Gửi bài:

Chỉ là năm tháng thôi mà, đúng không?

Có những nỗi nhớ không thể nói hết, có những con người cùng sống với những nỗi nhớ không tên của mình...

***

Ngồi xếp bằng trên chiếc giường cũ, Linh đặt chiếc thúng tre sang một bên. Đồ đạc trên đó khá nhiều, làm nó phải mang cả hai tay. Lan ngồi xuống bên chị. Tay cô mân mê một lát xoài rồi chấm muối bỏ vào miệng.

- Chị Linh, thích ăn gì nói má mua cho. Ở nhà mấy hôm, ít bữa đi lại rồi!

Linh im lặng, cố gắng cười để xóa đi nỗi thấp thỏm trong lòng. Vì cô không muốn nhắc lại nỗi buồn này. Cô đi học Sài Gòn. Chỉ có thể về quê hai lần là tết và hè. Tết này là lần đầu tiên cô về nhà. Năm tháng ở nơi xa lạ cuối cùng rồi cũng qua. Và lần này lại tiếp tục một vòng nữa.

chi-la-nam-thang-thoi-ma-dung-khong

Năm nhất của Linh có sự đồng hành của hai nhỏ bạn. Một đứa bạn cũ và một đứa bạn mới. Đứa quen trước là Ngà cùng quê với Linh, còn đứa mới, Huệ Mẫn quê ở Long An. Mỗi hai tuần Mẫn lại về quê một lần. Những đứa bạn cùng khoa với Linh cũng hay về. Bởi tụi nó ở miền tây là chủ yếu. Bắt xe về chỉ có vài tiếng. Còn Linh, nếu cô muốn về, phải bắt xe ngồi mười tám tiếng đồng hồ mới tới nơi. Còn nếu giường nằm thì hai mươi tiếng.

-Ê, tụi nó về quê sướng nhỉ? Ước gì hồi xưa tao học gần nhà mày nhỉ?- Linh thễu não than thở với nhỏ cùng quê.

-Tao cũng như mày thôi. Mấy đứa phòng tao toàn ở miền tây. Về nhà miết. Có hôm có mình tao ở trong phòng mấy. Tụi nó rủ nhau về hết trơn.

Linh nghĩ lại mình, ít ra phòng cô cũng đỡ hơn. Vì toàn mấy đứa cùng quê. Nên tụi nó cũng như cô.

***

Linh viết nguệch ngoạc những con chữ lên tờ giấy trắng. Cô đang viết lại vài ý của bài pháp luật đại cương. Những con chữ cứ xô nhau tiến tới. Có tin nhắn. Của anh Trình, người anh hàng xóm. Đọc xong, Linh như rụng rời hai bàn tay. Cây bút chì lăn trên cuốn sổ nhỏ rồi rơi tỏm xuống sàn nhà. Bà nội của Linh mất rồi... Linh chưa kịp định hình xem thử điều gì đang xảy ra. Tim cô thắt lại. Cô nhấn số điện lại cho anh. Cô chỉ mong điều đó là một trò đùa. Hoặc có thể anh nhắn nhầm. Nhưng không, đáp lại cô là một lời an ủi. " Cố gắng học nghen em." Cô dựa lưng vào tường. Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, Linh tự vả vào má mình khi nghĩ đến quyết định vào đây học. Rồi tự trách bản thân vì sao không học gần. Nếu không, giờ có thể cô đã ở nhà. Đã có thể ở bên nội lần cuối.

- Tao muốn về nhà. Nội tao mất rồi. - Linh òa khóc trên điện thoại.

- Thôi, ráng lên. Sắp thi rồi. Chừ mày về nhà sao được. Cố lên Linh ơi – Ngà ôn tồn an ủi Linh. Cô hiểu nỗi đau của bạn mình nhưng cô cũng bất lực khi không thể làm gì tốt hơn.

***

Lướt qua trang facebook của Vinh, người bạn mới cô quen ở quê. Cậu ta là một chú tiểu, hay lo việc cúng bái và tụng kinh trong chùa. Ngoài bức ảnh chụp với các bạn, Linh chợt sững lại khi thấy một dòng status. Không nói nhiều chỉ vỏn vẹn ba chữ mà tim cô nhói lên. Vinh cũng nhớ nhà.

- Vinh, ông cũng xa quê hả?

- ời, quê tui ở Phú Yên, hè này tui mới về nè - Linh nghe giọng Vinh như lạc đi, và cô cũng cảm thấy khóe mắt mình cay cay.

Vinh xa quê từ năm mười bảy tuổi. Cậu lên chùa cũng vào thời điểm ấy. Đây là năm thứ hai cậu xa quê. Một năm cậu chỉ có thể về một lần vào dịp hè. Còn tết, cậu phải ở chùa lo việc cúng kiếng và tụng kinh cầu siêu,... Linh im lặng khi nghe cậu bạn kể về bản thân. Cô nghĩ lại mình. Thì ra có những người còn phải chịu nỗi nhớ nhà dài đằng đẵng như thế. Vinh cũng như cô, bị nỗi nhớ ăn mòn tâm trí, nhưng cậu ta còn phải chịu đựng hơn năm tháng nữa mới tới hè. Dù vậy Vinh vẫn cố gắng vượt qua bằng cách chăm chỉ làm việc và học tập. Cậu chỉ để nỗi nhớ ấy trôi qua rồi thôi. Không nhắc lại nhiều nhưng cô biết cậu đang chiến đấu với nỗi nhớ nhà liên miên ấy. Tết này, cô cũng lên thắp hương ở chùa. Gặp Linh, cậu chỉ cười xòa. Biết bao nhiêu gia đình cùng nhau đi chùa cúng vái và cầu an. Ở Phú Yên, chắc gia đình Vinh cũng đang ăn tết. Và có lẽ ba mẹ cậu ta đang mong cậu trở về. Cô nghĩ lại bản thân mình. Cảm thấy nỗi nhớ mà mình đang vượt qua dường như thật nhỏ bé. Cô thầm cảm ơn Vinh, người đã cho cô biết rằng, ai cũng phải chịu đựng nỗi đau, nỗi buồn như nhau cả. Hoặc có khi những điều cô đang chịu không bằng những gì mà họ đang phải trải qua. Và rồi chỉ có cách mạnh mẽ vượt qua chúng thì bản thân mới trưởng thành hơn được. Cô nhận ra mình đã quá huyễn hoặc những khó khăn, để rồi tự gặm nhấm nỗi buồn. Con đường mà cô đi có thể sẽ nhiều nước mắt vì nỗi nhớ, nhưng hẳn rằng sự trưởng thành cần lắm những giọt nước ấy.

***

Ngày xách va li lên máy bay, Linh không còn cảm thấy buồn như lúc trước. Vì đối với cô, năm tháng tới chỉ như một hạt cát vô hình, không còn làm cô lo sợ như trước kia nữa. Có thể cô sẽ lại bị nỗi nhớ nhấn chìm. Nhưng lần này, cô đã biết cách vượt qua chúng. Vâng, cô sẽ để nỗi nhớ trôi qua. Và cô lại hăng hái với công việc như ngày nào. Chỉ là năm tháng thôi mà, phải không Vinh?

 

Ngày đăng: 11/04/2017
Người đăng: Lê Thanh Phương Thảo
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Smart
 

Người khôn nghĩ trước khi nói

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage