Gửi bài:

Tình bạn còn lãng mạn hơn cả tình yêu

- Yêu mà không dám nói giống như đói mà không dám ăn vậy

- So sánh gì kỳ vậy mày?

- Chứ còn không. Khi yêu thầm một người mày nhìn thấy người ta nhưng không dám lại gần, giống như mày thấy đồ ăn nhưng không dám ăn vì sợ mập. Bởi thế mày dằn vặt trong đau khổ. Tới khi thấy đứa khác bén mảng tới gần người mày yêu mày sẽ thấy khó chịu, giống như đang đói mà nhìn đứa khác ăn bụng mày không ngừng kêu ột ột và muốn đập vô mặt nó vậy.

- Ờ ha - Nó gật gù - cũng có vẻ có lý - Rồi đập vai thằng Hải bộp bộp nó tiếp - Không ngờ đứa ngu như mày lâu lâu cũng nói được những câu có lý.

****

Tôi - tức thằng Hải đã nói ở trên - là một thằng con trai chính hiệu, mê thể thao, ưa "bạo lực" và dị ứng với những câu chuyện tình cảm sến súa khác. Mà người ta thường bảo "ghét của nào trời trao của nấy", bạn thân tôi lại là một con nhỏ ưa ngôn tình và đang dính vào một vụ tình cảm sến súa nào đó. Ấy vậy mà thằng tôi - 19 tuổi - chưa một mảnh tình vắt vai lại phải đi làm quân sư quạt mo cho nó.

tinh-ban-con-lang-man-hon-ca-tinh-yeu

Xin giới thiệu đôi chút về nữ chính trong câu chuyện mà tôi sắp viết ra đây. Nó tên Châu - vâng, các bạn hãy nhớ cho kĩ là nó tên Châu chứ không phải là "Trâu" nhé (dù thật sự nó rất giống một con...trâu) - bằng tuổi tôi và hai đứa chơi chung từ thời còn cởi truồng... ngắm mưa (hồi nhỏ ba mẹ không cho tắm mưa nên chỉ có thể ngắm hix). Đừng vội nghĩ rẳng đã là nữ chính thì chắc chắn con nhỏ phải "xinh lung linh như con tinh tinh", hiền dịu nết na, mắt lúc nào cũng chớp nhé, không hề, quên ngay kiểu nữ chính ngôn tình ấy đi. Con bạn tôi có một vẻ ngoài hết sức bình thường, theo cái kiểu đứng giữa đường thì chẳng ai thèm ngó. Về phần tính cách của nó thì tôi chỉ có thể nói hình như bà mụ nặn nhầm một thằng con trai trong hình dáng một đứa con gái vậy, nó lúc nào cũng "hùng hổ" và rất chi là "hung hăng". Nó có thể đập tôi bôm bốp chỉ để giành một cái đùi gà KFC, và giết chết bất cứ đứa nào đụng vào trái trứng cút trong bịch bánh tráng trộn của nó.

Đấy, đại khái nhỏ Trâu...ý nhầm... nhỏ Châu bạn tôi nó là như thế. Vậy mà nó lại bị say nắng các bạn ạ, học với nó bao nhiêu năm trời tôi chưa bao giờ nghĩ nó rơi vào một tình cảnh dở hơi đến thế. Chuyện là thế này...Một buổi sáng cũng như bao buổi sáng khác, tôi đứng trước cửa nhà nó réo ầm ỹ như bao lần

- Trâu! Trâu ơi! mày có đi học không thì bảo?
Tiếp theo sau tiếng gọi của tôi là những tiếng "rầm! rầm", "huỵnh! huỵch" như kiểu động đất cỡ 7 độ rich -te, khi đó tôi hiểu là nó đang chạy như bay từ trên phòng nó và xuống tiếp đất một cách...kinh hoàng. Tiếp sau đó là tiếng kéo cửa ken két và một con trâu phi thân lên yên sau xe tôi một cách hết sức "nhẹ nhàng" muốn... xì lốp xe. Sau đó vỗ vai tôi bôm bốp và ré lên "lướt!". Sáng nào cũng như sáng nào, chúng tôi gặp nhau bằng cảnh phim "hủy diệt" như thế, chỉ có điều sáng hôm đó là một buổi sáng khiến cho con bạn tôi...rơi não

Bạn cứ thử tưởng tượng đèo sau lưng một con trâu, miệng liến thoắng, tay chân vung vẩy nó mất sức cỡ nào. Và trong một phút nó vung tay múa chân tôi trượt bàn đạp khiến cho cái xe của tôi lao vào chiếc xe đạp của một ai đó. Tôi không kịp nhìn thấy khổ chủ bị tôi và nguyên con trâu lủi vào là ai, chỉ lúi húi mắc lại xích xe và luôn mồm xin lỗi. Trong lúc tôi xin lỗi thì ở lề đường con bạn tôi đang ngồi xoa xoa cái chân đau và luôn miệng xuýt xoa

- Bạn có sao không? - người kia hỏi

Nó ngẩng lên - À..ờ...mình không sao

Và kể từ lúc đó cho đến khi nó yên vị sau yên xe của tôi, nó không nói tiếng nào cứ như hồn đi lạc tận đẩu tận đâu. Ngày hôm sau, nó phi thân sang nhà tôi và luôn miệng gào rú

- Tao chết mất thôi, chết mất thôi mày ơi!

- Tao thì tao thấy mày con sung sức lắm - tôi nhăn nhở

- Tại sao lại có người đẹp trai như thế hả mày?

- Hở? - mất một lúc lâu sau tôi mới định hình được nó đang nói đến cái gì, tôi hỏi - ý mày là cái người hồi hôm qua bị tao với mày lủi vô ấy à?

Nó như không thèm nghe câu hỏi của tôi mà lại tiếp lục rên rỉ

- Bạn đó học trường mình mày ạ, có khi nào tao được gặp lại bạn ý không? Mà mày có thấy nụ cười của bạn ấy không? ôi! tao chết mất thôi

Tôi nhăn mặt. Từ bao giờ con bạn tôi lại trở nên mê trai điên đảo như vậy nhỉ? Mà thực tế thì tôi chỉ kịp liếc qua tên con trai ngày hôm qua một giây là cùng, làm gì thấy hắn ta cười hay mếu ra sao. Chậc, không ngờ sét có thể đánh giữa một ngày nắng...

- Rồi sao? Chả lẽ mày qua nhà tao chỉ để rên rỉ với tao là mày sắp chết? Vậy mai tao đi mua chuối. Thích nhang thơm hay không? Nhang trầm nhé!

- Thằng điên - Nó đập một phát không thương tiếc vô đầu tôi - Tao qua là có chuyện nhờ mày

- Nhờ tao? - Tôi tròn mắt

- Ờ, mày trong đội bóng chuyền của trường, trong đám đó có mấy thằng bên Kinh tế, mày hỏi dùm tao coi bạn ý học lớp nào

Cha mẹ ơi! con nhỏ này bị hâm nặng rồi, không biết tên họ mặt mũi nó bảo tôi kiếm hoàng tử bạch mã bị thất lạc cho nó. Tôi sờ sờ trán nó

- Mày hâm dở à? mà khoan, sao mày biết nó học khoa Kinh tế trường mình?

- Ủa tao chưa kể mày nghe à? Hôm qua lúc mày lúi húi với cái xe cà tàng của mày, bạn ấy có giúp tao nhặt lại đồ. Lúc lúi húi nhặt bạn ấy làm rơi cái thẻ sinh viên, nên tao tiện thể liếc qua một cái. Nhân tiện tao cho mày biết, bạn ấy tên Võ Hoàng Duy Nam, nhiêu đó đủ thông tin cho mày kiếm chưa

- Ờ - tôi xoa xoa cằm - Nếu cả khoa đó có đúng một thằng tên Duy Nam thì tao sẽ tìm ra cho mày.

Như không nghe thấy lời nói đầy hàm ý sâu xa của tôi, nó phán:

- Tao cho mày 2 ngày đó

- Cái gì? - Tôi tròn mắt - Mày có biết là cuối tuần tao mới họp câu lạc bộ bóng chuyền không?

- À ờ... vậy thôi một tuần. Tới lúc đó mày kiếm không ra thì liệu hồn nghe chưa.

Tôi khổ sở nhìn nó - Rốt cuộc là mày đến nhờ tao, hay mày đến uy hiếp tao vậy?

- Cả hai - Nó cười hề hề rồi đủng đỉnh đi thẳng ra cửa, không quên kèm theo một câu khuyến mãi - Chúc mày may mắn!

***

Ngày qua ngày, tôi vẫn gò lưng chở con "trâu" ấy đi học và về nhà, còn nó luôn miệng kêu ca rằng tôi quá ư là lâu la trong việc tìm kiếm bạch mã hoàng tử cho nó. Cơ mà tôi có phải ông bụt mà nó cũng có phải công chúa gì cho cam vậy nên tôi cũng đành... bất lực. Sở dĩ có sự bất lực này là vì khoa Kinh tế trường tôi có tới 3 thằng trùng tên với cái người khiến con bạn tôi say nắng điên đảo kể trên, mà chả lẽ tôi dắt "trâu" đi ngó từng thằng như xem mắt? có mà dở hơi.

Thế nhưng may mắn có vẻ mỉm cười với nó hơn là với tôi, nên anh chàng Duy Nam của nó tự dẫn xác đến nộp mạng vào một ngày đẹp trời, khi tôi và nó vẫn giành nhau điên đảo trái trứng cút trong bịch bánh tráng trộn. Và mặc dù đang tập trung cho vấn đề "chuyên môn", nhưng thị lực của Châu nhà ta dành cho đối tượng vẫn là 10/10 nên trong 1 giây quyết định, khi mà tôi bỏ tọt được trái trứng cút vô họng thì Châu nhà ta... đứng hình. Tôi búng tay cái "tách", nhìn nó:

- Ê! hồn về đi mày! đừng nói với tao mày vừa thấy ma nhé?

Mất thêm 5 giây để hoàn hồn, nhỏ Châu đập bàn cái rầm:

- Lẹ mày, lấy xe, vọt nhanh, tao thấy bạn ấy rồi!

Chưa kịp đợi tôi định hình, nó - với sức lực của một con trâu - kéo tôi xềnh xệch, sau đó ấn cái ghi - đông vào tay tôi và nhảy cái phóc lên yên sau luôn miệng la lối

- Lẹ lên, mất dấu là tao giết mày ngay và luôn

Thế là thằng tôi, co giò phóng thục mạng đuổi theo cái xe thể thao mà Châu vừa chỉ. Ơn trời là anh ý của nó không chạy xe máy và phóng đi với tốc độ cưỡi ngựa xem hoa nên chỉ một loáng sau là tôi rút ngắn được khoảng cách cho nó

- Rồi mày kêu tao dí theo để làm gì? chả lẽ chỉ để ngắm... lưng nó

- Tao cũng không biết nữa...

- Ối giời! - Tôi buột miệng cảm thán - Hay để tao lủi xe vô nó cho mày hỏi số điện thoại nhá

- Dở hơi! mày cứ chạy đi, biết đâu biết được nhà anh ý. Nếu không phải tại mày chậm như sên thì tao đã không phải làm cái trò này, lẹ đi mày!

Ơ, nhưng mà... anh ý của "trâu" đang dừng xe, và...quay lại nhìn hai đứa nó một cách đầy...trân trối. Nếu tôi không nhanh tay phanh lại cái "két" thì chính xác là chúng tôi đã có màn hôn xe đầy táo bạo lần hai

- Sao bạn lại dí theo tôi?

- À...ờ... thì là....

Nhỏ Châu ngồi sau lưng im thin thít. Còn tôi thì không biết phải làm sao với tình huống dở hơi này. Cũng may anh ý của Châu là một người có trí nhớ thật...siêu phàm. Khi nhìn thấy nhỏ Châu đang ngồi sau xe tôi với cái mặt đỏ như mặt trời vì việc làm tội lỗi vừa bị phát hiện, hắn bỗng "à" lên một tiếng

- Hai bạn là cái người lủi vô xe mình lần trước phải không?

- Dạ... - Châu lí nhí đáp

- Hai bạn đi theo mình làm gì vậy? - hắn ta bật cười. Và tôi phải công nhận là hắn ta cười hơi bị đẹp. Hèn chi Châu nhà tôi điên đảo như vậy

- À...dạ - Châu vẫn tiếp tục ấp úng

Đến nước này, tôi điên hết cả máu, không thể để công sức gò lưng đạp cả... chục cây số (à cái này là nói quá) của tôi đi tong được, tôi tuôn một tràng

- E hèm... xin giới thiệu với bạn mình tên Hải còn đây là bạn thân của mình, tên Châu. Chả là nó trót say nắng bạn nên nó muốn...à... ừm... làm quen. Tại không biết bạn học lớp nào nên khi tình cờ thấy bạn thì tụi này đuổi theo...

Chưa nói dứt câu, nhỏ Châu đập bồm bộp vào lưng nó và rít qua kẽ răng "mày có im ngay không?", còn anh ý của nó thì tròn mắt nhìn tôi như thể... sinh vật lạ. Cuối cùng, khi cái lưng tôi tưởng nát đến nơi thì hắn ta phá lên cười

- Vậy... ngày mai hẹn hai bạn ở canteen trường nhé, mình sẽ trả lời hết thắc mắc của Châu để... làm quen, nhỉ?

***

Tất nhiên cuộc gặp ở canteen ngày hôm sau tôi không ngu gì mà xuất hiện để trở thành con giáp thứ 13. Tôi ngồi ở lớp đợi nó và hi vọng nó không nói cái gì quá ngu. Dù sao thì một con "trâu" lần đầu biết yêu cũng khiến... người nông dân lo lắng. Và ngược lại với sự lo lắng của tôi, nó trở về với một nụ cười rất chi là... mãn nguyện kèm theo một cái nháy mắt với tôi theo cái kiểu "tao rất ok". Thế là xong, coi như tôi có thể cho "trâu" xuất chuồng được rồi.

Cứ tưởng là đã "mồ yên mả đẹp" ý nhầm... mọi thứ "thành công tốt đẹp" thì đùng một cái, con "trâu" mò qua nhà tôi với vẻ mặt như mất sổ gạo

- Hình như bạn ý không thích tao như tao nghĩ mày ạ

Tôi tròn mắt - Là sao?

- Thì là hình như bạn ý chỉ coi tao là bạn ý

- Rồi mày nói với nó là mày thích nó chưa?

- Mày điên à! tao là con gái đấy

- Mày là con gái á - Tôi trố mắt nhìn nó cười sặc sụa - có mà trai giả gái haha...

Tất nhiên là nó lườm tôi cháy mặt, sau đó lại tiếp tục thở dài

- Tao không đùa với mày đâu

Chà, lần này thì "trâu" nhà ta có vẻ vô phương cứu chữa thật rồi, đến nước này thì liều thôi. Ngồi ngay ngắn lại trên ghế, tôi tằng hắng một tiếng cho có... dũng khí... rồi hỏi nó như quan tòa thẩm tra bị cáo

- Thế tao hỏi mày, khi mày đói thì mày làm gì?

- Ăn... hỏi thếmà cũng hỏi, mày có câu nào bớt ngu một tí không?

- Vậy mày thích người ta thì mày phải nói chứ

Nó trân trối nhìn tôi, không để nó có cơ hội chặt chém, tôi tiếp luôn:

- Yêu mà không dám nói giống như đói mà không dám ăn vậy

- So sánh gì kỳ vậy mày?

- Chứ còn không. Khi yêu thầm một người mày nhìn thấy người ta nhưng không dám lại gần, giống như mày thấy đồ ăn nhưng không dám ăn vì sợ mập. Bởi thế mày dằn vặt trong đau khổ. Tới khi thấy đứa khác bén mảng tới gần người mày yêu mày sẽ thấy khó chịu, giống như đang đói mà nhìn đứa khác ăn bụng mày không ngừng kêu ột ột và muốn đập vô mặt nó vậy.

- Ờ ha - Nó gật gù - cũng có vẻ có lý - Rồi đập vai thằng Hải bộp bộp nó tiếp

- Không ngờ đứa ngu như mày lâu lâu cũng nói được những câu có lý

***

Và thế là thể theo lời xúi dại của tôi, nhỏ Châu đem hết can đảm đi tỏ tình bằng một cái hẹn. Hôm đó, tôi trở thành chị gái bất đắc dĩ khi ngồi bình phẩm hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác cho nó. Cuối cùng, nó cũng chọn được một bộ mà tôi và nó ưng ý nhất sau khi thử gần hết tủ đồ. Nó đi rồi, tự dưng tôi thấy lo lo, nếu lỡ nó bị người ta từ chối thì sao nhỉ? dẫu sao nó cũng là con gái mà. Haizzzz....

Hai ngày sau...

Vẫn là một thằng tôi đèo sau lưng một con trâu nhưng nó không còn liến thoắng, tay chân vung vẩy nữa. Tự dưng tôi thấy nó tội tội

- Thôi mày đừng buồn nữa, cũng tại tao

- Sao lại tại mày?

- Thì tại tao xúi mày đi tỏ tình, nếu mày không tỏ tình thì mày đã không... thất tình

Nó lại đập lên lưng tôi

- Dở hơi à! có tỏ tình hay không tỏ tình thì bạn ý cũng có người khác rồi, chỉ là tao biết sớm hay biết trễ thôi - rồi nó thở dài - tao chỉ tiếc giờ nhìn mặt nhau cũng khó chứ đừng nói làm bạn

Tôi chẳng biết nói gì trước câu nói đầy chí lý của nhỏ Châu, không ngờ một đứa dở hơi như nó mà cũng có thể nói được những câu như vậy. Hình như nhỏ Châu nhà tôi lớn thật rồi, không còn là con "trâu" ngày xưa cởi truồng...ngắm mưa với tôi nữa...

- Mày buồn thì mày cứ khóc đi, khóc xong rồi thì đừng nhớ nữa. Cứ coi như đó là một kỉ niệm để mày nhớ về quãng đời sinh viên của mày...

Tôi chưa nói dứt câu, nó khóc thật. 19 năm chơi với nó, lần đầu tiên tôi thấy nó khóc. Tôi cứ im lặng chở nó lòng vòng qua từng con phố cho tới khi tiếng khóc của nó chỉ còn là những tiếng sụt sịt

- Mày đừng có lo, rồi sau này cũng có một thằng "xấu số" nhận ra được nét nữ tính của mày và trân trọng mày thôi. Coi như mày với bạn ý không có duyên đi vậy

- Ừ... cảm ơn mày... "chị em tốt" của tao hahaha...

Và cứ thế, nó lại liến thoắng sau lưng tôi, tay chân lại tiếp tục vung vẩy. Dường như qua thời gian, chúng tôi lớn lên, tình bạn của chúng tôi cũng lớn lên từng ngày. Bởi thế mà đột nhiên, nhỏ "trâu" nói một câu làm tôi cay hết cả mũi

- Này, tao bảo, thật ra cũng chẳng cần một bạch mã hoàng tử để cuộc đời thêm lãng mạn, đôi khi chỉ cần một đứa bạn thật tốt là đủ Hải ạ... Dù sao thì đôi lúc, tình bạn còn lãng mạn hơn cả tình yêu...

 

Ngày đăng: 25/06/2017
Người đăng: Duyên Phương
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage