First Love
Mối tình đầu là gì? Là chút ngây ngô của một ánh nhìn, chút rạo rực của một trái tim, chút mơ màng của một tâm hồn hay sự lưng chừng của một mảnh duyên?
***
Hà An vơ vội đống đồ trên bàn nhét vào trong cặp và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thi tìm lũ bạn cùng lớp so kết quả. Lần nào kiểm tra xong là y rằng các cửa lớp lại ồn ào tiếng trao đổi. Thấy bóng Di - đứa bạn thân ở cửa phòng thi bên cạnh, nó cố chen khỏi đám đông và chạy về phía cô bạn. Bỗng...
Uỵch...Cả người nó ngã nhào về phía trước vì vướng phải chân ai đó. Chợt khuỷu tay bị ai nắm lấy, người đó cúi xuống hỏi nó:
"Cậu không sao chứ? Sao lại vội vàng như vậy?"
Ngước mặt lên, tim nó đập lệch một nhịp. Là Hải Dương – hotboy của khối, người luôn đứng đầu trong các kì thi khảo sát chất lượng. Nó ấp úng:
"À..tớ không sao...!"An sốc ba lô lên vai rồi đứng dậy.
"Chắc lại đi tìm ai để so kết quả đúng không?" Dương cười hiền.
Nó gật đầu: "Tớ làm nhưng mà không chắc lắm.Tính hỏi mấy người bạn xem sao."
Dương hơi cau mày: "Đi hỏi lung tung như thế thì chỉ lo lắng hơn thôi. Sao ngố thế?" Rồi cậu quay người bước đi, còn nó thì cảm thấy mặt mình nóng ran, tim đập loạn xạ như đang chơi trống.
Đây là cuộc nói chuyện đầu tiên của nó và Dương từ khi học cấp 2 đến giờ, vì hai đứa học khác lớp. Từ năm lớp 6 nó đã biết đến cậu ấy rồi. Dương học giỏi và có vẻ ngoài khá cuốn hút .Như bao bạn nữ khác, An rất thần tượng cậu ấy. Vậy mà đến năm lớp 9 nó mới được nói chuyện cùng, còn trong tình trạng rất "có duyên" nữa.
***
Cuối cấp, nhà trường tổ chức cho học sinh khối 9 đi du lịch. Địa điểm du lịch có rừng núi và suối. Thấy đám bạn rủ nhau xuống suối chơi, nó cũng vội chạy theo.Lúc bước xuống suối, nó không may trượt chân nên bị ngã trên một tảng đá. Có ai đó ở đằng sau nói với giọng hốt hoảng:
"Cẩn thận đấy, chỗ này có rêu trơn lắm."
An quay lại đằng sau thì thấy Dương cũng đang tiến lại chỗ mình. Nó lúng túng đứng dậy và chạy qua chỗ đám bạn, tim nó đập rất nhanh. Nó cố hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh rồi nhanh chóng phủ định "Không được suy nghĩ linh tinh. Là ai thì cậu ấy cũng sẽ nhắc như vậy thôi."
Di từ đâu chạy đến kéo nó tiếp tục chuyến "cuốc bộ trên núi". Được một quãng cái chân mỏi nhừ bắt đầu biểu tình dữ dội. Và...Dương chỉ đi phía trên nó vài bậc thang, cậu ấy đi cùng một người bạn cùng lớp. An cố tình đi chậm lại, một phần vì chân rất mỏi, một phần phải chăng là vì ai đó. Đến đoạn núi dốc, Chi đột nhiên kéo mạnh tay nó chạy , vượt qua Dương và anh bạn kia. Tiếng Dương bỗng vang lên ở đằng sau:
"Chạy chậm thôi không ngã đấy!"
An quay lại thì thấy cậu ấy đang nhìn nó, nó đỏ mặt rồi chạy nhanh theo bước chân của Di.
Và trong suốt chuyến du lịch ấy, hình như Dương chỉ ở đâu đó quanh chỗ nó. Vì lần nào nó nhìn xung quanh cũng thấy cậu ấy...đang nhìn nó. Nó vội vàng nhìn sang chố khác, một cảm giác gì đó lạ lạ xuất hiện, An không thể gọi tên. Nhưng nó vẫn chẳng dám khẳng định điều gì cả, mọi thứ vẫn còn quá mơ hồ. Xung quanh có nhiều người như vậy, biết đâu cậu ấy đang nhìn một ai khác.
***
Chuyến du lịch kết thúc, học sinh khối 9 bắt đầu việc ôn thi cấp ba đầy căng thẳng. Nó và Di vẫn hay ra hành lang đứng vào mỗi giờ ra chơi. Vì từ hành lang tầng ba có thể phóng tầm nhìn ra rất xa, bao quát được nhiều thứ.
Nhưng từ sau chuyến du lịch đó, cửa lớp bên cạnh bỗng thường xuyên xuất hiện một người cũng hay ra "hóng gió". Trước nay Dương rất ít khi ra khỏi lớp, còn An thì hầu như tiết nào cũng ra cùng Di. An lén nhìn Dương thì bất ngờ bắt gặp ánh mắt Dương cũng đang nhìn nó. Nó bối rồi quay đi, lúc sau quay lại thì vẫn tiếp tục đối diện với ánh mắt ấy. Rồi giờ ra chơi nào cũng vậy, vẫn là chút lơ đãng thả ánh mắt đi hoang, nó bắt gặp ánh mắt của cậu.
Và từ đó, có con nhóc tôi nào cũng nằm nghĩ vẩn vơ. Nó nghĩ về cái điều mà nó đang tự suy diễn. Nghĩ về một người có cái tên Hải Dương – ánh mặt trời của biển.
***
Có lần nó trốn trong lớp đọc báo không ra ngoài hành lang, Di từ đâu chạy đến huých nhẹ vào tay nó và chỉ ra ngoài cửa sổ. Dương đang đứng ở đó, nhìn xuống sân trường. Còn An thì ngồi ngay cạnh cửa sổ nên nhìn thấy ngay. Đây là lần đầu tiên cậu ấy đứng ở đó, cũng đúng vào lần nó không ở ngoài hành lang. Nó vui lắm!
Nó nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của mình. Hình như, nó đã không còn thần tượng cậu ấy như trước nữa. Mà nó thích cậu ấy rồi!
***
An còn hay đi về cuối lớp, và có lẽ Dương cũng vậy. Vì lần nào nó với cậu ấy cũng cùng đi xuống cầu thang khi chỉ còn lác đác vài học sinh, dĩ nhiên là cả Di nữa. Nó còn hay dắt xe từ lán xe ra sân trường cùng thời điểm với cậu ấy nữa.
Có lần, vừa ra khỏi cửa lớp thì thấy Dương và mấy cậu bạn lớp bên vẫn chưa ra về. Một người đột nhiên đẩy Dương về phía trước:
"Hà An kìa...ra đi...còn ngại cái gì nữa." Thế rồi cả đám phá lên cười.
Dương quay lại nhìn An cười nhẹ, không nói gì.
***
Bài khảo sát thi thử cấp 3 kết thúc, điểm toán của An rất kém. Ra xem điểm đúng lúc Dương cũng đang ở đó, cậu ấy thấy nó thì liếc qua thật nhanh và quay lưng bước đi thẳng vào lớp. Giờ ra chơi sau đó, nó không thấy Dương. Ra về, An cố lán lại thật lâu để không phải gặp cậu ấy. Vậy mà lúc cũng Di xuống lán xe, Dương vẫn ở đó. Một thứ cảm xúc chợt trào lên trong lòng An, nó không kìm nén nổi, một giọt nước mắt lăn dài. Nó chạy thẳng ra sân thể dục, nó sợ cậu ấy thấy nó khóc.
Sau hôm ấy, nó không còn đủ can đảm để đối diện với Dương. Nó cố ra về thật sớm, lấy xe thật nhanh để khỏi chạm mặt. Nhưng khi ngoái đầu lại, Dương đứng ở ngay sau nó. Giật mình, An chạy thật nhanh, hình như nó sợ, một điều gì đó vô hình. Có lẽ Dương nhận ra nó đang tránh mặt cậu ấy. Di nói cậu ấy không ra hành lang giờ ra chơi nữa rồi, lúc về cậu ấy cũng ra rất sớm. An buồn so.
Hôm ấy đi về, An có thấy Dương, nhưng cậu ấy cứ bước đi. An cúi mặt xuống, nó thấy vô cùng thất vọng. Thế mà lúc ngẩng đầu lên...cậu ấy đang đứng quay lại nhìn nó. Rồi chẳng biết nó lấy dũng khi ở đâu mà nhìn trực diện cậu ấy chứ không né tránh nữa. Cứ nhìn như vậy thôi, chẳng ai nói với ai câu gì, rất lâu...
***
An đang làm bài tập thì Di hớt hải chạy vào gõ xuống bàn An:
"Này, biết chuyện gì chưa? Dương..." An vừa nói vừa thở hổn hển.
"Cậu thở cho xong đi rồi bình tĩnh nói." An cười cười.
"Dương nộp hồ sơ thi vào một trường cấp 3 chuyên trên thành phố đấy. Cậu ấy không học ở đây đâu."
Nó rời mắt khỏi cuốn vở ngước nhìn Di, lòng nó chợt chùng xuống, một cảm giác vô cùng hoang mang bao chùm lên nó.
Cuối cùng, An quyết định sẽ viết cho Dương một lá thư. Không phải để tỏ tình, nó chỉ muốn thừa nhận về tình cảm của nó, nó không muốn sẽ phải hối hận. An không đủ can đảm để nói thẳng, viết xong, nó nhờ Di chuyển giúp. Nó chỉ muốn biết về tình cảm của cậu ấy thôi. Dù có hay không, nó đều chấp nhận.
***
Hải Dương đỗ vào trường chuyên trên thành phố, An cũng đỗ vào ngôi trường cấp 3 nó mơ ước. An không buồn về quyết định đó của Dương, cái nó buồn là sự im lặng của cậu ấy. Dương đã chẳng cho nó bất cứ một câu trả lời nào. Có lẽ là nó thật sự chỉ đang ảo tưởng mà thôi. Rằng ai kia...đang thích nó. Cậu ấy bước vào cuộc đời nó đột ngột và cũng bước ra không một lời báo trước.
Tối, An học xong bài sớm nên lên giường nghe Nite Xone. Nó thích nghe những câu chuyện về đêm, luôn mang một nỗi buồn khó diễn tả.
" Đây là tâm sự của một bạn nam tên Hải Dương học tại trường THPT A gửi đến một bạn nữ tên Hà An, sinh ngày 9/3/1999 học tại trường THPT B: Tớ không phải mặt trời, chỉ là một người bình thường mà thôi. Tớ cũng biết buồn, vui và biết "thích" một ai đó chứ. Cô gái à, mối tình đầu như một đứa trẻ con mới tập đi vậy. Bước chân đầu tiên dù đáng quí bao nhiêu thì kết quả vẫn sẽ vấp ngã. Tớ muốn nắm giữ chứ không phải buông lơi. Vì vậy, hãy cứ để như thế thôi nhé, để trong chúng ta không tồn tại một kí ức buồn nào về cái gọi là "chia tay" hết. Mọi thứ chỉ cần lưng chừng thôi, nhưng tinh khiết!
Bài hát "Nơi phương xa ấy" của ca sĩ Trần Sở Sinh chợt vang lên, An bật khóc.
"Là em bước vào giấc mơ của tôi đấy sao ?
Dẫu rằng hiện thực kia có làm tôi tỉnh mộng
....
Nơi phương xa kia là miền hoang hoải
Không chạm đến được cũng vẫn mãi vấn vương..."
Nước mắt rơi ướt đẫm gối, An cũng chẳng hiểu rõ vì sao mình khóc. Như mọi cảm xúc dồn nén đều được buông ra hết. An chợt nhớ đến mấy câu hát mà Di từng hát cho nó nghe:
"Chúng ta vẫy chào mà quên nắm lấy tay nhau
Dũng cảm bao nhiêu rồi vẫn chỉ là hai người bạn
Hóa ra những lời chẳng nói ra mới là đẹp nhất..."
***
Tớ không ghét cậu. Vì tớ chẳng thể ghét cái lần đầu tiên tớ cảm nhận tim mình rung động, lần đầu tiên tớ thấy lòng mình rạo rực, lần đầu tiên tớ buồn da diết trước sự quay lưng trong im lặng. Và vì quãng thời gian ấy, tớ đã thích một người!
***
Mối tình đầu đâu cần phải nói, chỉ cần cảm thôi là đủ. Đôi khi nó còn là chuyện của riêng mọt người thôi, nhưng vẫn là đẹp nhất. Hẳn trong những năm tháng còn cắp sách đến trường ai trong chúng ta cũng từng thích một người. là "thích", thứ tình cảm nhẹ nhàng, trong veo, mơ hồ nhưng cũng đủ làm ta bật cười khi nhớ về. Như nhà thơ Nguyễn Danh Hoàng từng viết :
Mùa thu lưng chừng đến
Lá vàng lưng chùng rơi
Lưng chừng em với tôi
Tình yêu hay tình bạn ?