Gửi bài:

Cám ơn cậu đã đến bên tớ

Mỗi người đến và rời xa ta trong cuộc đời đều có một sứ mệnh riêng, một lí do riêng, đó là những người dạy ta cầm bút vẽ nên chính cuộc đời của mình...

***

Hắn kéo áo nó, khe khẽ hỏi câu gì đó dù cho giáo viên đang rảo mắt nhìn đám học trò. Lại là hắn đấy, cậu bạn rắc rối.

Haizz, lúc nào cũng vậy, giờ nào kiểm tra mấy môn học bài đại khái như môn địa, sử hay công dân gì đó, nó đều phải khổ sở với hắn. Ôi, trời ạ, người gì đâu học giỏi mà làm biếng quá vậy...

cam-on-cau-da-den-ben-to

Nhưng dù đang âm thầm rủa con người vẫn còn đang loi choi sau lưng, nó vẫn khe khẽ nhất đọc bài cho hắn chép. Và đương nhiên hắn cũng dỏng tai hết cỡ để nghe thứ âm thanh có tần số siêu nhỏ nhưng vô cùng quý báu ấy. Cứ như thế, lúc nào cũng như lúc nào, hắn lười học bài thế ấy (mà chẳng bao giờ bọ điểm thấp, kể cả lúc "tương tác" trực tiếp với giáo viên hắn vẫn có cách để lèo lái. Thiệt hay!).

Số phận thiệt nghiệt ngã, ấy vậy mà đến lúc kiểm tra mấy môn "học bài không cần thiết lắm lắm", ví dụ như môn toán "yêu dấu" này, nó lại phải khổ sở. Trong khi cái con người mới đây còn hỏi bài người ta đến bất chấp tất cả thì giờ đang ung dung đùa nghịch nới mấy con số. Nó thì chăm học, mỗi tội chẳng được thông minh như người ta, cụ thể là hắn, gì chứ gặp mấy con số là bó tay.

Chính vì hai số phận nghiệt ngã trên (thông minh thì lười quá lười, ngốc ngốc vậy mà chăm), nên từ đó hắn và nó đã gắn bó, tương trợ nhau sống qua ngày. Thế thôi! Vô tư vậy mà vui. Giờ kiểm tra sử, địa, công dân thì như trên rồi. Còn những lúc hắn kèm nó học thì đúng là thảm họa. Nó mất căn bản môn toán từ lớp năm, bởi vậy giờ gặp mặt mâý con số thì đúng thực là "mi có biết ta sao, thế mà ta chẳng có biết mi". Và hậu quả là, hắn vừa giảng vừa cốc đầu nó cho...thấm. Dù không mạnh lắm, nhưng cốc đầu mà, phải đau chứ. Nhưng bù lại, nhờ "cốc" thế mà hiệu quả, "thấm" sâu vô cùng, chưa hết một học kì nó đã học khá lên rõ thấy. Phi vụ hợp tác ấy đem lại kết quả tốt đẹp vô cùng.

Hắn và nó hay đùa gọi nhau là thầy trò, học hành nghiêm túc ghê lắm, nhưng lắm lúc cũng chu choa xù lông với nhau, kịch tính vô cùng. Những đứa nhóc như nó và hắn cứ vô tư chơi với nhau, đi cùng nhau qua những ngày tháng đẹp nhất của tuổi thơ ngây ngô, trong sáng không chút vẩn đục bởi sự tính toán của thế giới ngoài kia. Hắn và nó, giúp nhau học hành chẳng so thiệt hơn. Rồi dần dần hắn với nó thân thiết với nhau vô cùng, thân thiết theo kiểu con nít ấy mà, tức là muốn làm gì chọc phá nhau cũng được, chẳng chút e dè. Con nít mà, chúng có những chuyện vui be bé mà người lớn một thời cũng đã có nhưng họ chẳng bao giờ tìm lại được.

Hắn khi ấy, ngây thơ, đáng yêu lắm cơ! Hắn vô tư, nghịch phá mái tóc dài của nó rối bù lên để rồi khi nó giở chiêu giận dỗi hắn lại ngồi...gỡ. Những cơn mưa chiều chiều bên khung cửa sổ cũng chẳng khiến mấy đứa trẻ có được cái cảm nhận tinh tế hơn tẹo nào, chúng chỉ thấy mưa là hoàn cảnh thích hợp để tán gẫu. Chắc lãng mạn lắm nhỉ. Tưởng tượng mà xem: hắn với nó, hai đứa nó ngồi bên cửa sổ ngắm mưa rơi, lâu lâu mưa lại... tạt vào mặt chúng nó, mát mẻ vô cùng. Mưa là lúc để hắn kể chuyện và để nó nghe. Hắn kể nhiều chuyện lắm, kể những chuyện mà bất cứ đứa trẻ làng quê nào cũng đã từng. Những câu chuyện đó bình thường quá đỗi, nhưng chẳng hiểu sao nó thích nghe lắm luôn. Đôi khi, nó đang chăm chú lắng nghe hắn thao thao bất tuyệt thì một cơn gió tinh nghịch thổi đến làm những sợi tóc mai của nó bay phất phơ hết lên. Và một đứa trẻ như hắn thì vô tư, (chỉ là vô tư thôi ) vén tóc nó cài vào phía sau tai nó. Chuyện ấy một đứa con nít thì được, chứ mấy đứa con trai mới lớn làm gì dám mạo phạm thế. Nhưng đây lại là con nít, hai đứa con nít thôi. Chuyện bình thường vậy mà khi mà khi lớn lên, với nó đó lại là một kỉ niệm đẹp lắm lắm, trong khi cái người gây ra cái kỉ niệm đó thì đã quên bẵng đi từ lâu rồi.

Cứ như thế, hắn và nó lớn lên cùng nhau, ngây thơ, vô tư, trong sáng với một tình bạn đẹp tưởng chừng như nhất cõi đời này! Chúng nó có thể cùng nhau chia sẻ tất cả. Nó đã từng vô tư kể cho hắn nghe những nỗi uất ức mà cái người nó thích (tất nhiên khi ấy không phải là hắn) đã làm nó giận thế nào. Nó ngây ngô hỏi hắn mấy câu hỏi lặt vặt, đôi khi là so bì với mấy đứa con gái khác một cách trẻ con nhất. Còn hắn vẫn cứ vô tư chọc phá nó, làm rối tóc nó cả lên, cũng lắm lúc hắn vô tình nắm tay nó kéo đi chơi khiến bây giờ đôi khi nhớ lại nó ngồi cười một mình như ... tự kỉ. Hắn vô tư dạy nó học và nó cứ hồn nhiên nhăn nhó, chê "ông thầy" này sao khó khăn quá. Nó đâu có biết hắn khó, bắt bẽ nó từng chút một như vậy là vì hắn thật lòng muốn nó tốt lên thôi. Khi ấy, nó đâu có ngờ được có ngày mình lại phải dò dẫm đi tìm lại những ngày ấy một cách vô vọng như hôm nay.

Thấm thoát, ngần ấy gần bốn năm trời, nó và hắn đã đi cùng nhau trong những tiếng cười ngây thơ của tuổi học trò. Những kỉ niệm vui kể không sao xiết, nhưng những nỗi buồn cũng không hề ít và càng lớn lên nó càng phải khóc vì hắn càng nhiều...

Từ những lần giận dỗi vu vơ, nó và hắn dường như chẳng còn đi chung bước nữa. Những đứa trẻ, tức là nó và hắn lớn lên, đã khác đi nhiều lắm. Hắn đã chẳng còn lười như xưa, hắn chăm học hẳn lên cộng thêm cái thông minh trời phú, hắn bước vào con đường chuyên toán hẳn hoi. Nó cảm giác, khung cảnh làng quê chẳng còn nữa, quanh hắn là những đứa con cưng, học giỏi, là những bậc thên tài, là những gì mới mẻ nhất của những cái mà hắn gọi là "sang chảnh". Còn nó, nó vẫn như ngày xưa thôi, nhưng bây giờ nó thấy mình chẳng xứng với một cậu bạn giỏi giang như vậy. Nó cố gắng đuổi theo hắn, cố gắng tất cả chỉ vì hắn. Cuối cùng thì cũng được mãn nguyện đó, nó cũng bám sát hắn luôn (trong lớp năm ấy, nhất và ba chính là hắn và nó), nhưng còn sự nghiệp môn chuyên vẻ vang của hắn thì nó chịu thua. Nói chung, chuyện học hành, so với hắn, nó thấy mình thật nhỏ bé và kém cỏi, bởi vậy hắn chính là động lực lớn nhất cho nó phấn đấu, cố gắng hơn từng ngày. Có một người bạn giỏi giang cho mình "đuổi theo" như vậy đôi khi cũng thật tốt phải không?

Chỉ là đôi lúc, nó vẫn thấy mình bị bỏ lại phía sau khi hắn đã dành nhiều thời gian hơn cho những người bạn mới, xinh hơn , giỏi hơn và giàu hơn nó... Nhưng dù gì, công bằng mà nói, dù hắn có hay nghỉ học trên lớp để ôn thi, có thật nhiều những người bạn thiên tài mới, có đạt giải cao trong những kì thi ở phương xa nào đó thì khi về lớp nó và hắn cũng là đôi bạn thân rất thân. Hắn vẫn quan tâm nó rất nhiều, và nó rất vui vì điều đó.

Chẳng biết từ bao giờ, có lẽ (có lẽ thôi) nó đã thích hắn... Nhưng cũng không hẳn là vậy, nó xem hắn như một người anh trai và nó thương hắn nhiều hơn là thích. Nói thì thật khó, nhưng chung lại là nó chỉ muốn ở cạnh hắn, giúp đỡ, làm tất cả những gì hắn cần. Chỉ vậy thôi, xem như một sự đền đáp ân tình ngày xưa vậy mà.

Hắn và nó bên nhau từ lúc là những đứa trẻ không chút mảy may tính toán, đến lúc biết suy nghĩ hơn ở cái tuổi mười sáu đẹp như ánh trăng rằm. Rồi nó nhận ra, nó đã thương hắn nhiều lắm, nhưng từ bao giờ thì nó không biết. Chỉ biết, nó đã vì hắn mà làm tất cả, chỉ sợ hắn buồn, hắn giận rồi bỏ rơi nó. Nó sợ nhất là ánh mắt lạnh lùng như chứa hàng ngàn mũi kim nhọn lúc hai đứa giận nhau mà chẳng hiểu vì sao. Nó sợ hắn rời xa nó lắm, chẳng biết từ bao giờ nó cần hắn nhiều đến như vậy. Bởi vậy, bao lần tưởng đã tan vỡ, hai đứa giận nhau, chẳng ai nói với nhau một lời nào, đến cuối cùng là nó níu kéo tất cả. Có được tình bạn khác giới thật sự rất thú vị và sâu sắc, nếu biết trân trọng nó sẽ là bình bạn đẹp nhất cõi đời này. Nó đã tin là như vậy. Nó đã rất cố gắng để trân trọng tình bạn này.

Dù nó biết rồi cũng đến lúc hai đứa nó phải xa nhau thôi, nhưng nó vẫn tin tình bạn của nó và hắn sẽ không gì ngăn cách được nữa. Cả khi hắn đã chọn con đường khác cho tương lai của mình, con đường xán lạn, vinh quang chứ không phải là con đường đầy vết chân của những con người tầm thường như nó. Nó vẫn một lòng tin hắn sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ bỏ rơi nó. Nó nhớ hôm nào, hai đứa đi học về, hắn đã từng nói với nó rằng hắn sẽ thi vào chung trường với nó chỉ để được học chung với nó. Nó vui lắm. Nó đã từng ngốc nghếch tin và hi vọng vào câu nói đó mà đâu biết hắn chỉ đùa với nó thôi.

Nó buồn lắm khi phải xa hắn nhưng cũng đành chấp nhận như một lẽ tự nhiên thôi, vì dù có biết nó buồn, hắn cũng đâu thể vì nó, vì tình bạn này mà từ bỏ tương lai xán lạn đó. Còn nhớ, ngày hắn đi để học ở một ngôi trường mới, nó đã nhắn một tin nhắn vớ vẩn chúc hắn lên đường bình an, nhưng thật sự là nó muốn dặn dò hắn đừng quên nó, đừng quên tình bạn này. Hắn chỉ khẽ trách nó, rồi bảo hắn đi rồi cũng sẽ về thôi mà. Nó chỉ cười mà lòng dậy sóng, thoáng chút bơ vơ chẳng biết tin vào đâu...vì hắn đi rồi, nó chẳng còn ai nữa, bấy lâu nay, nó chỉ mỗi mình hắn cùng chia sẻ những buồn vui mà thôi.

Những ngày đầu xa nhau, tình bạn của nó và hắn là những cuộc gọi dài với những câu chuyện dường như bất tận. Môi trường mới, thế giới mới của hắn và nó là câu chuyện thú vị để cùng nhau chia sẻ, chân thành, giản dị, ấm áp với biết bao điều bỡ ngỡ, mới mẻ vô cùng. Cách nhau chỉ 22 cây số, những vẫn khó mà gặp được nhau. Lúc đó, nó sợ lắm, nó sợ cái từ "xa mặt cách lòng". Nhưng thật sự, những ngày ấy là những ngày nó biết mình là người may mắn nhất cõi đời này. Càng xa nhau, hắn và nó lại quan tâm nhau nhiều hơn. Có chuyện gì hay ho, buồn cười, cả những trò nghịch phá trong lớp mới, hắn cũng kể nó nghe. Được mớ tài liệu, hắn cũng gửi cho nó. Nhất là bài văn đầu tiên của hắn, nó đã cùng hắn làm qua màn hình máy tính, dù đang cách nhau cả chục cây số. Nó nhớ lắm, ngày xưa bao lần, nó và hắn đã kề vai nhau cùng viết một bài văn khi còn chung lớp, chung trường. Còn gì vui bằng màn được cùng người mình thương mến chờ đợi nhau, gửi cho nhau từng câu chữ, cùng nhau làm việc dù sương đã phủ khắp bầu trời đêm ở cả hai nơi xa cách.

Những khi hắn bệnh, lúc hắn buồn, hắn cũng tìm nó san sẻ. Thật sự nó rất hạnh phúc, chỉ ước muốn thế thôi. Nó đâu cần hắn phải luôn bên cạnh nó, chỉ cần những lúc hắn buồn, cô đơn hay gì đó, hắn có nhớ đến một người luôn hướng về hắn, trông chờ hắn là được rồi...Với nó, được quan tâm, giúp đỡ hắn cần cũng là quá đủ rồi.

Tình bạn đẹp như một giấc mơ vậy, nó tự hứa sẽ cố gắng trân trọng, vì nó sợ lắm hắn bỏ nó. Nhưng... giấc mơ rồi cũng có ngày phải tỉnh dậy...Mọi chuyện tưởng chừng như tốt đẹp thì bỗng dưng hắn cắt đứt mọi liên lạc với nó, không nói một lời nào nữa. Nó cố liên lạc với hắn, nhưng hắn chỉ lạnh lùng rằng hắn chẳng biết gì hết, hắn đang bận, rằng nó đang làm phiền hắn. Bơ vơ, day dứt vì chẳng biết mình đã làm sai điều gì, cô đơn vì chẳng còn ai bên cạnh nữa, nhói đau khi nghĩ đến từng tiếng nói, nụ cười, từng lời hứa của hắn. Nó khóc, chỉ biết khóc thôi. Khóc vì ấm ức, vì nó chẳng biết mình đã sai điều gì, nó khóc vì sau tất cả hắn vẫn bỏ nó và không hề cho nó một lí do như một sự tôn trọng cuối cùng. Nó khóc nhiều lắm, nhưng chẳng ai biết. Lúc ấy, nó cô đơn lắm, một mình nó đã phải chống chọi với bao nhiêu là chuyện khi chỗ dựa, niềm tin cuối cùng cũng không còn. Nó nhận ra, thì ra bấy lâu nay nó đã phụ thuộc vào hắn quá nhiều.

Hắn đã bỏ rơi nó thật rồi, nhưng...tại sao? Bao lần, nó ấm ức khóc một mình chỉ vì hắn.

Đau đớn, cô đơn lắm vì cái cảm giác bị bỏ rơi. Nhưng sao nó vẫn đợi...Nó đợi ngày hắn về, chỉ đơn giản là vì tất cả niềm tin, nó đã dành cho hắn. Nó tin hắn sẽ trở về và hắn sẽ vẫn là hắn của ngày xưa, cười với nó, quan tâm nó, tâm sự, chia sẻ những vui buồn với mỗi mình nó thôi.

Rốt cuộc thì sao?

Hắn cũng về, đúng như lời hứa hôm nào nhưng...Hôm nay, hắn về, cười đùa với ai, vui vẻ biết bao nhiêu, đâu còn để ý đến đôi mắt nó trông chờ mỏi mòn vẫn còn đang ngấn lệ. Sang trọng, xinh xắn, trẻ trung, năng động. Đó là thế giới của hắn, là thế giới đã cuốn hắn đi, không còn một chút đoái hoài đến nó nữa. Nó dường như chẳng tồn tại trong mắt hắn, như một cái bóng vô hình đã biến mất khỏi tấm trí hắn từ lâu.

Những ngày hắn rời xa, biến mất trong cuộc đời nó khó khăn đến nhường nào, đâu có ai biết được. Nhất là sau khi chứng kiến người thật, việc thật, những gì đang là sự thật trước mắt, nó biết mình đã thua thật rồi, nó đã thua số phận và đã để mất người bạn tốt nhất của mình.

Bấy lâu nay, nó chỉ vì hắn, chẳng quan tâm tới ai, nó chẳng có một người bạn nào khác nữa. Nhưng dù vậy thì sao? Hắn biết, nhưng hắn vẫn vô tình bỏ rơi nó đấy thôi. Nó đành phải chịu, phải chấp nhận những gì vốn là sự thật. Rằng: người ta đã không còn cần mày nữa đâu, người ta đã thay đổi rồi, ngốc ạ. Nhưng.... thương yêu một ai đó rồi thì khó quên lắm. Xa hắn, không lúc nào nó không nghĩ đến hắn. Nghĩ đến một ngày không có hắn cứ như là một "thủ tục" khi nó mở mắt ra mỗi sáng. Rốt cuộc, nó đã sai điều gì chứ, tại sao hắn lại thay đổi và vô tình đến như vậy? Nó vẫn cứ tự dằn vặt mình, chẳng biết mình đã làm sai điều gì. Nó vẫn cứ khóc dù đã bao lần tự hứa rằng sẽ không bao giờ khóc vì hắn nữa. Tất cả những gì trước đó, hiện tại và tương lai, hắn đã phủi sạch vì hắn biết rất rõ tình cảm chân thành mà nó thiên vị với tất cả, kể cả bản thân, chỉ để dành cho hắn. Có lẽ, đó là sai lầm lớn nhất của một con người khi sống trong cõi đời này: để người khác hiểu mình quá rõ.

Nó tự nhủ lòng mình...

Tất cả đều sẽ qua đi thôi, nó đã được ở bên hắn cũng lâu lắm rồi và hắn cũng đã rất tốt với nó, có khi là trên cả tình bạn nữa. Giờ hắn ra đi tìm những đều mới mẻ hơn, tốt đẹp hơn cũng là tự nhiên thôi. Nó sẽ chấp nhận, sẽ tập quên đi hắn. Nó tự hứa với chính mình như vậy chẳng biết đã bao nhiêu lần nhưng có bao giờ nó thôi nhớ về hắn đâu.

Người ta nói, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả mọi kí ức của con người ta. Dù nó hôm nay, vẫn chưa thể quên hắn, nhưng đã thôi không còn trông ngóng một ngày hắn sẽ trở về như lúc xưa. Vì nó biết, hắn sẽ không về nữa đâu, hắn đã thay đổi rồi. Nhưng, nó vẫn cứ nhớ hắn. Đôi khi cái cảm giác ngày xưa gần bên nhau bỗng dưng đâu đó lại bất chợt lướt qua, thân thuộc, gần gũi đến lạ làm lòng nó chợt hồi hồi, xao xuyến nhớ nụ cười ai đó đã xa.

Lúc này đây, nó đã có thể chấp nhận được tất cả, nó đã có thể nhìn về quá khứ mỉm cười, rồi bước tiếp những bước chân lặng lẽ trên con đường mà ngày xưa hắn đã cùng nó vẽ nên. Nó đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Dẫu sao, trong cuộc đời, nó biết, được quen và một thời thân thiết với một người bạn như hắn đúng là một may mắn hiếm hoi không phải ai cũng có được.

Hôm nay, hắn không còn bên nó nữa và nó cũng đã không còn khóc vì hắn, thôi không còn nghĩ đến, nhớ đến và buồn những câu nói, nụ cười dở dang ngày xưa nữa. Cái cảm giác yêu thương, muốn quan tâm cũng không còn thôi thúc nó nữa. Cuộc đời nó không còn những suy nghĩ, bề bộn, không còn những giọt nước mắt và cũng chẳng còn những nụ cười ngây thơ mà hắn đã mang đến cho nó như những ngày xưa cũ. Hôm nay, nó chẳng cần suy nghĩ cho người khác nữa, cụ thể là hắn, nó biết hắn vẫn rất rất tốt, và nó biết nó cần phải biết quan tâm chính mình nhiều hơn vì hắn đã không còn quan tâm nó nữa. Nó mỉm cười, chia tay tình bạn đẹp đẽ đó, chia tay mối tình đầu chưa một lần chớm nở để chúc bạn mình, người mình thương bình an, hạnh phúc và thành công trên con đường đã chọn.

Biết chấp nhận mất một thứ gì đó đôi khi thật khó, nhưng mất đi một thứ nào đó thì sẽ có lại những thứ khác, sớm thôi. Mỗi người đến và rời xa ta trong cuộc đời đều có một sứ mệnh riêng, một lí do riêng, đó là những người dạy ta cầm bút vẽ nên chính cuộc đời của mình. Và với nó, người đã cùng nó vẽ nên bức tranh tuổi thơ tuyệt đẹp chính là hắn - người bạn mà suốt đời này nó cũng sẽ không thể quên được.

Nếu ngày xưa hắn cho nó một chỗ dựa thật ấm áp thì hôm nay hắn cho nó sự mạnh mẽ, vững vàng, tự mình bước đi trên con đường mình mơ ước. Hắn chính là cơn gió mát đã lướt qua, đem đến cho cuộc đời nó những gì tốt đẹp nhất của một tình bạn chân thành. Quý báu và đẹp đẽ lắm!

"Cám ơn cậu, ngọn gió mát của tớ ạ".

Giá như, ngày xưa... nó đủ can đảm để nói lên được câu nói ấy.

Ngày đăng: 13/06/2017
Người đăng: Lèo Trần
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Oscar Wild - live and life quote
 

“Sống” và “Tồn tại” là thái cực khác nhau, con người ta thường biết cách “tồn tại” hơn là biết “Sống”

By Oscar Wild

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage