, cậu chỉ nói:
- Cậu đúng là lạ. Tự dưng tỏ tình rồi đi luôn không để người khác kịp trả lời. Cậu đẹp, cậu hoàn hảo nhưng đâu phải mọi chàng trai đều thích sự hoàn hảo đâu? Cậu có quyền thích một người nhưng chẳng có lí do gì để người đó buộc phải thích lại cậu cả.
Nghe cậu nói, nó càng giận. Nó thề sẽ khiến cậu yêu nó, phải phục tùng nó, phải chịu nỗi nhục lớn hơn cái nó phải trải qua. Và nó vẫn cố tỏ ra thân thiện với cậu như trước, như chưa có việc gì xảy ra.
Nhưng rồi mọi việc không đi theo quỹ đạo của nó. Trong khi cậu vẫn vậy, vẫn không có vẻ gì đang thích nó thì nó đã thực sự phải lòng cậu. Qua từng ngày, nó lại càng yêu cậu hơn. Mặt trời yêu mặt trăng rồi mà mặt trăng thì. . . vẫn xa vời như thế. Nó không còn muốn trả thù nữa nhưng nó vẫn muốn cậu yêu nó, yêu thật lòng.
Nó không dám nói tình cảm của mình. Một lần nữa nó sợ bị từ chối. Vàvì nỗi sợ đó, nó đã để tuột mất cậu. Cậu nhận được học bổng đi du học. Và cậu vụt đi trước mắt nó trong khi nó không kịp thổ lộ lòng mình.
Và dường như ông trời đã định để họ xa nhau mãi mãi vì vậy ông làm cậu mất điện thoại, phương tiện liên lạc duy nhất của 2 đứa. Vì cậu vốn sống cổ hủ, không mạng không chat chit. Cậu đã vụt qua đời nó như thế để nó phải lặng lẽ ôm trong mình mối tình câm suốt 4năm trời.
Vàonăm thứ 4 sau khi xa cậu, nó bỗng xin được mail của cậu. Nó và cậu bắt đầu nói chuyện chở lại. Nhưng nó cũng chẳng thể nói ra nỗi lòng của mình nữa, nó đã có người yêu. Chính là người sắp trở thành chồng nó, anh đã theo đuổi nó suốt 2năm trời. Nó không muốn anh tổn thương. Nó biết nó cũng đã yêu anh khi bằng lòng làm người yêu anh. Ty với anh không phải mối tình đầu nồng cháy nhưng cũng là tình cảm thật xuất phát từ trái tim nó. Nók muốn vì một thứ tình cảm trẻ con vu vơ không chắc chắn mà phá vỡ cuộc tình hiện tại của nó. Mànghe nói, cậu học cách tiếp xúc với mạng, lập mail cũng làvì một cô gái. Có lẽ, cậu mãi mãi cũng sẽ không thuộc về nó. Vì vậy, nó im lặng, ngậm chặt mối tình sinh viên của mình.
. . .
Hôm nay, trong những vị khách củanó, cũng có cậu. Nó hướng mắt nhìn quanh lũ bạn cũ và mỉm cười khi thấy cặp kính cận quen thuộc. Nhưng hôm nay có lẽ là lần cuối nó nhìn cậu và cười như vậy. Từ mai, nó sẽ là vợ người ta, sẽ mãi mãi giữ chặt tình cảm dành cho cậu trong lòng thôi. Thoáng chút buồn. Nó biết như vậy là có lỗi với người chồng sắp cưới củanó nhưng nó không ngăn được cảm xúc của mình.
Còn gần 30ph nữa là nó chính thức trở thành "của người ta". Nó lặng lẽ đứng một mình ở lan can nhìn bầu trời tự do lần cuối. Nó cũng đang chào tạm biệt cảm xúc đầu đời của nó. Bỗng, một bàn tay đặt nhẹ lên vai nó, nó quay người lại:
- Hôm nay Hà My đẹp thật đấy!
Làcậu. Nó chợt thấy người run run. Và rồi thời gian bỗng hối thúc nó. Có lẽ ông trời cố tình để cậu đến cạnh nó lúc này để giúp nó giải tỏa hết những suy nghĩ bao nhiêu năm qua. không đợi cậu nói tiếp, nó nhanh chóng hỏi, nó biết đây làcơ hội cuối cùng củanó, dù không đúng lúc lắm:
- Dương này, t biết hỏi câu này không đúng lúc lắm, nhưng câu hỏi này đã theo tớ bao nhiêu năm nay rồi. Chuyện trẻ con thôi, nên cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé!
- Ừ, chuyện gì? Cậu nói đi!
- Thực ra. . . cái lần tớ tỏ tình với cậu đó. . . sau đó tớ đã muốn trả thù cậu. Mà đừng giận tớ nhé! Lần đó tớ chỉ muốn lấy cậu ra làm trò đùa thôi.
- À, chuyện đó Linh có nói tớ biết rồi. không sao mà. Tớ cũng đâu có bị tổn thất gì.
- Cậu không trách tớ thật à? Mà. . . còn 1 chuyện nữa. Thực ra. . . sau đó. . . tớ. . . tớ đã. . . thực sự rất thích cậu. Thật đấy. Nhưng tớ không đủ can đảm để nói nữa. Sau đó cậu lại đi du học. . .
Nó nhìn cậu, dò xét. Cậu thở dài đáp lại, giọng hơi đùa:
- Haizzz, chán nhỉ. Hồi đó tớ cũng thích cậu lắm đó! Nhưng tại lỡ từ chối cậu trước đó nên ngại quá không dám nói. Nếulúc đó nói ra biết đâu giờ chú rể lại là tớ ấy chứ nhỉ?
- Cậu đừng đùa tớ! Tớ đang nói nghiêm túc đấy!
Nó đánh vào tay cậu. Cậu nhăn mặt nhìn nó:
- Tớ đâu có đùa. Nói thật mà. Nhưng thôi, chuyện cũ cho qua đi! Giờ cậu đã là cô dâu của người ta rồi thì gắng làm một người vợ hiền nghe chưa! Để tớ phải ghen tị với chồng cậu.
- Ừ, biết rồi. Sau này tớ sẽ kể cho con tớ nghe về chuyện tình này. hi. Chắc chúng sẽ cười phá lên cho xem.
- Lại còn vậy nữa hả? Thế tớ cũng sẽ kể cho con tớ nghe.
- Hứ! Mà nghe nói cậu thoát khỏi cổ hủ làvì một người con gái đúng k? Người yêucậu bây giờ hả? Khi nào nhớ dẫn về cho tớ duyệt nữa đó!
- Biết rồi! giờ thì vào trong đi! Buổi lễ sắp diễn ra rồi.
Nó nghe lời bước vào trong, môi khẽ mỉm cười mặc dù nước mắt nó lăn dài trên má xuống môi mặn chát. Giá mà nó có được câu trảlời sớm hơn. . . nhưng thôi, như vậy đối với nó là quáđủ rồi. Giờ nó phải đi làm việc mình nên làm rồi. Có lẽ nó và cậu sinh ra chỉ để làm bạn. Đã đến lúc nó học cách buông tay và cất tình cảm này vào một ngăn thật sâu trong trái tim rồi.
Cậu vẫn đứng đó. Ngắm bầu trời của nó. Như mặt trăng lặng lẽ ngắm ánh sáng từ mặt trời. Cậu cũng ngắm cả thứ tình cảm trẻ con mà nó vừa ngắm ấy. Có một điều nó đã không biết rằng, nick mail này cậu lập ra chỉ để liên lạc với nó, chỉ để cậu có thể bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng cậu đã không thể nói ra tình cảm của mình bởi nó đã vui vẻ mà nói với cậu rằng nó đã có ny. Cậu chẳng hề muốn phá hạnh phúc của nó.
Cậu quay vào trong khi buổi lễ đã bắt đầu. Cậu nhìn chú rể đang nhẹ nhàng đeo nhẫn vào bàn tay người cậu yêu. Cậu khẽ mỉm cười. Cậu chúc phúc cho hai người mặc dù trong tim cậu có ngàn nỗi xót xa. Phải, có lẽ chỉ nên dừng ở tình bạn vì:
MẶT TRĂNG THÌ CÓ BAO GIỜ ÔM ĐƯỢC MẶT TRỜI?