Gửi bài:

Sân ga ký ức

Đứng trước đoàn tàu, tấm vé nắm chặt trong tay, mình chần chừ không muốn bước lên. Vì mình hiểu rằng một khi mình bước lên chuyến tàu ấy mình sẽ vĩnh viễn mất Huân. 

***

Ga tuổi thơ

Ngày đầu tiên đi học.

Mẹ quẳng mình trước cổng trường rồi quay xe ra về, không thèm ngoái đầu lại nhìn mình lấy một lần. Mình bật khóc nức nở mặc kệ xung quanh có biết bao cặp mắt mở to đang nhìn mình chăm chú. Và rồi cậu ấy xuất hiện. Cậu ấy dùng tay lau khô những giọt lệ trên má mình, dắt tay mình đi vòng vòng trong sân trường. Cậu ấy dúi vào lòng bàn tay mình một viên kẹo thơm mùi bạc hà. Mình lập tức nín khóc ngay. Bọn mình học cùng một lớp. Không biết vô tình hay hữu ý, cô giáo xếp hai đứa mình ngồi chung bàn. Mình ngồi phía trong, còn cậu ấy ngồi phía ngoài. Mình vốn ít nói lại sợ người lạ nên một phút sau cậu ấy tự giới thiệu về mình. Cậu tên Huân, nhà ở đầu đường X thuộc thị trấn A. Mình cũng ở thị trấn đó nhưng nhà mình nằm tít ở cuối làng. Huân thích ăn bánh rán, thích rong chơi nhiều hơn là ngồi vào bàn học. Cậu ấy cũng giống như những đứa con trai khác, thích vật lộn và đấm đá. Lần nào ra chơi vào người cậu cũng lấm lem bụi bẩn. Có lần cậu giao cặp sách và giày dép cho mình giữ rồi chạy tót ra sân chơi cùng đám bạn. Nhìn đống đồ bề bộn trên bàn, mình tự hỏi cậu ấy không sợ mình 'chôm' hết đồ của cậu ấy đi hay sao?

san-ga-ky-uc

Cậu ấy còn kể nhiều lắm nhưng mình không nhớ hết vì mình bận ngắm một chiếc lá chuẩn bị lìa cành. Mình có vô vàn những thắc mắc mà không có lời giải đáp kể cả người lớn. Khi một chiếc lá lìa cành thì nó sẽ đi đâu? Tại sao mặt trăng treo lơ lửng giữa trời mà không rớt xuống và nếu như có lúc nó vô ý rơi xuống thì con người sẽ ra sao? Một lần mình ăn dưa hấu và lỡ nuốt hột vào bụng, mình sợ chết khiếp, sợ hột dưa sẽ nảy mầm, sau đó mọc lên cây con trong bụng mình. Đó là điều mà mình sợ nhất. Mình đem đi hỏi ba, ba chỉ cười và xoa đầu mình trấn an rằng không sao đâu. Mình vẫn chưa yên tâm và mang chuyện đó kể lại cho Huân nghe. Cậu ấy cười sằng sặc rồi bảo mình là đồ ngốc xít. Mình làm mặt giận dỗi và không nói chuyện với cậu ấy hơn một tuần. Rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy. Mình và Huân vẫn là đôi bạn thân thiết. Thật lòng mình rất biết ơn cậu ấy. Chính cậu ấy đã giúp mình trở nên dạn dĩ hơn.

Mình cũng rất yêu quý chỗ ngồi này. Vì từ đây có thể trông ra khoảng trời bao la xanh biếc với những cụm mây nhẹ trôi thong dong. Những hàng cây, những khóm hoa cuối sân trường. Mình cũng yêu quý cái hộc bàn vì nơi đó mình chứa rất nhiều gói ô mai, bim bim... Và mình luôn đợi Huân đến rồi chia cho cậu ấy một nửa. Khung cửa sổ đầy nắng và gió ghi dấu bao trò nghịch ngợm của Huân, những lần hờn dỗi của mình kể cả những hôm cậu bị cô giáo phạt đứng úp mặt vô tường. Trông cậu ấy lúc đó không còn hùng hổ như lúc bắt nạt mình nữa. Huân hay giựt tóc mình mỗi khi cậu không có trò gì để làm. Mình cáu gắt và dọa nếu cậu còn giật tóc mình nữa thì mắt cậu sẽ mọc ở dưới chân. Huân không tin, bảo đó là trò đùa con nít. Cậu ấy không phải là con nít sao? Bọn mình chỉ mới sáu tuổi thôi mà. Nhưng xem ra Huân thông minh, lanh lợi hơn mình.

Dù cho Huân có rất nhiều điểm xấu nhưng mình vẫn cực thích chơi chung với cậu ấy. Điểm làm mình xao xuyến mỗi khi nhìn Huân là nụ cười. Huân có nụ cười rất đẹp, đẹp như những buổi sớm mai trong lành. Cô giáo bảo mình không thể nào làm bạn với Huân được đâu. Một đứa dịu dàng, thậm chí có lúc yếu đuối là mình đây. Một đứa cộc cằn, phá phách và đôi chút bạo lực. Nhưng mình không quan tâm đến điều đó. Ở cạnh Huân, mình cảm thấy như được che chở và tin cậy.

Nhà mình ở gần chợ, vậy nên mỗi lần Huân xuống chơi, bọn mình thường rủ nhau đi lòng vòng trong chợ. Những gian hàng đồ chơi sặc sỡ, những hộp bút chì màu khiến mình thích mê ly. Bọn mình ngắm nghía, chỉ trỏ, xuýt xoa nhưng không bỏ tiền ra mua vì ở lứa tuổi ấy, bọn mình chẳng có tiền đâu mà mua đành nhìn ngắm cho thỏa thích. Đi hết một vòng chợ, có một con đường mòn dẫn vào rừng. Đó là rừng trúc. Bọn mình đi loanh quanh kiếm chỗ ngồi mà chẳng thấy. Chợt, mình trông thấy chiếc rễ dài ngoằng lồi ra bên đường, mình kéo tay Huân lại. Tựa lưng vào gốc cây, bọn mình dõi mắt lên tán lá xanh trên đầu và nhẩm đếm xem có bao nhiêu đốm nắng đang nhảy nhót trong đám lá ấy. Sung sướng kể cho nhau nghe ước mơ của bản thân, những ước mơ thời trẻ con, viển vông và buồn cười.

Hoàng hôn lặng dần.

Trước khi ra về, Huân hái những bông hoa dại kết thành vòng nguyệt quế rồi cài lên đầu mình. Cậu ấy thì thầm vào tai mình. "Cậu xinh lắm đấy." Mình bối rối quay mặt đi. Trong khoảnh khắc ấy, mình có cảm tưởng như mình là nàng công chúa trong chuyện cổ tích vậy.

Tuổi thơ êm đềm trôi qua trong những tiếng cười đùa mỗi lần mình và Huân học nhóm dưới giàn hoa thiên lý nhà cậu ấy hay những lúc buồn vu vơ khi cậu nghỉ học. Chỗ ngồi bên cạnh mình trống trải và lòng mình bỗng dấy lên một cảm xúc không thể nói thành câu. Giống như mất đi một điều gì đó mà từ lâu vốn đã vô cùng thân thuộc và gần gũi. Mình chỉ mong đến hết giờ học để chạy về nhà thăm cậu ấy. Hóa ra cậu bị ốm, nằm nhẹp trên giường. Nhưng khi thấy mình đến cậu vẫn cố gắng ngồi dậy, nở nụ cười nhẹ như gió. Bữa đó mình chép bài cho Huân. Khi chép xong, cậu bảo muốn trả ơn. Mình xua tay từ chối nhưng cậu cứ nằng nặc đòi muốn trả công vì đã chép bài giúp cậu. Mình cười và nói rằng chỉ cần cậu nói cảm ơn mình là được rồi. Huân bảo mình nhắm mắt lại. Mình thấy một bên má ươn ướt, bèn mở mắt ra thì thấy cậu chui tọt vào chăn.

Ga trưởng thành

Lên lớp sáu, bọn mình vẫn học cùng trường, cùng lớp nhưng không còn ngồi cùng bàn như hồi xưa nữa. Khoảng cách ấy không làm thay đổi tình bạn của bọn mình ngược lại còn gắn bó hơn rất nhiều.

Đồng phục của trường trung học là con gái mặc váy, có hai dây đeo chéo. Con trai thì áo bỏ vào quần, dây nịt gọn gàng. Cách ăn mặc chững chạc, lịch sử khiến bọn mình lớn phổng ra. Cũng từ đó mình nhận ra có một vài sự thay đổi nho nhỏ trong mối quan hệ giữa mình và Huân. Mình hay thẹn thùng khi bắt gặp ánh mắt của Huân nhìn mình, ngại ngùng khi cậu chạm vào tay. Thấy bọn mình tới lớp cùng nhau, bạn bè ghép đôi, làm thơ tùm lum. Có một vai cậu bạn trai vô ý tứ nói năng không đàng hoàng khiến mình xấu hổ chỉ muốn tìm một kẽ nứt để chui xuống. Mặc dù không hiểu những câu vè đó có ý nghĩa gì nhưng khi thấy tụi bạn châm chọc, rêu rao khắp nơi, trong lòng mình không được thoải mái và mình trốn chạy Huân. Nhiều ngày như thế, hễ Huân xuất hiện ở đâu mình lại đi chỗ khác. Cậu chỉ đứng từ xa nhìn mình lạnh nhạt rồi hòa cùng lũ bạn ngoài sân để mình với những nỗi muộn phiền khó hiểu, những lần tán gẫu cùng nhau và những lúc vai kề vai trên con đường rợp bóng me ngày càng hiếm hoi. Mình luôn hoài vọng một ngày nào đó bọn mình sẽ trở lại như lúc xưa.

Cho đến một chiều thứ bảy cuối tuần, mình bước lững thững về nhà. Huân từ đâu chạy tới dừng lại cạnh mình rồi thở hổn hển. "Sao dạo này Lam hay tránh mặt tớ thế?" Mình cúi đầu vì không biết phải trả lời thế nào. Đột ngột Huân kéo tay mình chạy, chạy mãi trên con đường ghồ ghề, sỏi đá. Gió chiều lồng lộng thổi bay những lọn tóc của cậu ấy về phía sau. Mình quay sang Huân và bắt gặp ánh mắt cậu nhìn mình trìu mến. Mình hiểu ra tình cảm của bọn mình vẫn thắm thiết như năm nào, chỉ là mình sợ những câu giễu cợt của bạn bè đến phát khóc. Nếu như mình mạnh mẽ hơn... cũng may là chính Huân đã giúp mình nhận ra trong bất kỳ hoàn cảnh phải luôn luôn bình tĩnh, cố gắng vượt qua. Suýt chút nữa mình đã để vụt mất tình bạn đẹp như trăng rằm kia.

Chạy vào rừng trúc. Lối mòn vào rừng trồng đầy hoa dại và cỏ may. Huân đi trước, mình lẽo đẽo theo sau. Bọn mình vừa dọ dẫm từng bước vừa tíu tít kể chuyện đến tận tối mịt mới rời khỏi khu rừng chất chứa bao tháng ngày tươi đẹp của tuổi ấu thơ. Về nhà mình phát hiện ra gấu váy mình dính đầy cỏ may và mình mất một giờ đồng hồ để gỡ chúng ra. Khi ngồi gỡ từng bông cỏ may, mình mỉm cười vu vơ mà chẳng hiểu vì sao.

Năm học lớp tám, ông nội mình qua đời. Đó là một mất mất lớn lao mà không gì có thể bù đắp nổi. Ông mình đã chìm vào giấc ngủ ngàn thu, không bao giờ tỉnh dậy nữa. Mình không còn được nghe tiếng ông thủ thỉ bên tai, kể những câu chuyện thần thoại, không còn được ông cù vào lưng khi hai ông cháu ngồi đung đưa trên võng, không còn được cùng ông thưởng thức trà mỗi sớm mai thức dậy dù cho trà là món thức uống mà mình ghét nhất. Mọi thứ không còn nguyên vẹn nữa cứ như trong một giấc mộng vậy. Sự ra đi đột ngột của ông khiến tinh thần mình suy sụp hẳn.

Những đêm nhớ ông, mình ra ngồi hàng hiên ngắm sao và thầm ước ông sẽ hiện ra từ một nơi bí ẩn nào đó hoặc từ trên trời bay xuống. Ngọn đèn trước cổng làng sáng le lói. Và mình khóc, nỗi nhớ thương ông ngày một nhiều hơn, cứ ám ảnh và dày vò tâm trí mình. Ngay cả khi đi ngủ, mình vẫn mơ thấy ông. Ông cười hiền từ và ấm áp yêu thương. Nếu đó là giấc mơ thì mình thật sự không muốn tỉnh dậy một chút nào. Vì chỉ có như vậy mình mới hiểu được là ông thương mình nhiều đến dường nào.

Những ngày buồn bã, Huân luôn ở cạnh mình, chia sẻ và an ủi. Cậu ấy còn biết làm trò, kể những câu chuyện vui, hài hước chỉ để mình quên đi nỗi đau trong lòng. Những năm học lớp tám, mình để ý Huân đã có vài thay đổi rõ rệt. Cậu bỗng nhiên cao lớn hẳn lên, hơn mình một cái đầu. Hình ảnh lúc nhỏ của cậu nay đã khác hơn xưa rất nhiều. Huân không còn là cậu nhóc loai choai hay giựt tóc mình hồi năm lớp một nữa mà thay vào đó cậu là chàng trai đang ở tuổi dậy thì. Còn mình vẫn là cô bé ưa khóc nhè, có chuyện gì buồn cũng chỉ biết giấu kín trong lòng. Huân học giỏi nên cô giáo bảo cậu kèm những bạn học yếu. Giờ ra chơi nào mình cũng thấy bàn của Huân có sáu bảy cô bạn gái đứng xúm xít thành vòng tròn, trên tay đều cầm một quyển vở. Mình không hiểu các bạn ấy có thật lòng muốn nhờ Huân giảng những bài Toán khó hiểu hay chỉ muốn đợi cơ hội để tiếp xúc với cậu? Nhìn cảnh ấy mình cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mình không thể bày tỏ cùng ai, với Huân thì càng không được. Nếu như ông mình còn sống, mình sẽ thổ lộ hết những điều mình cất giữ với ông mà không hề giấu giếm. Nhưng ông mình đã không còn nữa. Mình chỉ có thể đem những chuyện ấy giãi bày với con Mũm Mĩm, đó là con mèo ú nục nịch hay vòi vĩnh đòi ăn. Tâm sự với Mũm Mĩm chẳng được ích lợi gì ngoài những tiếng kêu meo meo chán ngắt của nó. Đã thế sau đó mình còn phải chia cho nó một nửa gói xôi.

Mùa đông về khắp thị trấn.

Dạo gần đây Huân không còn đi học chung với mình. Thường ngày mình vẫn đứng chờ cậu ở đầu đường. Cả hai sẽ cùng nhau đi ăn sáng rồi mới tới trường. Nhưng những ngày này, mình tới lớp một mình và thấy Huân ngồi tại bàn cùng với Tâm Anh. Cả hai chụm đầu vào nhau để đọc một cuốn truyện. Mình hụt hẫng. Và mình hiểu rằng giữa bọn mình thực sự xuất hiện một khoảng cách vô hình mà mình không tài nào phá vỡ nó được. Khoảng cách đó kéo Huân dần xa tầm tay mình.

Tâm Anh là cô bạn lớp phó học tập xinh xắn, dễ thương. Ngay cả mình cũng quý bạn ấy nói gì đến Huân. Nhìn lại bản thân, mình kém xa Tâm Anh về mọi mặt. Mình đen nhẻm, xấu xí, học chỉ ở mức trung bình, làm sao có thể so sánh với Tâm Anh và điều quan trọng là làm sao xứng với Huân. Cậu ấy sáng rực và nổi bật như một vì sao trên trời. Mình chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng mà thôi. Không thể nào với tới dù trong cả giấc mơ.

Cuối năm lớp chín, lớp mình tổ chức buổi picnic để tạm biệt những tháng ngày cấp hai. Đêm đốt trại, cả bọn quay quần bên nhau hát hò rồi ngủ thiếp đi, đứa này gác chân lên đứa kia. Mình không ngủ được. Đúng lúc mình ra khỏi lều, có một bàn tay kéo mình đi đến một góc kín đáo... Sau buổi nói chuyện ấy, niềm hy vọng duy nhất mà mình ấp ủ trong tim bấy lâu vỡ tan thành khói mây.

Ga kỷ niệm

Huân và Tâm Anh thi đậu vào trường chuyên ở thành phố. Mình thi ít điểm ơn nên học ở trường huyện.

Vậy là Tâm Anh sẽ thay thế mình cùng Huân bước tiếp tương lai.

Ngày Huân đi, mình không tiễn cậu ấy chỉ chúc cậu may mắn trên đoạn đường sau này. Huân đi rồi, mình ở lại, nơi tuổi thơ đầy ắp hoài niệm. Những ngày không có cậu, mình phải tập làm mọi thứ, phải dần quen với một cuộc sống đơn độc mỗi chiều tới lớp. Không còn ai cho mình đứng đợi mỗi sáng bình minh. Không còn ai cùng mình rong ruổi trong khu rừng trúc. Nhiều lần bước trên lối mòn quen thuộc, mình ngỡ rằng cậu còn đây. Mình ngoái đầu ra sau, bóng dáng cậu chạy từ xa rồi dừng lại bên cạnh mình và thở hổn hển. Cái chạm tay vào hôm trời mưa rất to, mình níu tay cậu thận trọng bước trong cơn mưa ào ạt, xối xả. Và nụ hôn đầu... vẫn còn vương quanh đây làn môi ấm. Nỗi nhớ trong mình ngày càng nhiều tựa biển khơi. Bàn chân vô tình đưa mình ngang qua rừng trúc nhưng mình không dám vào vì sợ kỷ niệm níu lấy. Mình sợ nước mắt trào ra và sợ lòng mình dâng đầy sóng. Mình đã cố kìm nén mỗi khi bắt gặp một khoảnh khắc thân thương. Mình giả vờ mạnh mẽ để tâm hồn lắng dịu dù cho những giọt lệ tuôn rơi nơi khóe mắt.

Mùa hè năm lớp mười một, gia đình mình xảy ra mâu thuẫn. Cô bạn gái trước đây của ba quay trở về, hỏi thăm tình hình và cuộc sống của ba. Ông trả lời như một người bạn cũ lâu ngày mới gặp. Mẹ mình tình cờ trông thấy và hiểu lầm ba quay lại với tình cũ. Dù cho ba có nói biết bao lời, mẹ vẫn không tin. Mẹ suốt ngày cằn nhằn và kiếm chuyện gây sự với ba. Cũng may ba mình là một người đàn ông biết nhường nhịn, yêu vợ thương con nên ba luôn tìm lời khuyên mẹ.

Mỗi lần về nhà mình lại nghe tiếng càm ràm của mẹ. Mình chán nản, bỏ đi. Mình lang thang qua khắp các miền ký ức, những nơi mình và Huân hay lui tới. Mình ước gì có cậu ở đây, mình sẽ tâm sự những điều thầm kín trong lòng cho vơi bớt nỗi sâu. Nhưng giờ cậu không còn thuộc về mình nữa rồi. Ước muốn cũng chỉ là ước muốn. Làm sao có thể níu lại quá khứ tươi đẹp khi mà càng ngày nó càng xa tầm với.

Tan học, mình đứng trước cổng trường đợi Huân như thói quen. Đợi hoài đến khi trời chập tối, bác bảo vệ khép cánh cổng lại, mình mới sực nhớ cậu đang ở trên thành phố kia mà. Có lẽ vì nỗi nhớ cậu trong mình ngày một nhiều hơn nên giờ ở bất cứ nơi đâu mình cũng đều thấy cậu, cũng hình dung ra gương mặt cậu. Qua mỗi cung đường, qua mỗi khoảnh khắc thân thương mà mình vô tình bắt gặp đều khiến mình trào nước mắt. Dù biết cậu không còn ở đây nữa thế nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần đi ngang qua nhà cậu, mình lại nhìn vào bên trong, luôn ngoái đầu tìm kiếm khi đi giữa những con hẻm quen thuộc.

Những kỷ niệm về cậu, mình không bao giờ quên. Lúc chúng ta cùng ôn bài dưới góc cây bạch dương. Mình học vài trang sách rồi ngủ thiếp đi. Nếu cậu không bấu vào tai mình thì chắc có lẽ mình sẽ ngủ quên cho tới lúc trời tối. Hay những đêm trăng sáng, mình đố cậu.

"Cậu đếm xem có bao nhiêu ngôi sao trên bầu trời."

"Không biết."

Mình cười nắc nẻ và mắng cậu ngốc. "Đáp án là vô số, có thế cũng không biết, cậu đúng là tên ngốc."

"Không biết có nghĩa là không đếm hết. Cậu mới đúng là tên ngốc."

Huân là thế, thông minh và lanh lợi. Mỗi lần bọn mình cùng bàn luận về vấn đề nào đấy, cậu luôn đưa ra những lý lẽ khiến mình không thể không khâm phục cậu.

Hạ về. Cậy phượng cuối phòng thư viện trổ những bông đỏ thắm. Ba mẹ mình đã làm hòa với nhau. Điều này làm mình thấy vui ghê. Mình còn tưởng họ sẽ đi đến bước ly hôn rồi cho mình lựa chọn, ở với ba hay với mẹ? Mình không muốn lựa chọn vì mình nghĩ một gia đình hạnh phúc là có ba, có mẹ sớm tối sống cùng nhau, vui vẻ, đầm ấm. Nhưng rất may là họ đã giải quyết vấn đề trong im lặng.

Huân gọi điện hỏi thăm tình hình sức khỏe cũng như học tập của mình. Mình trả lời rằng mình vẫn ổn. Lần nào gọi bọn mình cũng nói chuyện tới tận khuya.

"Còn cậu thế nào?"

Giọng cậu vui tươi qua điện thoại. "Cuộc sống của tớ rất tốt, Lam ạ! Cậu biết không, lớp tớ và lớp Tâm Anh là hàng xóm của nhau đấy. Tâm Anh đang cố gắng thi tuyển vào đội múa của trường. Cậu ấy múa đẹp lắm. À, giữa bọn tớ còn có một lời hẹn nữa đấy, chắc cậu thắc mắc lắm phải không nhưng để lần sau vậy, nói bây giờ lần sau không có gì để nói nữa. Tớ sẽ cho cậu biết lời hứa của bọn tớ vào cuối năm lớp mười hai."

"Ừ, tớ sẽ đợi." Mình cố nén cảm xúc.

"Mà này, cậu lập nick facebook đi, tụi mình tha hồ trò chuyện không sợ tốn tiền điện thoại."

"Tớ vẫn chưa có đủ tiền mua máy vi tính."

"Ồ, tớ xin lỗi, tớ quên mất."

"Ừm, không sao đâu."

Rồi không ai nói với ai câu nào nữa.

Huân cúp máy. Mình băn khoăn tự hỏi không hiểu vì sao mình lại giữ được tình cảm ấy trong tim suốt nhiều năm trời như vậy? Nếu đã lỡ giấu kín thì giấu cho trót. Giờ đây mình tin rằng người Huân thích chính là Tâm Anh. Thế mới biết niềm vui của người này lại là nỗi buồn của người khác. Nhưng niềm vui của Huân cũng chính là niềm vui của mình. Chỉ cần Huân sống tốt, vui vẻ, hạnh phúc bên người mà cậu ấy chọn. Như vậy mình đã mãn nguyện lắm rồi.

Thời gian thắm thoát trôi qua.

Năm học của tuổi mười tám. Mình làm một việc hết sức táo bạo là bắt xe lên thành phố thăm Huân. Vì hai tháng liên tiếp mình không nhận được một cuộc gọi nào từ cậu. Mình không biết Huân trọ ở đâu nhưng mình biết trường Huân học. Mình đã đợi trước cổng trường rất lâu vì mình sợ nếu mình bỏ lỡ bất kỳ phút giây nào thì mình sẽ rất ít, rất ít cơ hội để gặp lại người mình thương mến.

Một giọng nói cất lên sau lưng mình. Là giọng nữ.

"Thiên Lam, đúng không?"

Mình quay người lại, sửng sỡ khi người bạn nữ ấy – người mình không mong đợi lại chính là Tâm Anh. Bọn mình ngồi trong công viên ôn lại chuyện xưa. Lá vàng rơi ngập lối.

"Lam vẫn khỏe chứ?"

"Ừm, tớ vẫn khỏe." Mình lấy giọng hết sức tự nhiên để hỏi Tâm Anh. Vì mình không muốn cho Tâm Anh biết đang yêu thầm bạn trai của cô ấy. "Huân đâu rồi nhỉ, cậu ấy thường kể với tớ là bọn cậu hay đi chung với nhau cơ mà?"

"À, chiều nay Huân xin nghỉ học một buổi để tập luyện với đồng đội của cậu ấy sì sắp tới trường tớ sẽ diễn ra cuộc thi marathon. Nên, Huân rất chăm chỉ trong chuyện này."

"À, ra là vậy." Mình liếm môi, ngập ngừng hỏi đến vấn đề mà mình quan tâm nhất. "Lần trước Huân gọi điện tâm sự với tớ giữa hai cậu có lời hẹn gì gì đó đúng không?"

Tâm Anh vén tóc cười dịu dàng. "Ừm, đúng vậy. Tớ và Huân có hứa với nhau sẽ cùng nhau học thật giỏi, đạt điểm thật cao để giành học bổng ở trường đại học của Úc. Bọn tớ đang cố gắng phấn đấu đây và hy vọng lời hứa ấy sẽ thành hiện thực."

Vậy là kết thúc rồi. Mình không còn lời gì để nói. Huân đã xác định bến đỗ hạnh phúc của cậu ấy là Tâm Anh. Bọn họ sẽ cùng nhau nắm tay hướng đến một chân trời mới, làm một đôi uyên ương quấn quýt cạnh nhau, không rời. Huân ơi, trong lòng cậu, mình có vị trí nào không? Mình thật sự chỉ là một người bạn thân của cậu thôi sao?

Mình nhớ lại buổi nói chuyện ở đêm lửa trại năm nào.

"Lam này, chúng ta là bạn tốt của nhau phải không?"

Dù không hiểu Huân muốn nói gì, mình vẫn gật đầu.

"Nếu đã là bạn thì có gì cũng phải sẻ chia cho nhau, đúng không?"

Mình lại gật, kiên nhẫn đợi.

"Ừm... tớ... tớ... thích Tâm Anh. Cậu thấy thế nào?"

Mình tròn mắt. Mình không bao giờ nghĩ rằng trong những cuộc nói chuyện của bọn mình lại có một cô gái nào đó tên là Tâm Anh xen vào.

"Sao... sao cậu lại hỏi tớ?"

"Ờ... Lam có thấy bọn tớ xứng với nhau không?"

Mình nhìn Huân thật lâu, thật lâu rồi buông ra một chữ "Ừ" nhẹ tênh. Giọng mình lạc đi rồi nếu mình tiếp tục nói nữa thì mình sẽ òa khóc mất thôi.

Mình gắng cười. "Tớ về đây."

Tâm Anh tròn mắt. "Sao sớm vậy, cậu không ở lại để gặp Huân à?"

"Tớ lên đây đâu phải để gặp cậu ấy đâu. Tớ có chút chuyện sẵn tiện ghé trường thăm hai cậu luôn. Chuyện mẹ tớ giao tớ hoàn thành rồi, giờ tớ phải về." Có vẻ như mình nói dối thật suôn sẻ.

"Vậy lần sau bọn mình nói chuyện lâu hơn một chút nhé, được không?"

"Được chứ."

Tạm biệt Tâm Anh, mình ra sân ga trở về quê nhà. Đứng trước đoàn tàu, tấm vé nắm chặt trong tay, mình chần chừ không muốn bước lên. Vì mình hiểu rằng một khi mình bước lên chuyến tàu ấy mình sẽ vĩnh viễn mất Huân. Có thể là năm năm, mười năm hoặc cũng có thể Huân sẽ không bao giờ trở về nữa. Lồng ngực mình đau nhói như có hàng ngàn mũi kim xuyên thấu. Sân ga tuổi nhỏ không có vé khứ hồi nên mình không biết làm cách nào để kéo thời gian năm ấy quay ngược trở lại. Tuổi xuân của mình, của Huân mình sẽ giữ lại trong góc khuất ký ức.

Còi tàu vang lên. Tiếng nhân viên nhà ga thông báo tàu sắp chạy. Mình lau vội dòng nước mắt, bước lên. Trên ô cửa kính, một vài giọt nước rơi xuống xiêu vẹo, những đường không thẳng tắp. Cũng giống như con đường mình và Huân đang đi gãy khúc và mình phải nhường chỗ cho một bàn tay khác.

Mình nhìn ra bên ngoài. Mưa bụi bay đầy trời.

Nụ cười Huân hiện ra. Sau bao nhiêu yêu thương, với mình, Huân luôn là cậu bạn mà mình yêu quý dù mai này mình có thương một chàng trai khác đi chăng nữa.

Nhớ cậu vô vàn.

Trong vô thức, mình nghe tiếng trái tim nấc lên từng cơn nghẹn ngào...

Ngày đăng: 26/02/2016
Người đăng: Quách Thái Di
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Phớt lờ tất cả
 

Một Picasso luôn trông giống như Picasso họa sĩ. Hemingway luôn nói như Hemingway. Một bản giao hưởng của Beethoven luôn nghe giống như giao hưởng Beethoven. Một trong những yếu tố làm nên nghệ sĩ lớn chính là học cách hát mà không phải bằng giọng của bất kỳ ai khác mà bằng giọng của chính mình

Phớt lờ tất cả & Bơ đi mà sống - Hugh Macleod

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage