Gửi bài:

Món quà Giáng sinh

Thế nhưng một cô bé vừa lên bảy còn biết rằng bản thân luôn hối tiếc vì chưa thể nói lời yêu thương với mẹ. Còn tôi thì sao, tôi lại chạy trốn con tim của chính mình...

***

Mấy giờ học chán chường cứ tiếp diễn, ngoài trời đã đổ những cơn mưa phùn của ngày đông lạnh giá. Hôm nay là 20, còn có ba ngày nữa thôi là cả thành phố háo hức đưa nhau đi đón Giáng Sinh. Ấy thế mà tôi và Lâm vẫn phải đi học, chúng tôi là những bác sĩ tương lai, học hành là điều quan trọng nhất.

Một ngày dài của học sinh năm ba chuyên ngành bác sĩ đa khoa thường gắn liền với các bệnh viện. Buổi sáng chủ động đến thật sớm, chúng tôi sẽ dành thời gian nghiên cứu bệnh án của các em bé trong khoa nhi. Những ghi chép của bản thân đều có ích cho quá trình tiếp thu khi nghe các Thầy giảng giải trong giờ khám bệnh của bệnh viện.

Cũng làm sinh viên như bao nhiêu bạn đồng lứa khác nhưng sinh viên ngành y lại hiếm khi có thời gian đi chơi. Sinh viên y khoa thường phải chia nhau ra trực bệnh viện. Tuần này lại đến lượt tổ của tôi. Lâm ở tổ 2, tuần sau mới phải trực.

Lâm là cậu bạn học cùng cấp 2 lên cấp 3 và cho tới tận bây giờ. Giữa chúng tôi không rõ có tình cảm yêu đương hay không, Lâm không vượt qua ranh giới và tôi cũng không muốn mất đi người bạn tri kỷ. Bạn bè xung quanh lần đầu gặp đều hiếu kì và chọc ghẹo chúng tôi, nhưng chơi với nhau lâu rồi thì tự ắt hiểu ra mối liên kết kì diệu giữa tôi và Lâm, hai người bạn khác giới.

mon-qua-giang-sinh

***

Ngày đầu tiên tôi bước chân vào ngôi trường trung học cơ sở mới toanh, tôi gặp được Lâm. Cậu ấy đứng phía trước tôi, cao hơn tôi nửa cái đầu, chúng tôi đều đang chen chúc vào xem tên mình trong danh sách phân chia lớp học dán ở bảng tin của nhà trường. Nhón chân rồi nghển cổ tôi vẫn không thể xem được, cậu bạn đằng trước lại ngoái ra sau hỏi:

-Cậu tên gì, tớ xem hộ luôn.

- cậu xem tên Trần Nguyệt Lan giúp tớ.

- Cậu ra ngoài đợi đi.

Trời xuôi đất khiến làm sao tôi lại nghe lời một người lạ. Nhưng cũng lỡ chạy ra ngoài rồi tôi cũng chẳng buồn chen chúc vô đám đông trước mặt. Cứ đợi xem thế nào. Đang loay hoay nhìn ngó quanh trường, tôi nghe tiếng gọi tên mình, thì ra là cậu bạn lúc nãy.

- Cậu học lớp 6T1. Cô Hoa chủ nhiệm.

- Vậy hả, cảm ơn cậu nha. Thế cậu tên gì?

- Tớ là Trần Nhật Lâm.

- Tên hay nhỉ, cậu học lớp mấy?

- Lớp 6.

- Ai chả biết lớp 6, ý tớ hỏi lớp 6 mấy? Giáo viên nào chủ nhiệm?

- Giống cậu.

- Giống tớ hả, vui quá, chúng ta là bạn cùng lớp đó. Mà hồi nãy cậu nói cô gì chủ nhiệm tớ quên rồi?

- Mới nói mà đã quên rồi, là cô Hoa. Thôi đi về, cậu đi hướng nào.

Chúng tôi quen nhau như thế, Lâm rất tốt, vui vẻ hòa đồng, thích trêu ghẹo người khác. Nhưng cậu ấy học rất giỏi, vừa nhanh nhẹn hoạt bát và cũng rất đẹp trai. Làm bạn cùng lớp trong suốt bốn năm cấp hai, tôi và Lâm trở thành bạn thân. Hai đứa rất thích học hóa, thế là cả hai cùng chọn lớp chuyên Hóa cho ba năm phổ thông.

Cứ thế, cấp ba cũng học chung trường chỉ có điều mỗi đứa một lớp. Trường chuyên nằm trên tỉnh, tôi phải thuê nhà trọ gần trường còn Lâm thì ở nhà người quen. Cứ tưởng hết duyên làm bạn rồi nhưng Lâm cứ đòi qua chở tôi đi học, cậu ấy bảo "cùng quê có mỗi hai đứa, không chăm sóc cho nhau thì để ai chăm sóc, với cả mẹ cậu đã nhờ tớ trông nom cậu rồi". Tôi nghe mà cảm động, mắt cứ rưng rưng, tự dưng lại nhớ nhà. Học sinh trường chuyên thì bận rộn lắm, một tháng chúng tôi chỉ về nhà có hai lần, khi nào ở quê có việc đột xuất thì về trong ngày rồi lại lên. Ba mẹ của tôi và Lâm đều biết hai đứa con ham học nên luôn động viên, thỉnh thoảng cuối tuần nhớ con thì các đấng sinh thành lại rủ nhau lên phố một chuyến. Chúng tôi cũng là những đứa trẻ biết suy nghĩ, ngoài giờ học trên trường và ở lớp học thêm, thư viện là ngôi trường thứ hai của hai đứa. Những giờ tự học rất thú vị, cứ có Lâm ngồi bên là tôi lại thích. Chúng tôi hay chọn một chiếc bàn ở gần cửa sổ, tôi ngồi ngoảnh mặt ra ngoài trời còn Lâm ngồi bên phải. Mỗi giờ học cùng Lâm tôi thấy rất an yên và thoải mái, cảm giác được che chở và bảo vệ giúp sự tập trung của tôi đạt mức tối đa. Có những lúc bên ngoài trời mưa tôi cũng không để ý, Lâm phải đứng dậy khép ô cửa kính rồi quay lại cốc vào đầu tôi một cái, khi đó tôi mới rời mắt khỏi tập vở của mình.

Ngày tháng nhẹ trôi, tôi nhớ nhất kỷ niệm về một chiều thứ bảy của năm lớp 11, chúng tôi tự thưởng cho mình một buổi đi chơi thư giãn sau kì thi học kỳ, chúng tôi vào quán cà phê sách ngồi đọc truyện. Khi trò chuyện về vấn đề ước mơ, cả hai cùng đồng thanh "bác sĩ" rồi ồ lên cười nắc nẻ. Có những con người liên kết với nhau một cách kì lạ. Giữa tôi và Lâm cứ như có sợi dây nào đó kéo cả hai gần nhau hơn.

***

Đeo đuổi cùng nhau biết bao chặng đường, chúng tôi vẫn đang trên hành trình thực hiện giấc mơ cùng nhau. Đi đâu cũng có đôi có cặp. Thản nhiên để những người mới quen ngờ vực về bản chất của mối quan hệ, thản nhiên như thể không ai dám theo đuổi. Tôi yên tâm học hành, chăm chỉ và không sao lãng.

Một ngày mưa nọ, Lâm không đưa tôi đến thư viện Thành phố, cậu ấy báo mình bận chút việc. Tôi lại lạch cạch mở tủ lấy chiếc ô màu xanh da trời của mình để tản bộ ra trạm xe buýt. Chúng tôi luôn tôn trọng lẫn nhau, chuyện gì của đối phương đều có thể biết rõ, nhưng chưa bao giờ gặng hỏi một vấn đề mà đối phương không muốn nói. Sau này, Lâm kể về buổi chiều mưa không đi học cùng, tôi mới biết đó là ngày cậu ấy đi gặp Nga – cô bạn cùng tổ.Ban đầu khi mới nghe Lâm nhắc tới Nga, tim tôi nhảy nhanh mất một nhịp. Tôi rất bất ngờ vì bản thân bỗng trôi qua vài giây lo lắng. Nó chớp nhoáng. Bộ não ngày thường rất linh hoạt của tôi cũng không kịp hoạt động để mà suy nghĩ về nguyên nhân của mấy giây lo lắng ấy. Thế rồi Lâm bảo cậu vừa được Nga tỏ tình.

- Nga hẹn gặp tớ, cậu ấy nói rằng tớ làm cậu ấy xao xuyến, làm cậu ấy không tâp trung vào việc học được. Rồi Nga đề nghị bọn tớ tìm hiểu nhau trong một thời gian.

- Bất ngờ nhỉ? Giống kiểu hẹn hò thử ấy. Vậy cậu trả lời Nga thế nào?

- Tớ im lặng một lúc. Cảm giác trong tớ khi đó là sáo rỗng. Tớ muốn từ chối ngay tắp lự.

- Nhưng cậu là người lịch sự và rất tế nhị, cậu đã không làm như vậy. Tớ đoán cậu đã nói đồng ý. Đúng không?

- Chỉ có cậu cái gì cũng biết. Tớ đồng ý cho Nga cơ hội và chỉ trong một tháng thôi.

- Cũng khó xử nhỉ, nhưng mà Nga xinh thế, lại được mấy đứa con trai mến mộ. Không hiểu sao Nga có thể thích một thằng xấu xí như cậu. Ai da, thật khó hiểu mà. – Tôi vừa dứt lời thì nhận ngay một cái cốc đau ơi là đau vào đầu. Xưa nay cũng chỉ có mỗi Lâm là dám hành hạ tôi thôi.

- Dám móc anh hả, anh cho mày chết nhá. – Lâm cười hả hê sau khi trừng phạt được sự trêu chọc của tôi.

Chúng tôi thân nhau như vậy, nói chuyện thoải mái, nguyện ý tâm sự, rồi trưởng thành cùng với nhau. Lớn dần, các mối quan hệ xã hội bắt buộc phải có, tất cả sẽ lôi kéo riêng mỗi chúng tôi vào guồng xoay của nó. Một tháng tới sẽ có những thói quen phải bớt lại, một tháng tới Lâm sẽ cùng một người bạn khác ở bên nhau. Nghĩ đến đó tôi bỗng thấy mình man mác chút buồn phiền, tôi nhận thấy hình như cảm giác đó không đúng với tình yêu, có lẽ tôi chỉ đang ganh tị với cô bạn đến sau nhưng lại chiếm đoạt người bạn thân của tôi trong thời gian sắp tới, có khi sẽ là mãi mãi. Cuộc sống đâu ai nói trước được điều gì, biết đâu Lâm sẽ thật sự tìm ra gì đó ở Nga và phát triển tình cảm với cậu ấy.

***

Một tháng vậy mà thoáng chút đã qua, Lâm vẫn thường xuyên ghé qua khu trọ của tôi, khi thì mang gói xôi nho nhỏ, lúc lại xách theo bịch ổi bịch táo. Thế nhưng Lâm không nán lại học cùng tôi như hồi trước nữa, những buổi cùng đi thư viện cũng thưa dần. Tôi mang theo tâm trạng hụt hẫng mỗi khi đến trường. Những lần đi bệnh viện nếu có vô tình nhìn thấy Nga và Lâm đang trò chuyện cùng nhau, tôi bất giác có chút buồn thoảng qua, nuốt miếng bánh bao cho bữa ăn sáng cũng sẽ có thêm dư vị đắng chát.

Vốn dĩ tôi không nên mang trong mình những suy nghĩ như thế, Lâm vẫn là bạn thân nhất của tôi. Cậu ấy vẫn quan tâm với tôi đấy thôi. Có lẽ tôi chỉ là chưa thích nghi được. Hôm nọ, tôi ngẩn ngơ đi bộ ra trạm xe buýt nhưng lại thẳng tiến đến trường học luôn. Vào đến hàng ghế đá mới thấy mình thật ngốc, tự dưng lại hành hạ bản thân, bắt đôi chân mỏi nhừ chỉ vì cái não bị trì trệ. Mãi xoa bóp cho hai bàn chân, tôi không để ý Lâm đã ngồi xuống chỗ trống bên cạnh.

- Cậu bị đau chân à? – Lâm lo lắng hỏi thăm tôi.

- Ờ, tớ bị sao ấy, rõ ràng lúc từ phòng đi ra luôn nghĩ đến trạm xe buýt, nhưng ra khỏi cổng ký túc thì cứ hướng thẳng một mạch mà đi đến trường.

- May mắn là không xảy ra chuyện gì ấy, cậu lại để tâm hồn bay tận nơi nào rồi?

- Không biết nữa, dạo gần đây tớ hay vậy lắm á. Buồn ghê.

- Dạo gần đây á?

- Ừ! Sao vậy?

- Còn triệu chứng nào khác nữa không?

- Để tớ nhớ lại xem. À, hình như có lần đi học quên mang nón, hôm trước tớ còn mang nhầm sách giải phẩu đi học. Nói chung gần đây tớ đoảng lắm, tâm trạng có chút không tốt.

- Vậy chắc là bệnh tương tư rồi.

- Tương tư á, nhưng mà tương tư ai mới được chứ. Cậu cứ đùa.

- Không biết nữa, tớ đoán bừa thôi. – Lâm nói xong rồi nhún vai bĩu môi một cái.

Tự dưng nghe Lâm nói mà tôi chột dạ. gần đây tôi đúng là rất giống người bệnh tương tư. Mà đối tượng gây nên chuyện ấy chỉ có thể là Lâm mà thôi. Tôi bàng hoàng nhận ra có gì đó sai sai trong dòng suy nghĩ. Nhưng thôi, học hành cũng đủ mệt não rồi, thời gian đâu mà suy nghĩ lung tung vậy chứ. Thế là tôi cố gắng lấy lại tinh thần, ngồi vào bàn rồi mang sách ra đọc.

Tuần này tổ tôi đang trực bệnh viện, ở đó rất đáng sợ. Ai mà được nghe kể về truyền thuyết của những khu nhà xác thì sẽ thất kinh mà lăn ra xỉu thôi. Nửa đêm canh ba nếu đứng giữa cầu thang bệnh viện một mình, tóc gáy sẽ dựng hết hẳn lên, gió tự dưng từ đâu lùa tới ngay phía sau lung. Ánh đèn thì đang sáng bỗng chốc bị chập mạch điện mà chớp nhoáng sáng rồi tối. Lúc đó, chính là thời khắc quan trọng cho những hồn ma lang thang khắp bệnh viện. Câu chuyện ấy chỉ hù được mấy bé sinh viên năm nhất. Bây giờ, trải qua ba năm ròng rã trực gác ở các bệnh viện, chúng tôi cảm thấy trò đùa ấy thật dai dẳng và hiểm hóc để trêu chọc mấy đứa yếu tim. Hôm nay đã là 23 tháng 12, từ ngoài đường cho đến bên trong bệnh viện, không khí Nôel ngập tràn, những cây thông nhấp nháy dây điện trang trí, các quả cầu đỏ lập lòe trong ánh đèn đường mờ nhạt. Phía trước bệnh viện là một cái khách sạn lớn của thành phố, nơi đó vẫn ồn ào người ra người vô cho dù màn đêm đã buông xuống được hơn bốn tiếng đồng hồ. Tiết trời ngày đông của miền bắc lạnh giá đến tận xương tủy thì ở Sài Gòn lại mát lành và thoải mái đến lạ. Tôi bước dạo ngang qua khu phòng bệnh của mấy đứa bé bị bệnh ung thư nằm trên khoa nhi, nhìn ngắm bọn trẻ cười đùa và hạnh phúc khi nhận được những món quà từ các mạnh thường quân. Chúng còn quá nhỏ để nhận ra được cuộc đời rất ngắn ngủi, người thân đứng bên nhìn chúng cười mà nước mắt cứ mãi tuôn rơi. Tôi bỗng thấy mình may mắn đến lạ. Tôi sinh ra trong một gia đình đủ đầy cả cha lẫn mẹ, có em gái, có nhiều bạn bè và có cả người tri kỉ là Lâm. Tôi nhớ lại cái ngày tôi và Lâm cùng trò chuyện về ước mơ của mình, tôi đã nói rằng mình muốn làm một bác sĩ để chữa trị cho thật nhiều người, được giúp họ vượt qua những dằn vặt của bệnh tật. Còn Lâm, những gì cậu ấy từng nói tôi đều không quên

"Tớ muốn trở thành một bác sĩ bởi vì có quá nhiều người cần đến họ. Tớ không muốn những em bé vừa mới lọt lòng đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn của bệnh tật, tớ muốn mình mạnh mẽ hơn để đến một ngày, tớ và những người như tớ sẽ không phải ân hận vì không thể cứu được người thân của mình."

Đó là những gì Lâm từng nói, trong quyết tâm của cậu ấy chứa đựng một nỗi đau thương mà đứa trẻ lên năm từng gánh chịu. Quá khứ không vui làm Lâm mạnh mẽ và trưởng thành từ rất sớm. Mãi dạo chơi cùng với bao nhiêu suy nghĩ, tôi chợt nhận ra Lâm đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình từ bao giờ. Dù là làm gì, dù là đi đến đâu, có ở gần hay xa cách, tôi cũng luôn hướng trái tim của mình về phía cậu ấy.

Đúng vậy, tôi thật sự có tình cảm với Lâm, tôi có nên bất chấp những kết quả không hay để nói ra điều đó với cậu ấy. Nếu Lâm không có cùng suy nghĩ với tôi, chúng tôi sẽ không còn là tri kỷ, mất đi một người bạn thân là sự mạo hiểm quá lớn. Tôi không thể đánh đổi. Cảm giác bất lực trước một người quá thân quen với chính mình. Đang vội bước về nơi tổ tôi tụ họp, một đứa bé cầm bóng bay níu lấy bàn tay tôi và gọi:

- Chị ơi.

- Sao đấy cô bé. – Tôi đáp lại bằng một nụ cười thật tươi.

- Chị sao lại buồn vậy?

- Có đâu nào, chị đang rất vui đó. Sao giờ em còn chưa ngủ mà chạy ra đây, sương khuya sẽ làm em bị cảm đó.

- Em đang chờ chị ạ. – Cô bé đáp một cách nhẹ nhàng rồi nở nụ cười ngây thơ đến tội nghiệp.

- Em chờ gì vậy, nói chị biết đi.

- Em chờ ông trăng chị ạ, bà nói rằng mẹ em đã lên cung trăng để làm cô tiên rồi ạ. Nếu em ngoan, mẹ sẽ luôn vui vẻ. – Cô bé đưa mắt nhìn lên trời, trên gương mặt lộ ra vẻ nôn nóng rất rõ rệt. Một cô bé thật mạnh mẽ. Có lẽ vì quá thương mẹ, nên bà của em đã phải bịa ra câu chuyện đó để em yên tâm trị bệnh.

- Cô bé ngốc ạ, em ngoan lắm.

- Em không ngốc, em đã bảy tuổi rồi. Bà thường nói, ngày mẹ đi, em vừa mới tròn hai tuổi. Mẹ đi rồi mà còn chưa được nghe một lần con gái nói "con yêu mẹ". – Tôi nhận ra cô bé không ngốc, người ngốc thật sự là tôi.

- Em bé ngoan, trăng đã lên rồi, mẹ thấy em ngủ ngoan mới yên tâm đi ngủ đó. Nếu em cứ đứng đây mẹ cũng sẽ phải thức khuya. – Tôi kìm lại những giọt nước mắt mà an ủi cô bé.

Tiễn cô bé vào giường nằm ngủ, tôi nghe người bà kể sơ lược về câu chuyện của bé. Thật đáng thương. Thế nhưng một cô bé vừa lên bảy còn biết rằng bản thân luôn hối tiếc vì chưa thể nói lời yêu thương với mẹ. Còn tôi thì sao, tôi lại chạy trốn con tim của chính mình. Tương lai không thể nói trước được điều gì, cơ hội đã bỏ lỡ sẽ không còn cách nào quay lại được. Tôi vội vàng trở về chỗ cả tổ đang ngồi trực, tôi nên làm gì đó, có lẽ là nhắn tin cho Lâm.

Đúng là tương lai luôn bất định, không cần đi tìm, người tôi muốn nói chuyện đang có mặt ở đây. Cậu ấy đang chơi cùng mấy đứa bạn tổ tôi. Vừa nhìn thấy tôi, Lâm đã vẫy tay lia lịa rồi nở một nụ cười toe toét.

- Ra đây với tớ một lát. – Lâm nói rồi kéo tay tôi theo.

- Ừ, sao muộn rồi mà cậu còn ở đây?

- Tại cậu đó, đi đâu sao không cầm theo điện thoại, lỡ may xảy ra chuyện gì.

- À, tớ quên mất. Nhưng mà cậu tìm tớ có chuyện gì hả?

- Có đấy, chúc mừng giáng sinh cùng cậu.

- Chúc mừng giáng sinh á, xưa nay có bao giờ màu mè vậy đâu?

- Thì năm nay khác chứ sao, tặng cậu này, merry chirstmas! – Lâm vừa nói vừa đưa cho tôi một hộp quà nhỏ.

- Mở nhé, bất ngờ ghê ta, bữa này bạn Lâm cũng học đòi lãng mạn nha. – Tôi vừa nói vừa đưa tay bóc quà. – Cậu có đưa nhầm không, là nhẫn cặp đó. – Tim tôi cứ nhảy thình thịch, nhưng miệng vẫn không quên xác nhận lại những gì đang diễn ra.

- Đưa tay đây, vừa như in luôn, của tớ cũng vừa. Cộng nhận mắt thẩm mĩ của anh đây thật tốt. – Lâm lôi lôi, kéo kéo tay của tôi rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa. Chẳng phải ý nghĩa của nó là người yêu hay sao.

- Ý..... ý cậu là sao á?

- Làm người yêu nhé. Một tháng qua không có ở bên cậu nhiều tớ nhớ lắm, tớ them được cậu làm nũng, thèm cảm giác con bé xinh đẹp mà đanh đá, them mùi hương thân thuộc của người con gái luôn bên cạnh tớ nữa. Nhé!

- ......

- Này, sao khóc rồi?

- Tớ cũng vậy á, tớ nhớ cậu đến phát khóc rồi nè, cậu xấu xí thế sao tớ lại cứ hay nhớ vậy nhỉ.

- Cậu chẳng chịu thua kém tớ một câu ha, thừa nhận thích người ta mà còn đá đểu người ta xấu mới chịu.

- Cậu cũng vậy đấy thôi, có ai đi tỏ tình mà kêu bạn gái mình đanh đá không?

- Đồ ngốc.

Thế là buổi tối tưởng chừng lãng mạn lắm lại bị hai đứa cãi nhau mà phá hỏng. Bình thường mấy khi hạnh họe nhau như thế đâu. Đêm giáng sinh trôi qua trong sự vỡ òa của hạnh phúc. Tương lai là một thì không chắc chắn, nếu ngày hôm đó tôi hoặc Lâm, hoặc cả hai cùng lùi lại phía sau chờ đợi động tĩnh của đối phương, có lẽ chúng tôi đã không được ở bên nhau như một đôi tình nhân thật sự. Sống trên đời, mỗi chúng ta đều cần trang bị sự mạnh mẽ và tự tin cho chính mình. Hãy học cách vượt qua chính mình như cô bé bảy tuổi đầy nghị lực phi thường.

- Hết -

Ngày đăng: 19/12/2016
Người đăng: Stella Trịnh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Mắc kẹt ở tuổi mười tám Mắc kẹt ở tuổi mười tám Ngày ấy rất đỗi giản đơn. Cầm ô bước dưới cơn mưa mùa hạ, vừa lãng mạn lại vừa thi vị. Dẫu chỉ một mình... *** Hôm đó mưa tầm tã....
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage