Đánh rơi quá khứ
Nó và cậu chơi thân với nhau từ hồi còn ở nhà trẻ. Nó khóc, cậu dỗ dành. Nó bị bắt nạt, cậu xông ra bảo vệ. Thậm chí, cậu còn ăn dùm món cà rốt mà nó không ưa nhất dẫu chính cậu cũng rất ghét. Không biết tự lúc nào, cậu đã trở thành một hình bóng thân thuộc trong lòng nó. Chỉ cần một ngày cậu không tới trường, nó sẽ lo lắng, sẽ khóc, sẽ nháo. Nhưng nếu được nghe giọng nói của cậu, lòng nó lại trở nên bình an tới lạ kì.
***
– Thành à, chúng ta mãi là bạn, được không?
– Tất nhiên là được rồi, Như à. Tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu!
Những năm thơ ấu qua đi, nó và cậu tung tăng dắt tay nhau trên con đường nhỏ, bước vào cánh cổng tri thức. Cả hai cùng học chung một trường, vào cùng một lớp, thậm chí, xin cô giáo cho ngồi chung một bàn. Cậu học giỏi lắm, đứng đầu lớp mấy năm liền. Còn nó, khó khăn mãi vẫn không làm xong một bài toán. Những lúc đó, cậu chỉ cười rồi cốc trán nó:
– Cô ơi, tôi phục cô về khoản đội sổ Toán rồi đó!
– Ai cho ông cốc tôi!!! Tôi chỉ hơi kém chút thôi!!!
– Tôi biết mà, haha! – Cậu cười vang rồi chạy biến mất
– Đứng lại!! Ông đứng lại mau!!! Tôi mà bắt được thì...thì...
– Thì sao hả cô nàng khó tính? – Chạy ra từ một hành lang, cậu tiếp tục chòng ghẹo nó.
-. Thì...sẽ bắt ông làm bài cho tôi!!!
– Không bao giờ!! Haha!!
Sau mỗi lần rượt đuổi nhau vòng quanh khu phố mà nó không tài nào bắt được cậu, nó đều giận mất mấy ngày liền. Nhưng chỉ cần cậu mang đồ ăn vặt tới dỗ dành vài câu là nó lại tươi tỉnh ngay. Có thể mọi người cho rằng nó dễ dụ, nhưng thực sự nó không thể cưỡng lại được ánh mắt thôi miên đó của cậu.
Mười hai tuổi, hai đứa bước vào cấp hai. Cậu quay cuồng với các kì thi học sinh giỏi toán. Còn nó, sau khi phát hiện ra niềm đam mê văn học, cũng đã xung phong vào đội tuyển văn của trường. Bài vở bộn bề, gánh nặng điểm thi, tất cả mọi thứ khiến nó mệt mỏi. Nhưng ngược lại, dù bận tới mấy cậu cũng dành ra chút ít thời gian giảng toán cho nó, giống những ngày tiểu học. Điểm toán của nó nâng dần, nâng dần... Cậu cũng vì thế mà vui ra mặt. Năm lớp 8, nó đạt giải Nhất trong kì thi HS giỏi văn cấp thành phố, cậu khao một chầu kem. Cả hai thân thiết với nhau tới mức bạn cùng lứa xung quanh thường chỉ trỏ và cười khúc khích.
Có lần, cô bạn bàn dưới đập tay lên vai nó trong canteen:
– Này Như, Thành là bạn trai của bà hả?
Nó đỏ bừng mặt, vội xua tay:
– Không!!! Làm gì có!!! Tôi chỉ coi ông ấy là bạn thôi!!!
Nhưng khi nói kéo với bạn nữ đó rồi chạy vào nhà vệ sinh, đóng sập cửa lại, nó cảm thấy tim đập thình thịch. Một cảm giác thật lạ! Chuyện này là sao đây?
Chiều hôm đó, tan học về, đi cùng nhau trên con đường quen thuộc, nó mới để ý cậu thật đẹp trai. Sống mũi cao, mắt sáng và cực kì tinh anh, nụ cười phóng khoáng mà hút hồn...Ôi, nó đang nghĩ gì thế này? Thành chỉ là bạn, bạn, bạn thôi, Tố Như, mày hiểu không?
Năm lớp chín, nó phát hiện cậu có bạn gái. Đó là một học sinh lớp bên. Cô gái đó là hoa khôi toàn trường, tên Bảo. Mái tóc xoăn tự nhiên, mắt to tròn, đen láy, thuần khiết như con búp bê. Cô ấy và cậu đi cùng nhau thật xứng đôi, như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy. Cậu càng ngày càng lạnh lùng với nó, không còn đi cùng nó mỗi khi tới lớp. Tan trường, cũng là Bảo yêu kiều khoác tay cậu trên con phố nhỏ. Nó bỗng thấy tim nhói lên từng cơn, đau lắm. Vẫy tay chào tạm biệt họ mà trái tim nó rỉ máu không thôi. Giờ phút đó, nó biết mình đã yêu cậu mất rồi. Yêu nụ cười dịu dàng của cậu, yêu cái cách cậu làm đủ trò để chọc cười nó, yêu sự bình yên cậu mang lại cho nó.
Đáng tiếc...không còn nữa...
Nó quyết định học thật giỏi, chôn chặt nỗi đau đó trong trái tim. Chuyển cấp, nó thi đỗ vào Chuyên Văn, còn cậu, thủ khoa một trường điểm khác. Hai trường cách nhau rất xa nên họ không còn gặp nhau nữa. Áp lực nặng nề của một hs chuyên và gánh nặng Đại học đè lên đôi vai nó. Mệt mỏi, nhưng nó vẫn gắng hết sức để học. Tố Như của năm mười lăm tuổi đã không còn nữa, thay vào đó là một cô gái thông minh, chăm chỉ, là học trò cưng của các thầy cô giáo. Nó cũng chăm chút vẻ bề ngoài, đổi mái tóc xoăn thành suối tóc thẳng rất dễ thương, cặp kính cận tròn được cất đi, thay vào đó là kính sát tròng, khoe ra đôi mắt trong vắt xinh đẹp từng chỉ mình cậu thấy được. Nó sẽ khiến mọi người thay đổi cái nhìn về bản thân mình.
Một chiều nọ, chậm rãi đi bộ dưới bóng cây phượng đỏ rực, nó thoáng thấy bóng cậu và đám bạn đạp xe ngang qua đường. Nghe nói cậu cũng đã chia tay cô bạn gái tên Bảo năm nào. Nó muốn quay đi, nhưng ánh mắt cậu đã rơi xuống người cô học sinh bên kia đường, thấy được ánh mắt bối rối của cô gái. Lòng cậu se lại, bàn tay siết tay cầm xe đạp thêm chặt hơn.
Nhưng cả hai không hề nói gì, tiếp tục bước qua nhau như hai người dưng. Nó biết cậu nhận ra, nhưng lại bàng quang bỏ đi. Khóe môi nở nụ cười chua chát, bao năm rồi, sao nó vẫn không quên nổi mối tình đầu đó? Mối tình cay đắng thấm nhuần nước mắt mà nó từng muốn chôn vùi vĩnh viễn. Quên đi, quên đi, Tố Như ơi...
Kết thúc ba năm phổ thông, nó tiến vào giảng đường đại học. Vì trường ở xa nên hàng ngày nó phải đi xe buýt. Như trò đùa của số phận, cậu cũng lên cùng một tuyến xe giống nó. Dù ngồi cạnh nhau, hay chỉ cách nhau một hàng ghế, cả hai đều im lặng như người dưng nước lã, tựa hai kẻ qua đường. Lên cùng một bến, nhưng khi xuống lại rẽ về hai lối ngược nhau, như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ cắt nhau...
Nhiều năm sau, hai cô cậu học trò năm nào giờ đã lớn, đã trưởng thành và có địa vị trong xã hội. Họ vẫn giao lưu với nhau vì công việc, nhưng chẳng ai biết rằng họ từng có một thời ấu thơ thật đẹp đẽ. Nụ cười cô gái Tố Như hay chàng trai tên Thành dành cho người kia chỉ còn là sự hờ hững và lạnh nhạt. Họ vẫn gặp nhau, bởi lẽ cùng làm chung một công ty, giống như trò chơi nghiệt ngã mà ông Trời tạo ra. Thậm chí, khi người ấy kết hôn, người còn lại đứng trong hàng khách mời tới dự vẫn vỗ tay với vẻ mặt mừng rỡ, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên một nét phức tạp và nhoi nhói ở tận tim gan.
Họ không nói, chẳng phải vì đã quên, mà bởi lẽ không ai còn có thể quay lại khoảng thời gian tuyệt vời năm xưa được nữa...
Một chiều nọ, tại công viên Thái Hà người ta trông thấy hai cụ già tóc bạc ngồi tâm tình dưới bóng cây đại thụ. Cụ ông bảy mươi tuổi ngồi xe lăn nước mắt giàn giụa gục đầu trong lòng bà lão khóc như một đứa trẻ.Hơn nửa thế kỷ trôi qua, thời gian đã khắc trên gương mặt hai người vẻ nhăn nheo và dấu hiệu của tuổi tác. Đến lúc này, khi con cháu đầy đàn, hồi tưởng lại quá khứ, Tố Như và Thành mới giật mình nhận ra bóng hình năm ấy vẫn còn lưu lại thật sâu trong tim, nó chỉ lặng yên nằm đấy, chứ chưa hề tan biến dù họ có cố gắng chôn vùi như thế nào....
_Hiền Victoria_