Cô bạn nhầm tên
Chiều Sài Gòn âm u, lặng lẽ một mình bên ly café sữa nóng. "Mấy bữa trước nắng vỡ đầu vậy mà sao nay trời lạ vậy nhỉ". Nó nghĩ thầm. Nó lôi cái smartphone ra quẹt quẹt. "Miền Bắc vào đông rồi à?"
Những kỷ niệm xưa cũ, những kỷ niệm của ngày cách đây hơn 10 năm lại ùa về...
***
Cái đêm ấy. Trời rét căm căm. Một thằng học sinh lớp 12 lầm lũi đạp xe cà tàng trên quốc lộ 6. Ánh đèn đường le lắt trong đêm mưa phản chiếu những giọt mưa phùn rả rích. Lạ thật chứ. Một thằng đàn ông mạnh mẽ, ngang ngạnh, to mồm như nó mà mà lại yêu những cơn mưa này. Những cơn mưa không đủ làm ướt áo nhưng lại làm ướt mi ai...
Có ông anh học đại học Thủy Lợi, thuộc dạng sinh viên lãng tử dạy nó cua cô bạn này mà nó thích từ lâu.
Ông anh suốt ngày chê nó nhát gái. Mà đúng là nó nhát thật. nếu không có cái tật hay quên tên người của nó thì có lẽ còn lâu nó mới quen được cô bạn ở trung tâm luyện thi đại học này. Tên người ta là Dung mà nó cứ nhè Thu Thu Thu ra mà gọi. Bạn ấy hỏi: "sao cậu cứ gọi tớ là Thu" thì cũng may là đầu óc của nó không đến mức tệ mà đáp lại ngay: "Tại tớ thích mùa Thu. Và cậu như cô gái mùa thu ấy". Cô ấy cười, và rồi lại thích cái tên mới mà nó đặt cho. Sau này nó cũng tự cảm thấy phục nó vì cái tài nói phét của nó. Có điều, nó chưa bao giờ khai ra sự thật của cái tên Thu ấy. Mùa thu buồn muốn chết mà thích cái nỗi gì. Ấy vậy mà nó lại yêu và thích cái nỗi buồn u ám của ngày đông. Và cũng cái câu nói phét ấy mà nó yêu cô gái ấy lúc nào không hay sau bao nhiêu lá thư trong ngăn bàn, trong cuộn vở mượn nhau.
Ông anh ấy cho nó tiền mua hoa. Nghe lời ông anh tư vấn, nó cũng chỉ mua đúng 1 bông ly với vô vàn bông lưu ly trắng nhỏ xíu xíu xung quanh. Một bó hoa to nhất trong đời nó. Nó nhớ mang máng lời ông anh nói rằng: "Hoa ly tượng trưng cho tình yêu tinh khiết". Ừ thì đúng rồi. Cái tuổi này mà lỡ chạm tay cô ấy có 1 lần mà run cả ngày. Và cái thời không có điện thoại sờ mát phôn, không biết đến internet như nó thì tinh khiết là chuẩn khỏi cần bàn rồi. Cũng chết vì gái lắm ấy chứ, vì hồi đó hoa ly đâu có rẻ đâu.
Đặt bó hoa trong giỏ xe. Chầm chầm đạp trên con lộ vắng người. Trong đầu óc còn non nớt của nó nghĩ ra đủ tình huống, đủ lý do để cái giờ này còn lên nhà cậu ấy. Đêm đông trung du. mọi thứ như ngủ say trong màn đêm tối. cái con đường ngoằn nghèo, men theo mấy quả đồi sâu hun hút của đất Lương Sơn Hòa Bình không làm nó lạ lẫm. Vì nó đã lên đây mấy lần rồi. Và con đường này cũng như đã in sâu trong bước chân của nó vậy. Nhưng thi thoảng nó vẫn dựng tóc gáy vì những tiếng động lạ trong bụi cây ven đường, vì những lần vấp phải cục đá to chà bá giữa đường làm cái xe đạp của nó như muốn văng bánh ra.
Mới đến đầu đường mà 2 con chó đã sủa inh ỏi. Bọn chó thính thật đấy. May mà nó lên vài lần và chắc nó ít ăn thịt chó nên sau mấy lần tiếng hút sáo vang lên từ cái miệng run lập cập của nó thì 2 em chó ấy chạy ra đón nó vào nhà.
Tay cầm bó hoa còn giấu giấu sau lưng. Đầu tóc, quần áo tèm nhem vì mưa đông, chân tay thì run lẩy bẩy vì lạnh nhưng nó chẳng cảm thấy gì ngoài cái đập thình thình của trái tim khi nhìn thấy cô ấy mở cửa. Nụ cười tươi với một chút bất ngờ trên gương mặt quen thuộc mà nó hay nhìn trộm làm nó quên đi hết cái lạnh mà nó phải chịu đựng từ nãy giờ.
- Trời ạ. Mưa gió đêm khuya thế này cậu đi đâu vậy?
- "Tớ lên trả vở cho cậu". Nó nói phét chống chế. Và giờ nghĩ lại thấy tếu thật. Trong tay làm gì có cuốn sách cuốn vở gì chứ.
- "Tớ có đòi đâu mà trả gấp làm gì?" Cô ấy nói mà cũng chẳng để ý gì. Chắc đang mải nhìn cái khuôn mặt tái mét của nó.
- ...
- Nè, tặng cậu nè
- "Ôi, hoa đẹp quá à! Sao tự dưng lại tặng hoa cho tớ vậy?" Khuôn mặt rạng ngời của cô ấy làm nó thấy cái chiêu này của ông anh dạy nó là chuẩn rồi.
- Ngày kỷ niệm của tớ và cậu
- ...
- Thoáng chút im lặng. Cô ấy dường như hiểu điều nó nói. Nở nụ cười như bao ngày nó đã từng nhìn: "Cậu vào nhà đi. Đứng ngoài này cho chết rét à?"
- Bố mẹ cậu đang ngủ. Bọn mình vào nói chuyện sợ bố mệ cậu tỉnh ngủ thì sao?
- Vậy mình lên đồi nha?
- Ừ, lên đó đi.
Tay cầm bó hoa, cái hình dáng quen thuộc của người nó hay nhớ đến lúc vẩn vơ buồn tung tăng đi trước. Sắp thi đại học đến nơi rồi mà vẫn còn vô tư thấy sợ luôn. Nhưng nó hiểu điều đó. Vì đó là tính cách của cô ấy. Và nó yêu cô ấy có lẽ vì cái tính vui vẻ, vô tư nhưng thấu hiểu và quan tâm đó. Lần nào học cùng với nhau là cô ấy luyên thuyên cả buổi. Nó im lặng lắng nghe và thích lắm. Có lần bị cô giáo nhắc nói nhiều trong lóp, mặt cô ấy xịu xuống rồi quay qua đổ lỗi tại nó. Nó cười: "Tại tớ hỏi cậu làm cậu nói phải không?" Cô ấy cũng cười. Vậy là lại tiếp tục được nghe những câu chuyện bên tai cả buổi học. Cái tính vui vẻ cười nói vậy mà cũng có lần đứng trước mặt nó khóc ngon lành như con nít vì bị bố mẹ nhắc chuyện ôn thi. Nó lại phải dỗ, phải làm đủ trò, kể những câu chuyện tếu táo chẳng có đầu đuôi cho cô ấy cười lại.
Trên đỉnh đồi sát vách nhà có cái lều nho nhỏ mà ngày xưa nhà cô ấy dựng lên để làm rẫy nhưng chưa phá đi. Cái lều nhỏ nhỏ ấy đã chứng kiến cảnh 2 đứa ngồi bên nhau ngắm hoàng hôn chiều hè, luyên thuyên đủ mọi chuyện, đủ mọi ước mơ sau này.
Nhưng tối nay, không khí như trầm lắng theo cái đêm đông lạnh lẽo. Cả bầu trời như nặng trịch vì mây mù, vì mưa phùn lất phất. Thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ thổi qua làm 2 đứa nhỏ giữa trời đêm trung du run cầm cập.
Ngồi cạnh nhau, khẽ chạm vai vào nhau. Cả 2 im lặng. Sự im lặng dài lê thê. Chẳng nói chẳng rằng, 2 khuôn mặt trầm tư đưa mắt nhìn ra xa, nhìn ra mấy ánh đèn thưa thớt leo lắt giữa những ngọn đồi. Mờ mờ, ảo ảo. Mông lung... Tương lai ơi... đang ở phía trước ấy. Sau kỳ thi này sẽ là cánh cửa mới.
Im lặng mãi với cô ấy chắc cũng buồn vì đó k phải là tính của cô ấy. Khẽ cầm bó hoa lên. Nhìn nhìn ngắm ngắm rồi ngửi và ôm bó hoa vào lòng. "Hoa ly thơm cậu nhỉ", cô ấy ngả đầu vào vai nó. Lần đầu tiên trong đời nó có 1người chọn bờ vai nó làm chỗ dựa. Nó run, run vì rung động chứ không phải vì lạnh.
- Cậu sẽ vào Nam à?
- Ừ
- Tớ k đủ sức để níu cậu ở lại mảnh đất này phải không?
- ...
- Tớ tôn trọng quyết định của cậu. Tớ hiểu cậu mà. Dù có như thế nào, lâu lâu sẽ có 1người con gái ngồi đây nhớ về cậu...
Nó im lặng chẳng biết nói gì. Trong đầu nó ngổn ngang suy nghĩ. Nó đành đánh trống lảng: "Đêm nay lạnh cậu nhỉ?"
- Tớ thấy không lạnh. Nhưng tớ lạnh trong lòng.
Nó khẽ quay qua nhìn cô ấy. Mưa đâu có lọt vào cái lều nhỏ này đâu mà sao đôi mi và má cô ấy lại ướt? Trái tim nó đau nhói. Người con gái ấy, nhỏ bé, mỏng manh, cao nhưng lại gầy. Suốt ngày cười nói đùa giỡn vô tư bên nó nhưng hôm nay lại nói 1 câu làm suy nghĩ của nó quay cuồng. Bất chợt nó cởi áo khoác ngoài mặc cho cô ấy. Nó cũng vô tâm quá. Lúc nãy cô ấy lên đây mà k lấy áo ấm mặc. Có lẽ cái áo len k đủ giữ ấm giữa đêm đông này. Dồn hết tình cảm lại làm cho nó thêm mạnh mẽ. Nó khẽ đưa tay choàng lấy bờ vai nhỏ. Nó cũng ngả đầu vào đầu cô ấy. (Nếu có chấy thì có lẽ chấy nó dễ dàng đi qua đi lại giữa 2 cái đầu để đổi món ăn cũng nên). Lần đầu tiên nó thấy ấm áp lạ thường. Tình yêu học trò trong sáng cứ ngỡ chỉ là những rung cảm đầu đời nhưng hôm nay cái tình cảm ấy lại là sự thấu hiểu, sẻ chia và ủng hộ những quyết định khó khăn cho tương lai phía trước của nó.
Im lặng...
Thời gian nặng nề trôi qua đôi mắt đăm chiêu nhìn xa xăm của 2 đứa sắp hết tuổi học trò.
Sương đêm xuống dày hơn. 2 đứa khùng run nhiều hơn vì chắc chịu lạnh hết nổi rồi.
"Mình về đi. Khuya rồi cậu à". Cô ấyđưa tay ra. Lần đầu tiên nó dám nắm chặt bàn tay ấy. Lần đầu tiên nó cảm thấy khác lạ khi chạm vào tay nhau. Nó nhẹ nhàng kéo cô ấy đứng dậy, cầm tay dắt xuống dưới ngọn đồi. Hai bàn tay nắm chặt. Xa dần xa dần túp lều nhỏ...
Lúc nó dắt xe về. Cô ấy cũng tiễn nó lên đỉnh dốc. Bóng hình nhỏ ấy đứng giữa màn đêm chào nó. Nó cũng cố ngoái đầu nhìn lại vài lần như để lưu giữ hình bóng đó trước khi khuất sau ngọn đồi, khuất sau tầm nhìn của nó mà chẳng biết có ngày nào gặp lại. Mắt nó cay cay chớm ướt. Mưa đông vẫn lất phất như vậy thôi mà, sao có thể làm ướt mắt, ướt mi nó được chứ...
Hai con chó thì rảnh quá. Chắc nó ngủ ngày nhiều rồi nên đêm không buồn ngủ hay sao ấy. Chạy tung tăng theo nó xuống tận chân đồi trước khi vào đoạn đường bằng. Nó phải quát lên 2 con mới chịu quay về. Mà chắc k phải tại nó quát đâu. Đến đoạn này k phải địa bàn của chúng nó nên mới quay về đấy chứ. Nó cứ ảo tưởng nó là 1 cái gì đó thân quen ở đây lắm rồi ấy.
P/s: sau khi biết kết quả thi, nó có ghé qua 1 lần nữa. Nhưng vì vội nên chỉ lên có chút xíu rồi về. cũng được bố mẹ cô ấy giữ lại ăn cơm, còn đòi thịt gà cho ăn nữa nhưng nó phải về cho kịp chuyến xe. Sau này đi học, lâu lâu nó cũng ra post gọi điện về cho bác gái nhưng k gặp được cô ấy vì lúc đó cả nhà chỉ có 1 cái điện thoại, cô ấy đi học xa. Cũng có vài ba lá thư qua lại. Nhưng có lẽ, xa mặt cách lòng, ai rồi cũng có cuộc sống thực tại riêng của mình. Sau khoảng 2 năm thì bác ấy đổi số và mất liên lạc. Có 1 lần nó lên đó tìm nhà thì khu ấy, mấy ngọn đồi bị san phẳng và mở KCN Lương Sơn. Chẳng biết nhà cô ấy giải toả và chuyển đi đâu rồi. Giờ này, có lẽ cô ấy đang hạnh phúc bên gia đình của mình. Không biết có còn nhớ về mối tình học trò này không???