Tuổi 17
Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào người không chứa chấp bóng hình Khánh trong tim làm gì cho thêm đau đớn hả Khánh.
***
Gió mùa khô ghé thăm ô cửa sổ cũ kĩ đã ngã màu tro, nhẹ nhàng làm chao đảo tập tài liệu Toán vứt bừa bộn trên bàn. Khánh cau có lẩm bẩm gì đó rồi nhanh chóng nhặt nhạnh chúng xếp vào một góc. Ngồi trên chiếc ghế cọt kẹt đầy những lỗ chấm tròn do mọt khoét, Khánh chống cằm nhìn về phía xa xa, hương cà phê ngào ngạt bốc lên ngọt lịm, Khánh mơ màng mường tượng ra dáng cô gái nhỏ xinh đang vẫy nón tươi cười với Khánh, bộ đồ đỏ đánh bật những khóm hoa trắng nở trên vườn cà xanh ngắt. Bỗng cái vỗ vai thật mạnh khiến Khánh giật mình:
- Mày đang làm gì thế hả Khánh, Linh ngoác miệng cười, để lộ ra cái răng "lồi sỉ" mọc không đúng chỗ.
- Tao đang học bài.
- Tao thấy mày đang thơ thẩn trông như bị con ma trơi hút hồn thì có, vừa nói Linh vừa lấy tay ôm bụng cười. Học bài mà hất cằm ngồi tủm tỉm hả mầy, tao thấy tâm hồn mày trôi tận xuống nhà em Yến rồi cũng nên.
- Tao làm gì mặc tao, bộ liên quan tới mày hả, Khánh thoáng đỏ mặt, cố gắng tránh con mắt đang thăm dò của Linh. Thế mày vào đây bằng đường nào?
- Thì tao chui qua cái hố mà con Vàng vẫn hay trốn đi chơi ấy.
Khánh lắc đầu, bỏ vội quyển sách nhầu nát vì đã qua tay nhiều thế hệ rồi phóng nhanh ra khỏi cổng.
- Ê, đợi tao với chứ mầy, Linh với theo bóng Khánh đang dần mất hút trên con đường làng xiêu vẹo.
***
Khánh mến Yến ngay buổi lao động đầu tiên toàn trường để đón chào năm học mới, cái thân hình gầy guộc đang gắng gượng nhổ từng nắm cỏ khiến Khánh ngỡ ngàng, - Người gì mà ốm yếu xanh xao thế nhỉ, cứ như thể bị bỏ đói lâu ngày, bộ dạng xương xẩu thế kia thì một cái hắc xì cũng chẳng đứng vững nữa là. Khánh ngẩn ngơ suy nghĩ mà không hay mình cứ nhìn chằm chằm vào người ta tự bao giờ. Đôi mắt lạnh lùng ấy ngước lên, Khánh thoáng lúng tung vội quay đi chỗ khác, đôi mắt dẩu lên nỗi niềm cô độc khiến Khánh như bị thôi miên, kể từ phút giây bối rối ấy, Khánh quyết tâm chinh phục đôi mắt đã mang đến cho Khánh sự tò mò đến khó chịu.
Tháng tám, mùi của năm học mới, mùi của những cơn mưa dầm dai dẳng đổ bộ về, nước chảy ròng ròng hai mép đường ngập cả bàn chân, đất đỏ bazan hòa mình vào dòng chảy khiến nước mưa có màu như li cà phê sữa, có điều mùi thơm cà phê sữa chẳng thấy đâu, chỉ có mùi đất, mùi lũ, mùi của sợ nghèo nàn túng thiếu bốc lên nồng nặc. Khánh xắn quần đến tận đầu gối, không dám chạy vì sợ nước vấy bấn lên chiếc áo sờn chằng chịt từng đường chỉ may vội. Tấm áo mưa cắt xén từ bao Kali dùng để bón cho cà phê không đủ sức chống chọi với tràng hạt trong suốt cứ thi nhau dội xuống ào ào.
Đang nhăn nhó khổ sở vì sắp muộn giờ lên lớp, bổng một chiếc ô đưa lên ngang mặt Khánh che chắn những hạt mưa đang rơi lộp độp trên đầu, Khánh ngỡ ngàng, bối rối rồi lặng lẽ đi cùng, cả hai cứ thế chẳng nói chẳng rằng, ngay cả câu cảm ơn cũng bị mắc nghẹn trong họng Khánh, thế là từ đó, cả lớp đồn ầm lên là Khánh với Yến yêu nhau. Khánh ngượng ngùng đỏ chín cả mặt hết như quả cà chua mọng nước, chỉ có Yến là vẫn thản nhiên như không, vậy mà Khánh lại thích Yến hồi nào không hay.
Gần ba năm theo đuổi, lân la trò chuyện cùng Yến, nhưng dường như khoảng cách ấy ngày một dãn ra. Yến lầm lì, ít nói, trong lớp cũng chẳng chơi thân với ai. Nhà Yến xa trường tận ba chục cây số nên Yến đành ở trọ nhà bác Nga, dưới sự quản thúc chặt chẽ của bác, mấy đêm Khánh lục đục đến tìm Yến đều bị bác nga rượt cổ. Ấy vậy mà Khánh cứ gắng quyết tâm theo đuổi cho bằng được.
Dần dà bạn bè cũng đâm ra phát chán, chẳng ai buông lời chọc ghẹo, có người còn bảo sao Khánh ngốc quá, cứ mãi yêu người không yêu mình, cứ mãi theo đuổi người không bao giờ hiểu mình, Khánh cũng chỉ cười trừ cho qua chuyện.
Có hôm Khánh rủ Linh đi lên phố, chiếc xe cúp tồi tàn lâu lâu lại phải dừng giữa đường sửa dăm ba cái ốc rồi lại nổ ga tiếp tục lăn bánh. Nắng hắt ngược từ mặt đường nhựa khiến cả hai nhễ nhãi mồ hôi. Linh bực mình gắt gõng, đôi môi dẩu lên dỗi hờn: - Nắng thế này mà bắt tao đi tận hai mươi cây số cốt chỉ để mua cái kẹo mút to như tổ chảng này để tặng Yến, chẳng hiểu mày ngốc thật hay giả bộ nữa, Linh chưa kịp nói hết câu thì cây kẹo mút trên tay Khánh đã vỡ làm đôi giữa mặt đường. Một chiếc xe tải lao nhanh đè phải cây kẹo bẹp lép. – Thế là hết, Linh nhún vai, xòe hai tay ra như con cánh cụt. Khánh đành bỏ Linh ở đấy bắt xe buýt về nốt chặng đường còn lại, một mình Khánh tiếp tục lăn bánh về cửa hàng lúc nãy. – Chắc phải dốc hết số tiền còn lại của tháng này thôi, đành ăn mì tôm qua ngày vậy, Khánh vừa quyệt hồ hôi túa ra trên trán vừa suy nghĩ.
Rồi chiếc kẹo mút ấy cũng đến tay Yến, chẳng biết Yến đã cất hay ăn nó, chẳng biết khi ăn, Yến có cảm nhận được vị đắng lẫn với vị cay nồng nồng không nữa.
Ngày noel năm lớp 11, Khánh hí hửng moi ba con heo đất ra đi mua quà cho Yến, gần kết thúc năm học rồi, Khánh muốn tặng Yến thứ gì thật có ý nghĩa nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra, thấy thằng Linh tung tăng mua con gấu bông về tặng cho Lệ, Khánh cũng bắt chước đòi tặng theo, nhưng phải to hơn nó mới được, rồi Khánh sẽ tỏ tình với Yến, rằng những tháng năm qua Khánh thích Yến như thế nào, Khánh nhớ nhung Yến ra sao, Khánh sẽ tâm sự hết, bộc bạch hết. Thế là Khánh lại bắt thằng Linh chở đi mua con sâu nhồi bông thật to, gói trong thùng xốp bằng giấy bóng màu hồng óng ánh, không quên đính chiếc nơ có dát kim tuyến thật xinh. Rồi phải mua cả pháo bông nữa chứ, hay là thắp nến cho lãng mạn. Khánh sướng rơn như đứa con nít chờ quà mẹ đi chợ về, thấp ta thấp thỏm chờ trời mau tối.
Yến ỉ ôi than khóc mãi bác Nga mới cho ra khỏi nhà, Yến bất ngờ vì màn trình diễn của Khánh hết sức ăn ý và lãng mạn, thế mà mãi Yến cũng chẳng cười, dù thắp bao nhiêu nến cũng không sưởi ấm lên đôi mắt ấy. Khánh ngập ngừng, lấp lửng, ấp a ấp úng như đứa mới đi học chữ, hết a ê rồi lại gãi đầu, sờ tai. Chỉ có Yến vẫn lặng thinh, chẳng nói cũng chẳng cười, mà cũng chưa bao giờ Khánh thấy Yến cười với Khánh cả. Thế rồi Khánh chẳng biết phải nói gì nữa, đành ôm hộp quà tăng Yến, nhưng Yến không chịu nhận, cứ nhất định không, hai bên dùng giằng mãi, đưa đẩy mãi, rồi có tiếng cãi cọ, có tiếng giận hờn, có tiếng thở dài của Yến. Không thích Khánh thì đồng ý hẹn với Khánh tới đây làm gì hả Yến, Khánh cau có, mặt bệt ra như sắp khóc, từng gân đỏ hoe nổi lên dày cộm trong mắt Khánh, đôi mắt Khánh nhìn Yến như sự van lơi. Chỉ có Yến vẫn lạnh lùng không hề đáp trả. Rồi Khánh mặc kệ nhét vào tay Yến, lặng lẽ bỏ đi, chẳng ai biết được sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Yến lủi thủi xách hộp quà nặng trịch về phòng.
Những tưởng Khánh sẽ ghét Yến lắm, nhưng không, Khánh không làm được, Khánh nỡ lòng nào ghét người con gái mình thương thầm nhớ trộm nhũng năm qua chứ. Mặc dù lúc đó Yến có rất nhiều người theo đuổi, và cũng đã có người yêu, rồi chia tay, rồi lại yêu, những lúc Yến buồn bã, bị người yêu ruồng bỏ, Khánh lại đứng ra chở che, vỗ về, ôm ấp. Yến khóc, Yến đau nhưng tim can Khánh còn đau đến vạn lần. Ngốc cũng được, khờ cũng được, dù Yến không yêu Khánh cũng được, chỉ cần Yến đừng rủ bỏ Khánh, Yến còn hiện diện bên Khánh mỗi ngày, chỉ cần đơn giản vậy thôi cũng đủ Khánh tươi cười rồi, có lẽ, kiếp trước Khánh nợ Yến.
Người ta bảo không ai khuyên được gã đàn ông say rượu và người đàn bà đang yêu, nhưng có lẽ người ta nhầm lần rồi, Khánh đấy, có ai khuyên được Khánh đâu, ai nói gì Khánh bỏ ngoài tai hết, Khánh tin rằng một ngày nào đó Yến sẽ hiểu tấm lòng của Khánh, dẫu bây giờ Yến có đang phải lòng ai đó, mà cho dù Yến không hiểu cũng chả sao, chỉ cần Yến hạnh phúc, Yến ấm áp bên người mình yêu là Khánh vui rồi.
Ôi, tình yêu có bao giờ là không cao thượng.
Valentine năm lớp mười hai, Khánh lại hí hửng cùng với thằng Linh dạo phố tìm socola tặng Yến. Ban đầu Khánh định bắt chước bọn con gái tự tay nhào nặn cục bột như màu đất sét ấy cho lãng mạn cơ, nhưng suy đi tính lại, sợ rằng chính Khánh cũng chẳng nuốt nổi nên đành lang lang mọi ngóc ngách Ban Mê để tìm quà. Lần này mặt trời không buông nắng, chỉ có gió hiu hiu thổi sượt qua người Khánh, thằng Linh hay giận dỗi cũng không thèm bán than, bởi nó cũng đang phấn khởi đi tìm socola cho người thương nó. Rồi cả hai đứa cũng quyết định dừng xe tại góc hàng đường Lê Duẩn, chọn chiếc hộp hình trái tim màu hồng Yến thường thích và vẽ vời mọi thứ bên trong. – Biết viết gì đây nhỉ, Khánh hết xoay người, nhìn thằng Linh rồi lại phóng mắt ra xa, nơi có mấy cô bán mía dạo đang mời chào khách. – Khánh thích Yến à, hay là Anh yêu em nhỉ, ôi sến súa quá, rồi cuối cùng Khánh quyết định quyệt lên hình trái tim socola có nền nâu thẫm ấy hàng chữ Tớ thích Cậu. Khánh nhìn đôi bàn tay điêu luyện anh chủ hàng đang lướt từng dòng socola màu trắng mềm mại mà tim Khánh cứ đập thình thịch, lỡ đâu mà sai một tí, xấu một tí thì Yến giận chết.
Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào người không chứa chấp bóng hình Khánh trong tim làm gì cho thêm đau đớn hả Khánh.
Năm giờ chiều, lớp học thêm môn Lý nhà thầy Cường hôm nay được nghỉ, cả bọn ồn ào môn Anh văn nhà cô Ngân cũng chẳng thấy đâu. Nồi khoai lang nhà bác Nga sôi sùng sục phả ra tận đầu đường thơm phưng phức, chui qua lỗ mũi Khánh rồi lăn tọt xuống dạ dày, bụng Khánh cứ réo hết cả lên, Khành đành nuốt nước miếng ừng ực. Mãi năm giờ ba mươi phút Yến mới chịu ra gặp Khánh, lại cái bản mặt cũ, Khánh hết vò đầu bứt tóc lại cắn móng tay, phải đủ can đảm lắm mới dám đưa cho Yến hộp socola còn vương mùi gió, nhưng rồi Yến lại không chịu nhận, lần này có nói thế nào Yến cũng nhất quyết không chịu nhận. Yến biết làm như thế chỉ khiến tim Khánh thêm rỉ máu mà thôi. Yến đã có người yêu rồi, người yêu Yến đẹp trai hơn Khánh, tuy rằng không tốt như Khánh, không yêu và trân trọng Yên như Khánh, lại còn lăng nhăng và hay dọa nạt Yến, nhưng chẳng hiểu sao Yến vẫn cứ đâm đầu vào một cách ngốc nghếch, hệt như Khánh cứ lao vào Yến, một vòng luẩn quẩn cứ rình mò nhau, rượt đuổi nhau mà chẳng biết đâu là điểm dừng.
Khánh gặng giọng cố đưa cho Yến hộp quà một lần nữa:
- Thì Yến cứ nhận đi cho Khánh vui lòng, Khánh có bắt Yến phải đền đáp lại Khánh gì đâu mà Yến sợ.
- Khánh mang quà về đi, bác Nga đang gọi Yến vào ăn cơm, Khánh về nhanh đi chứ để bác nhìn thấy lại lắm chuyện.
Nói rồi Yến quay đi, để lại Khánh sững sờ với chiếc xe bất động, giá như có ai đó ở đây để Khánh hét vào mặt cho bõ tủi cũng được. Rồi như dồn hết sức lực vào cánh tay, Khánh quăng hộp quà vào đám cỏ dại mọc bên vườn nhà thầy Cường, con thằn lằn ngơ ngác không hiểu chuyện, kêu một tiếng rồi lẫn vào vết tường nứt. Khánh rồ ga, vặn hết cỡ lao ra đường lớn. Khánh không còn ý thức được mình đang đi về đâu, dòng người bên đường nhòe dần đi trong tầng cơn nức của Khánh, có tiếng còi xe inh ỏi, mấy ông đi đường thò đầu ra chửi rủa, - Đi đứng cho cẩn thận chứ thằng kia, muốn chết hả?
Chưa bao giờ Khánh thấy tồi tệ như thế này, chẳng nhẽ gần ba năm bên Yến mà Yến không hiểu cho Khánh dẫu chỉ một chút ít thôi sao, Khánh cũng chẳng mong Yến đáp lại tình cảm, chỉ xin Yến đừng nỡ chối từ, chưa bao giờ Khánh thấy lòng nặng trịch như lúc này, hệt như ai đó đang cố gắng bóp nghẹt con tim Khánh, hệt như có tảng đá lớn đang đè nặng lên ngực Khánh, Khánh thây khó thở, hai mắt mờ đi, cũng may có tiếng điện thoại rung không thì Khánh đã chui tọt xuống gầm ô tô nằm rồi. Ranh giới giữa cái chết và sự sống gần trong gang tấc, Khánh hãm phanh ken két, hoàn hồn ra mới biết mình chạy lên tận cây số năm. Khánh lặng lẽ quay đầu, bấm số thằng Linh rồi rẽ vào ngã phải.
Những ngày sau đó, Khánh chả buồn nói, chả buồn học, chẳng muốn động tay vào việc gì cả, Khánh biết trách ai bây giờ, trách ông trời sao sinh ra con không giàu có, không duyên dáng, trách phận sao chẳng giỏi giang, chẳng có duyên ăn nói, trách người rồi lại tự trách mình, Khánh thở dài, quay qua quay lại, mùa dã quỳ lại đến rồi, dã quỳ nở rực rở vàng ruộm khoe sắc bên đường, Khánh tự hỏi dã quỳ đẹp vậy, nồng nàn đằm thắm như vậy nhưng sao lại đắng thế, phải chăng con người ta dù có vỏ bọc đẹp đẽ thế nào cũng không thoát khỏi sự muộn phiền của cuộc đời, nếu có kiếp sau, liệu rằng Yến có chấp nhận Khánh không. Khánh đợi Yến một câu xin lỗi, đợi mãi, dù mùa dã quỳ đã trôi qua gần hết, những đốm trắng cộng sản đã nổi lên từng khóm trắng, nhưng Yến vẫn im bặt. Yến giận Khánh hay Khánh đang giận Yến, hay chính Khánh đang tự dày vò bản thân mình, Khánh quyết định đối diện với sự thật, Khánh soạn sửa chồng sách vở lâu ngày không đụng đến, nhẹ nhàng thổi lớp bụi mỏng bay lớn vởn rồi hòa vào gió, mất hút sau cửa sổ.
Khánh nheo mắt che ông mặt trời đang mỉm cười với Khánh, hôm nay nắng thật đẹp.
***
Hoa cà phê đã nở rồi, hoa nở trắng rực trời trùm lên vùng cao nguyên thơm ngát cả khoảng không bao la, vô tận. Đâu đó thoang thảng tiếng ve, hè cũng sắp đến, tháng ngày được lên lớp học chung với Yến cũng chẳng còn nhiều, biết đâu mai này bỏ xứ lên Sài Gòn học lại chẳng còn cơ hội gặp nhau nữa thì sao, càng nghĩ Khánh càng đạp xe thật nhanh, những chú ong cần mẫn tranh nhau hút mật bay vò vè ngang đầu Khánh. Kia rồi, là Yến, vẫn thân hình gầy gò xanh xao ôm khư khư trong tay chiếc cặp đứng chờ bạn đưa đi học mỗi ngày, nối giận hờn với Yến tan biến đi đâu cả, Khánh không đạp xe ngang qua như bao lần mà khựng lại ngay bóng râm cạnh Yến.
- Lên xe đi, Khánh chở, bữa học thêm Hóa cuối cùng rồi.....
Khánh lại túng túng, lại đỏ mặt, chẳng biết bao nhiêu lần trước Yến mà Khánh cứ mãi bối rồi như vậy. Mấy con chích chòe hay trộm ớt nhà thầy Nghị ngừng hót dỏng tai hớt chuyện. Yến lặng lẽ lên Khánh rồi leo lên xe, cả hai cứ thế lặng im, chẳng ai nói với ai câu nào, bởi trong lòng hai đứa đều biết, buổi học thêm cuối cùng rồi, sắp rời xa mái trường với bao kỉ niệm buồn vui trộn lẫn, biết nói gì đây, Khánh gượng cất lời mà sao cổ họng nghẹn đắng, bên kia đường, ve râm ran đã bắt đầu bản tình ca, bánh xe vẫn mệt nhọc từng vòng quay đều không ngừng nghỉ.
Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE