Gửi bài:

Những điều đáng trân trọng

Tôi chạy mãi trên chiếc kim đồng hồ, chín năm ròng chỉ để tìm một kỷ niệm. Một kỷ niệm về tình bạn học trò, một kỷ niệm về người cô nhiệt huyết. Nhưng tìm hoài sao tôi vẫn chẳng thấy. Hỏi thế gian, ai đánh cắp đi rồi. Đánh cắp những niềm vui nhẽ tôi phải thuộc về. Tôi mệt nhoài vì đi tìm kẻ trộm. Cho đến ngày tôi lên lớp mười, chuyển về Khe Tre ở trường THPT Nam Đông.

Cái ngày đó, cuối cùng tôi đã tìm được niềm vui...

***

nhung-dieu-dang-tran-trong

Những ngày đầu lẻ loi giữa môi trường mới, Giàu là người đầu tiên đến bên tôi và trở thành người bạn cùng bàn. Lời chào của Giàu không chứa nhiều văn chương, hành động làm quen không phải cái khoác vai thân mật. Bạn chỉ cười nói đôi ba từ thôi, tuy giản dị nhưng đều xuất phát từ một tấm chân tình. Cám ơn Giàu vì nụ cười làm quen lúc ấy, đã lấp đầy khoảng trống tim tôi. Mong bạn sẽ luôn bình dị và chân thành như vậy, người bạn cùng bàn đầu tiên của tôi.

Nhưng sau này vì một số lý do về việc nhìn bảng không rõ, Giàu chỉ ngồi cạnh tôi trong khoảng thời gian ngắn. Rồi xin chuyển xuống bàn hai ngồi. Lúc ấy, người thứ hai tôi quen, chính là Thu Phương. Không như Giàu, Phương không hỏi thăm tôi trước, cũng không cười những nụ cười tỏa nắng. Bạn ít nói lắm, tôi hỏi thì bạn trả lời, tôi nói thì bạn đáp. Ban đầu tôi cứ nghĩ bạn thật lạnh lùng. Ấy thế mà theo thời gian, mới thấy điểm ấy chính là điểm dễ thương nhất của Thu Phương. Bạn ngây thơ như giọt sương vào ban sớm, cái giọng lơ lớ lúc nào cũng "Phương không biết", "Thật á...thật á". Nói gì cũng gật đầu, bịa chuyện mấy cũng tin. Bạn giỏi anh văn, nên những lúc tôi không hiểu bạn đều giúp đỡ tôi rất nhiều. Cám ơn Phương, vì sự trong sáng mà bạn dành tặng tôi.

Tuần đầu tiên tôi trực nhật. Hôm đó mưa rơi tầm tã, mang cái lạnh tràn qua từng khe cửa. Tôi đến lớp thật sớm, thấy cả ngôi trường ngủ yên trong nước mắt. Trong phòng chỉ lác đác vài người, tôi đang loay hoay giữa đống bàn ghế. Thì một giọng nói trầm ấm vang lên "ngày ni ai trực Quỳnh', tôi hơi ngạc nhiên một chút rồi chỉ tay vào mình. Hiếu lập tức giúp tôi bỏ ghế. Hình ảnh cậu vác từng chiếc ghế khiến ngày mưa vốn lạnh lẽo, tự dưng ấm áp lạ. Ai mà biết được, lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ấy cũng là lần đầu tiên nhờ vả cậu. Chúng tôi biết nhau từ một câu nói quan tâm.

Còn nhớ một lần, tôi nhầm giờ học thể dục nên đến sớm những hai tiếng. Chỉ có tiếng vọng của các lớp học bồi dưỡng, còn sân trường cứ im lìm trong nắng. Từng mảnh nắng rải rác trên bậc thềm, vươn mình trên các hàng cây. Tôi thở dài ngồi trên hàng ghế đá, nhắm mắt đợi thời gian trôi. Và có lẽ tôi cứ để chúng đi vô nghĩa như thế, nếu lại không tình cờ gặp Hiếu. Cậu cũng đến sớm để tập văn nghệ, như một cái duyên. Chúng tôi chạm mặt, nói chuyện và cười đùa. Trên ghế đá, dưới bóng cây rì rào, khoảng cách giữa hai đứa từ quen thành bạn. Thật lòng cám ơn cậu, vì đã biến hai tiếng vô nghĩa kia trở thành một kỷ niệm khó quên.

Tôi cám ơn từng thành viên trong ban cán sự. Cám ơn Thịnh, lớp trưởng của lớp lúc nào cũng năng nổ nhiệt tình. Cám ơn những cái nhíu mày của cậu những lúc lớp bị vi phạm, cám ơn nụ cười đầy tự hào lúc lớp được cô khen. Để chúng tôi biết cậu là người có trách nhiệm với lớp đến nhường nào, cống hiến cho các hoạt động ngoại khóa hết mình ra sao. Cám ơn Thịnh với những điều nhỏ nhặt cậu tặng riêng tôi. Cám ơn buổi sáng hôm ấy đã cùng tôi lên lớp, cám ơn ngày hôm đó đã tặng tôi kẹo. Cám ơn cậu, một người bạn luôn biết cho đi.

Cám ơn Độ, lớp phó kỉ luật. Đã chỉ huy mọi người làm vệ sinh, ổn định trật tự trong các tiết học. Cám ơn sự nghiêm nghị của cậu, để ý nhỏ nhặt đến từng chiếc lá giúp sân trường ngày nào cũng sạch gọn. Cám ơn Vi, cô bạn tròn tròn đáng yêu của lớp. Lớp phó văn thị mỹ nhưng kiêm luôn nhiều khoảng khác. Từ việc bầu chủ tịch đoàn đội đến việc đặt màu áo cho áo lớp. Cám ơn Quỳnh Anh, lớp phó học tập. Cám ơn bốn tổ trưởng, tổ phó đã luôn theo dõi từng thành viên để lớp mỗi ngày một tiếng bộ. Cám ơn tất cả mọi người!

Thời gian cứ trôi, để tôi dần trở thành là một phần của 10b5. Thời gian cứ đi, giúp tôi thân thiết hơn với lớp học. Và thời gian cứ chảy để tôi gom nhặt từng kỷ niệm đáng nhớ.

Đẹp lắm ai ơi, kỷ niệm chúng ta cùng đá bóng. Mặc dù tôi chỉ ngồi ở hàng ghế dự bị. Nhưng ngắm nhìn lớp mình ra sân, mới biết 10b5 đoàn kết thế nào. Mọi người chuyền banh cho nhau, người này đá người kia đỡ. Trúc Anh ơi, bạn có biết lúc ra sân bạn ngầu lắm ấy. Thân là con gái chân yếu tay mềm, thế mà cụng banh, sút những bàn thắng tuyệt đến không tưởng. Bạn là người tập luyện chăm chỉ nhất và cũng là người đá hay nhất, ngưỡng mộ bạn quá Trúc Anh ơi!

Còn Út à Út, Út có cảm nhận được không lúc Út chạy quanh sân. Cái dáng người nhỏ nhắn nhất đội, ấy thế mà chạy không màng đến nhịp đập, đá không kể đến đau chân. Chắc lúc về nghỉ, người bạn sẽ đau nhứt lắm. Thương Út quá, Út à!

Cả những giọt mồ hôi của Hiền nữa, chúng đều là viên ngọc quý giá tôi giữ trong lòng. Thường ngày bạn là tiểu thư đấy, được bà nội cưng chiều đấy. Nhưng lúc vào làm thủ môn thì vứt hết hình tượng ủy mị. Đôi bàn tay mảnh mai chưa từng làm việc nhà, giờ ra sức chụp bóng. Thân hình thường ngày chỉ ngồi trên ghế mát, giờ phải nhễ nhại mồ hôi vì nắng gắt. Ai bảo làn da ngăm kia là xấu? Ai bảo khuôn mặt đỏ lựng ấy là không duyên? Bạn xinh lắm, đối với chúng tôi bạn rất đẹp. Đẹp vì chính lối chơi hết mình.

Ngày hôm đó, chúng tôi đá hay, thắng 10b4 bốn một. Nhưng sau sự thành công viên mãn, đều là nhờ những đóng góp thầm lặng của Nguyễn Ngọc Linh, huấn luận viên đội bóng đá nữ. Mấy ngày tập luyện, Linh đã cực biết bao nhiêu. Một mình cậu phải kiêm hết mười một thành viên. Một mình cậu phải xắp xếp đội hình. Và một mình cậu phải nghĩ ra những chiến thuật đá. Đêm trước ngày thi đấu, Linh lo lắng nhiều lắm đúng không Linh. Cậu lên face động viên mọi người cùng cố gắng. Đến thời khắc cả đội ra sân, thì đứng ngồi không yên như có lửa trong lòng. Cậu hét đến khàn cả giọng, nhảy cẫng lên vỡ òa lúc đội ta ghi bàn, đấm mạnh tay tức giận khi đội họ vào một quả. Cảm ơn cậu, vì những giúp đỡ và sự quan tâm thầm lặng ấy.

Một lời cám ơn nữa, tôi muốn gửi đến người cũng có mặt trong trận đấu. Chính là cô Lan, người mẹ của ba mươi ba đứa học sinh. Cám ơn cô, bởi mặc dù bận rộn nhưng vẫn dành thời gian đến cổ vũ. Cô có bao nhiêu việc phải giải quyết, từ việc trường đến việc nhà. Duy chỉ có một ngày nghỉ độc nhất, thế mà cô vẫn đi ủng hộ tinh thần của lớp. Cô cũng vỗ tay, cũng nói hết mình. Sao mà cô Lan của ngày đó mới gần gũi thắm thiết làm sao. Em cảm ơn cô, vì tất cả những gì cô làm cho chúng em.

Cảm ơn cô không chỉ riêng gì lúc đá bóng, mà cả vì hai tháng vừa qua. Cám ơn cô vì cô luôn giảng dạy bằng cả một tấm lòng, giải đáp thắc mắc nếu có ai chưa hiểu. Cám ơn cô vì đã luôn xem xét mọi chuyện một cách phân minh trong những tiết sinh hoạt, lên từng kế hoạch rõ ràng cho mỗi tuần. Và cám ơn cô bởi tình thương vô bờ bến mà cô tặng chúng em.

Sao mà không yêu được, từng bụi phấn trên bảng bay bay. Ở đó, tôi vừa thấy một cô Lan đang truyền đạt kiến thức, vừa thấy một người mẹ hiền đang dịu dàng với lũ con. Sao mà không xót xa được, nỗi ưu phiền trên gương mặt cô khi có người giải sai một bài toán. Cám ơn cô và xin lỗi cô. Nếu có những lúc em làm cô thất vọng, nếu có những lần lớp khiến cô buồn lòng.

Lớp mình có vui, có hạnh phúc mà cũng có hờn, có giận rồi nhỉ? Cũng đã từng cãi nhau ầm ĩ về chuyện đặt áo lớp, đứa này thích màu xanh, đứa kia thích màu đỏ. Cũng đã từng giận nhau về bầu cử chủ tịch này nọ. Cũng đã từng nước mắt ngắn nước mắt dài về việc đổi chỗ.

Nhưng chẳng phải chuyện gì rồi cũng qua hết sao, chúng ta cũng lại là một tập thể đoàn kết. Chẳng phải mấy lời xích mích kia, tuy hờn đấy nhưng sau khi hòa, nghĩ lại vẫn thấy vui lắm mà.

Dù đó là đôi mắt rạng rỡ vì cười, hay cái mếu mặt vì khóc. Thì trong tôi vẫn....Đẹp lắm, tập thể 10b5 ơi!

Đẹp đến mức, đôi lúc tôi chỉ ước ai bán cho một sợi dây vô hình...để có thể buộc lại ngọn gió của thời gian. Tôi sợ quãng đời ba năm học sinh, sẽ lại vụt qua nhanh như một cơn mưa rào. Sợ những điều tôi trân trọng sẽ lại như cơn gió, chóng đến mà chóng đi...

Thế nên tập thể 10b5 à, hãy cứ hồn nhiên và vô tư như vậy nhé. Cám ơn tất cả đã cho tôi những giây phút của tình bạn đúng nghĩa, cám ơn cô đã truyền đạt kiến thức cùng tình yêu bao la không bến bờ. Cám ơn những điều thiêng liêng đáng quý, mà chín năm ròng tôi tìm hoài mới được.

 

Ngày đăng: 18/10/2016
Người đăng: Mắt Hím
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Chị đợi em về Chị đợi em về Đếm một giây...một giờ...một ngày. Chị đếm hoài, đếm từng phút. Nhưng sao em vẫn chưa về Mít ơi. Đã hơn một tuần rồi, sao em vẫn chưa trở...
Gia vị người Thái Tây Bắc
Henry Ford - face issues quote
 

Đa số mọi người tiêu phí thời gian và sức lực vào việc đi đường vòng để tránh các vấn đề hơn là tìm cách giải quyết chúng

by Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage