Gửi bài:

Tuổi thanh xuân của em là chị

Đời hoa đẹp nhất vào lúc nở rộ, đời người đẹp nhất ở tuổi thanh xuân. Là lúc tâm trí ta không vướng bận điều gì, là lúc ta cho đi chẳng tiếc nhặt làm chi. Tuổi thanh xuân tỏa hương khoe sắc, cháy hết mình và yêu thương cũng hết mình. Tuổi trẻ của hoa gắn liền với bướm, tuổi trẻ của mây làm bạn với trời, còn tuổi trẻ của em thì gắn liền với chị.

***

tuoi-thanh-xuan-cua-em-la-chi

Chị là Nguyễn Thị Quỳnh Tiên, nhưng em lại thích gọi chị là "Cua". Bởi mắt chị bị lồi, cái lí do trẻ con quá chị nhỉ? Nhưng hai năm rồi, quen rồi, cũng thích lắm rồi đôi mắt to tròn kia. Người chị cao và gầy, nhưng bù lại khuôn mặt lại phúng phính rất đáng yêu. Bạn bè em ai cũng thích chị, bảo chị xinh. Thằng Linh mới tí tuổi đầu đã muốn làm người yêu chị, thằng Phương ngồi cạnh em suốt ngày bảo "chị mày dễ thương quá trời", mấy đứa con gái cũng mê chị như điếu đổ. Em nghe người ta khen thấy cũng vui lây. Nhưng chỉ tiếc một điều, tụi nó chỉ nhìn mặt chị, chưa thấy con người chị Cua.

Tâm hồn của chị...

Còn đẹp hơn bề ngoài rất nhiều!

Chị sẵn sàng hạ thấp bản thân để an ủi em. Chị sẵn sàng bảo chị béo để an ủi em về việc tăng cân mất kiểm soát. Chị sẵn sàng nói chị xấu để động viên em về khuôn mặt đen xì luôn bị chê cười. Và chị sẵn sàng tự nhận mình dốt để vực dậy tinh thần mỗi khi em thất bại. Cám ơn chị, đã vì em mà không cần đến thể diện.

Chị Cua và em chơi với nhau cũng đã gần mười năm rồi nhỉ. Mười năm vui có, buồn có, xích mích có, giận dỗi có. Chúng ta đã từng một lần cãi nhau, một lần biệt ly, một lần hiểu lầm và một lần xa cách. Nhưng sóng dù có dữ sóng rồi cũng sẽ tan, bầu trời lại xanh, lòng biển lại êm. Chia tay không khiến em và chị xa nhau, mà còn khiến khoảng cách giữa chúng ta mỗi lúc một gần.

Nhớ cái ngày chị Cua chuyển trường, lòng em buồn da diết. Rồi mai đây ai nói chuyện với em giữa tiết ra chơi, rồi mai đây ai ăn cơm cùng em vào ngày chủ nhật. Cái ngày đó, em buồn lắm chị à. Em cầu nguyện chị đừng đi, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể giữ chị. Chị chuyển về Khe Tre, nơi đầy ắp những ánh đèn phố thị. Bỏ lại em ở đây, một mình!

Những tháng đầu, như một thói quen được gần chị. Em nằng nặc đòi ba chở về chị chơi. Lúc đầu một tuần một lần, sau là hai tuần, ba tuần rồi bốn tuần. Khoảng cách những ngày gặp chị cứ xa dần để rồi...chẳng còn nữa. Chỉ đến một ngày nọ, em mới giật mình nhận ra sợi dây giữa chúng ta đã đứt tự lúc nào. Lúc ấy buồn lắm, hối hận lắm, nhưng chẳng biết làm sao?

Nhưng một điều kỳ diệu đã xảy ra, duyên số đã cho em và chị gặp lại nhau, chuyện trò và lại thân nhau. Bâu giờ chúng ta đã cùng trường. Đã có thể cùng nhau đi học, cùng nhau tâm sự, cùng nhau ăn kem. Những khoảnh khắc đó đẹp lắm, hạnh phúc lắm nhưng cũng khiến em sợ nhiều lắm. Em sợ một ngày mai, như chị từng nói "tương lai luôn là những điều bất ngờ, bây giờ ta thân nhau. Nhưng chắc gì sau này sẽ vậy". Năm xưa hai chúng ta chưa từng nghĩ sẽ trở thành người dưng, nhưng vào năm cấp hai đúng là ta đã lướt qua đời nhau thật. Em sợ sau này, sợ xô bồ của cuộc sống sẽ đẩy chúng ta xa nhau một lần nữa.

Em sợ!

Nhưng tương lai cũng chỉ là tương lai, bây giờ em chỉ muốn quý trọng từng giây phút ở hiện tại. Cùng chị tạo nên những kỉ niệm đẹp nhất.

Tuổi thanh xuân của em, chị Cua! Yêu chị rất nhiều!

Ngày đăng: 04/10/2016
Người đăng: Mắt Hím
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Duyên kỳ ngộ
 

Đau khổ thực sự thì ra không phải là nhìn thấy người mình yêu đi yêu người khác để rồi hối hận vì ngày xưa. Đau khổ thực sự là mỉm cười tác thành cho người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà vẫn phải khen bùi.

Duyên Kỳ Ngộ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage