Gửi bài:

Mình gặp nhau đi

Nó cảm thấy trống trải vô cùng. Nó quen có một người lên face để trông ngóng mỗi ngày, để than phiền, để trách móc, để chửi nhau, đặc biệt là để bình luận bóng đá rồi. Khi người ta đã quá quen thuộc với một điều gì đó dù tốt hay xấu, cũng làm người ấy cảm thấy hụt hẫng như nhịp thở bị ngắt quãng khi bất ngờ biến mất.

***

Mùa hè năm ấy

Cái nắng như đổ lửa của những ngày hè ở Hà Nội làm cho ai dù một lần đến đây cũng phải nhớ đến chết. Nó phóng xe từ trường về nhà mà cảm thấy như đang bị nung lên. Khu chung cư bố mẹ nó mới thuê cách trường tầm 10km ( ngắn quá cơ).

Bố mẹ nó đi làm đến tận tối mới về. Ở nhà chỉ có anh Linh và nó, nên cứ leo lên tầng thứ 19 của cái chung cư 20 mấy tầng ấy là nó lại lao ngay vào phòng bật laptop.

minh-gap-nhau-di

Heo con xấu số (nick face của nó) bạn đã có 7 thông báo và 3 tin nhắn. Tất nhiên là nó không có hứng thú gì với thông báo rồi. Hộp thư tin nhắn gồm team lớp; nhỏ bạn thân và Phong lưu manh. Phong lưu manh là ai thì nó chưa từng gặp mặt nhưng đó là người duy nhất nó muốn nói chuyện trên face. Không hiểu sao nữa không biết nó mê trai hay đơn giản là suốt 2 năm nay kể từ năm lớp 10 nó chưa từng quen ai thân thiết trừ nhỏ Dương và thằng nhãi ranh không biết danh tính ấy. Và cũng không hiểu điều gì làm cho mối quan hệ của nó và thằng tiểu tử ấy lại "bền chặt" đến vậy. Nhưng có trời cao đất dày nó thề không hề rung động trước thẳng nhỏ dù chỉ một chút, một xíu. Mối quan hệ của hai đứa dừng lại ở hai chữ "bạn thân" và nó thực sự vui vì điều đó.

"Hôm nay có trận bán kết bóng chuyền ấy. Xem với tao, chắc tầm 11 giờ tan." - Thằng quỷ nhắn tin

"Xời ,tưởng chuyện gì. Bố mày biết từ hôm qua rồi. Đợi mày thông báo chắc đánh xong rồi."

Đó là điểm chung duy nhất giữa hai đứa. "bóng chuyền". Còn lại hai đứa như nước với lửa

- Mày ăn ở thế à. Tao đã mất công nhắn tin cho mày, mất mấy calo rồi nè

- Ai khiến

- Thôi được rồi. Coi như hôm nay tao rảnh. Tối 8h 30 đấu, xem với tao.

- Nhờ vả xem cùng thì phải ngoan từ đầu chứ.

- Cái gì. Nhờ vả á!!!!!!!!!!!!!!

.....................................................................................................................................

Nó là một đứa ít nói. Ở trường mặc dù học giỏi không có đối thủ nhưng nó không hay giao lưu, không phô trương, càng không khoe khoang. Đứa bạn thân duy nhất đủ bản lĩnh tiếp cận nó là "Dương". Chỉ Dương mới hiểu nó. Con nhỏ có một niềm đam mê mãnh liệt với bóng rổ mặc dù chân nó không dài thì chớ lại còn chẳng thon.

Nick face của nó cũng là một ẩn số. Không ai trong lớp (trừ Dương) biết nick face của nó. Nó tình cờ quen Phong vào một ngày trăng thanh gió mát, nói vậy thôi chứ thực ra là trong team bóng chuyền trên face. Sau một vụ tranh cãi về trận quyết chiến giữa đội bóng chuyền nữ Việt Nam và Triều Tiên, thì hai đứa quen nhau và trở nên thân. Mặc dù tâm (tâm sự) thì ít mà sự (chiến sự) thì nhiều nhưng bọn nó vui vẻ như thế, vui vẻ bởi mấy tiếng la hét, những icon bên màn hình ảo.

***

"Mình gặp nhau đi"

Hôm ấy, Dương đến nhà nó chơi. Nó mở laptop ra bật mấy bài hát remix thì laptop bỗng "reng" thông báo: "Phong lưu manh đã nhắn tin cho bạn"

- Ây

- Gì

- Mình gặp nhau đi

Mắt nó trố ra nhìn đăm đăm vào màn hình. "Cái gì".

- Không -> enter

Chả hiểu sao tay nó bất giác trả lời không qua xử lí của não bộ như vậy.

Biểu cảm của con bạn làm cho cái Dương đang chơi với con Su Si ngoài ban công cũng phải chạy vào.

- Sao? Có chuyện gì? Thiên thạch sắp rơi xuống trái đất? Hay người ngoài hành tinh đến thăm trái đất.

- Không.

- Xời. Mẹ mày.

Nó ấp úng, mặt đỏ bừng như kiểu vừa đi ăn trộm về.

- Mày sao thế. Đưa máy đây tao coi. Nhanh.

Dương giật nhanh làm cho nó không kịp trở tay.

- Gì đây. Mình gặp nhau đi-> không-> why

- Mày đọc nhỏ thôi. Ông Linh mà nghe thấy là tao mệt lắm đó.

-Thằng Phong nó gạ gẫm mày à.

- Con điêm mày nói cái gì mà gạ gẫm. Nó là bạn tao, bạn thân hiểu chưa?

- Chưa hiểu, mày nghĩ trên face có bạn thân à. Mày nghĩ ngày nào cũng nhắn tin cho mày không công chắc. Tao bảo mày rồi: Nó chỉ cần thấy mày xinh hay xấu để tán thôi.

- Nhưng nó chơi với tao hai năm rồi. Chưa bao giờ nó nói đến chuyện gì ngoài học hành trên lớp và bóng chuyền. Nó cãi lại.

- Trời ơi! Chẳng lẽ nó lại nó cho mày là nó tán mày chắc.

- Mày dọa tao đấy à?

- Vậy mày đồng ý gặp đi.

Chẳng hiểu sao nó lo. Mặc dù Phong và nó ở cùng một huyện, nhưng chưa bao giờ nó nghĩ sẽ gặp Phong như thế nào. Biết đâu nó xấu không thể nào chấp nhận được? Biết đâu nó cũng hay ngoáy mũi để ăn? Hay cũng có thể nó cũng hơi không được đoàng hoàng cho lắm? Không chắc không đến mức ấy, nó tự trấn an bản thân.

Tiếng chuông lại reo lên.

- Sao mày không trả lời

- không gặp. Vì tao xấu quá lên sợ mày ngất thôi.

Bên kia đã xem nhưng không trả lời. Nó thực sự cũng không muốn nó trả lời.

- Mày để xem tao nói có đúng không? Nó sẽ biến mất như chưa từng xuất hiện. Bởi tốn nhiều thính vậy mà không đớp thì vứt đi chứ để làm gì.

Nó lo, không hiểu sao. Nó thực sự không muốn mất tình bạn suốt 2 năm qua. Chẳng phải nó đã quá quen với một người dù chửi nhau với nó đến mấy cũng không bỏ nó trong lúc nó nguy nan khốn khó. Nó quen có một thằng bình luận viên bóng chuyền hàng giờ ngồi thâu đêm xem trực tiếp quốc tế, rồi muốn gõ gãy bàn phim vì sung sướng khi đội mình vượt điểm. Liệu gặp nhau rồi có chơi được với nhau nữa không? Như bây giờ chả phải tốt hơn sao? Nhỡ lời con Dương là đúng thì sao?

Thấy nó hoang mang quá, con Dương mủi lòng.

- Thôi mày đừng tiêu cực quá. Không phải thằng nào cũng như thằng nào, vẫn còn người tốt mà - Cũng có thể là nói vậy cho vui thôi.

- Ừ. - Một tiếng ừ nặng nhọc phát ra từ cổ họng.

Nó chưa bao giờ hình dung tới cảnh mình phải trong tình cảnh nguy khó này trên face. Hình như tình bạn ấy đã quá quan trọng với nó mất rồi.

***

"Mấy ngày nay mày đi đâu?"

Từ ngày hôm ấy nó cũng không thấy Phong inbox, không like, comment, chia sẻ điên đảo như nó đã từng làm. Không. Không xuất hiện.

Nó đi học. Đầu treo lơ lửng cành cây một phần vì buồn ngủ bởi tối qua đợi thằng nhỏ đến 12h đêm, một phần vì nó buồn. Nó không nghĩ Phong lại có thể như nhỏ Linh bảo, nó tin vào tình bạn vững bền xuyên thời gian và không gian của chúng nó. Có thể Phong bận việc, có thể nhà cậu ấy có chuyện gì, có thể là cậu ấy lại tham gia một kì huấn luyện bóng chuyền ngắn,... Nó đặt ra tỉ tỉ lí do để tin vào. Nó không dám kể với nhỏ Dương vì nó sợ con nhỏ đó nói này nói nọ.

Hè vẫn nóng như đổ lửa của những ngày cuối năm học, bận rộn chuẩn bị thi cử làm nó mệt nhoài. Nhưng cứ mỗi khi về đến nhà việc đầu tiên là nó mở laptop và onl face. Nó nhìn đăm chiêu vào màn hình với cái nick Phong lưu manh không còn ghi rõ thời gian off. Thực sự nó chỉ mong có một phép màu kì lạ nào đó làm cái nick đó bật xanh. Nhưng không có nick face đó vẫn im lìm, trơ lì.

Nó cảm thấy trống trải vô cùng. Nó quen có một người lên face để trông ngóng mỗi ngày, để than phiền, để trách móc, để chửi nhau, đặc biệt là để bình luận bóng đá rồi. Khi người ta đã quá quen thuộc với một điều gì đó dù tốt hay xấu, cũng làm người ấy cảm thấy hụt hẫng như nhịp thở bị ngắt quãng khi bất ngờ biến mất.

Nó vô thức bật vào nick của Phong, lừ thừ đọc tin nhắn cũ. Nó thực sự nhớ Phong, nhớ lắm lắm. Nó nghĩ vài dòng nhắn tin cho thằng nhỏ để vin chuyện nói tiếp.

- Ê. Dạo này mày tán gái đâu mà không nhắn tin cho tao?

Nói dạo này thì cũng không phải mới cách đây có hai ngày thôi mà.

- Mày bơ tao đúng không thằng kia. Mày mà xuất hiện xem tao có đập chết mày không?

Mấy tối liên nó cứ như vậy mà chờ mà đợi. Nó cũng không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng thực sự nó đâm lo. Nhỡ thằng nhỏ bị làm sao? Hay nó chơi bóng bị trật xương chật khớp gì đó? Hay nhà bị cháy? Hay ngã xe hay tai nạn? Suy nghĩ có phần hơi quá đáng, hơi trù. Nhưng là tất cả những gì xuất hiện trong đầu nó. Ngày mai là trận chung kết bóng chuyền rồi mà bây giờ cũng không thấy nó. Có đánh chết thì nó cũng chẳng thể nào quên đi sự kiện trọng đại ấy và ván cá cược của hai đứa.

Sáng hôm sau đến trường, cái Dương đã săn đón từ xa. Nó bắn liên thanh:

- Mày biết chuyện gì chưa?

- Chưa?

- Đồ quê. Thứ bảy tuần này bọn con trai khối mình sẽ thi đấu bóng chuyền trong huyện đấy. Cô Lan sai tao bảo mày chuẩn bị đồ dùng và thức uống cho cả tổ. Cô biết mày am hiểu cái này nên nhờ cậy mày cả đấy. Ít thôi khoảng 20 người cả chính thức lẫn dự bị. Lịch đổi gấp nên mày phải khẩn trương lên. Tất cả hậu phương của đội bóng trường mình trông cậy vào mày cả đấy nhá.

Nó chưa kịp đồng ý hay phản bác gì thì nhỏ Dương chuồn xa. Vừa đi vừa nói to:

- Thế nhé.

Tất nhiên là nó không thể từ chối. Nó làm việc quần quật từ sáng đến tối. Trưa đi học về là nó tạt qua tiệm tạp hóa mua nước ngọt, đồ ăn mang về trường. Đầu chỉ thế còn cả quần áo thể thao chuyên nghiệp và băng gôn khẩu hiệu. Đúng tám giờ tối nó mới về đến nhà. Mệt rã rời. Không ăn uống gì nó nằm ngủ thiếp đi và gáy o..o trong phòng.

Cái chuông đồng hồ báo thức reo lên 9h30. Nó giật bắn mình lao ra khỏi giường, mồm vẫn lẩm bẩm:

- Chung kết....chung kết.

May là nó cài báo thức từ hôm qua. Nó vội xuống tầng một mua ít bỏng ngô với bim bim thì điện thoại rung lên nheo nhéo:

Dương gọi.

- Sao?

- Tao xin lỗi tập tài liệu mày bảo tao gửi cho tổ hôm qua bị hỏng rồi. Mày còn lưu không gửi lại cho tao.

Như có một sức nóng từ trong người. Đầu óc nó bấn loạn. Đó là tập tài kiệu mà nó phải thức trắng mấy hôm mới làm được, cùng với đầu óc sáng tạo của nó mà bây giờ bị mất.

- Bố mày mới thanh toán file từ hôm qua rồi, chắc gì còn. Mày sửa ngay cho tao. Không làm hoàn chỉnh lại được tao giết mày nghe chưa?

Nói là vậy nhưng làm không thể kịp. Nó lao như điên với một vận tốc bàn thờ lên tầng với một tia hi vọng nhỏ nhoi là nó quên chưa xóa file đó. Nhưng trước giờ chưa có tiền lệ quên ở đây.

Cánh cửa phòng mở cái "ùm".

Nó lục lục file, từ thùng này đến thùng khác từ cặp này đến cặp khác.

Không thấy.... không thấy.... không thấy..... không thấy.

Nó chợt nhớ ra là nó có mượn máy ông Linh để chỉnh sửa bài đó rồi coppy lại vào máy mình. Nó "phóng thần tốc", sang phòng ông Linh:

- Đưa em mượn cái máy tính.

Nhìn bộ dạng hớt hải của đứa em, ông không dám hỏi gì thêm, chỉ nó đây:

- File word. May quá! - Nó reo lên hơn bắt được vàng.

Thở phào nhẹ nhõm. Coppy sang USB lần nữa cho chắc. Xong xuôi, ông bảo: "Thứ bảy lễ tốt nghiệp của anh. Cô ráng đến nha".

Nó nhớ là hôm ấy có cuộc thi nhưng vẫn đồng ý vì trận đấy đội mình diễn ra muộn, nên xong lễ tốt nghiệp thì vẫn ok.

Mệt mỏi. Nó onl face, ngay lập tức gửi file cho nhỏ Linh. Nhỏ Dương nhắn tỉ thứ, nhưng nó không quan tâm nữa. Bỗng nó nhìn thấy nick Phong lưu manh sáng. Như có một động lực vô hình làm nó tươi tắn hẳn lên. Đang chuẩn bị inbox cho Phong thì nó đã gửi tin cho.

- Mày làm gì mà để tao đợi lâu thế?

- Tao có việc. Dạo này mày biến mất hơi lâu đấy!

- Mạng nhà tao bị hỏng. Đang ở nhà ông anh họ nè. Biết hôm nay chung kết kiểu gì mày cũng đợi nên tao phải vội vã onl face ngay nè. Xem bóng chuyền thiếu mày mất vui.

Tự nhiên nó hạnh phúc kinh khủng. Nó cảm giác như mình giữ một vị trí không kém phần quan trọng trong lòng thằng nhỏ cũng như thằng nhỏ trong lòng nó.

Thế rồi hai đứa lại thức đến 11h để xem bóng chuyền. Hô hoán. Cười nói. Cãi vã. Đủ cả. Nhưng thực sự là rất vui!. Công nhận xem bóng chuyền sẽ không còn là niềm đam mê nếu thiếu Phong lưu manh.

- Thứ bảy có trận bóng chuyền giải huyện, tao tham gia. Mày có đi cổ vũ không?

- Biết mày là ai đâu mà cổ vũ.

- Thì cứ đi đi. Mày ở trên khán đài, tao có thêm niềm tin để chơi.

- Thế hả?

- À. Cho đỡ trống ghế thôi.

- Mày thích chết à.

- Tao không đi nữa.

- Thôi đi đi. Tao đùa.

Nói vậy thôi chứ nó thừa biết Phong cũng mong nó đến kể cả không gặp nhau. Bởi có một tay bình luận viên trên khán đài sẽ làm cho nó yên tâm trong lần ra quân đầu tiên này.

- Cho tao số điện thoại

- Làm gì

- Hỏi nhiều

- Không cho

Tưởng thằng nhỏ không cho thật. Nhưng sáng dạy nó đã thấy tin nhắn với số "01694594***"

***

"Tao đang ở giữa sân trường"

Hai ngày tiếp theo. Nó vất vả chuẩn bị nhiên vật liệu cho cả đội. Xong. Ổn. Sáng mai 7h30 lễ tốt nghiệp bắt đầu, kết thúc lúc 10 h30. Trận đấu cuối cùng kết thúc lúc 11h 15 phút. Có 45 phút để di chuyển quãng đường 15km. Nó đoán chắc là ổn, và tin tường vào khả năng đạp xe thần tốc của nó.

Sáng thứ bảy là một ngày đẹp trời. Nắng nhẹ khẽ trượt dài trên cành mềm của ngọn cỏ ven đường. Tiếng chim hót lanh lảnh trên hàng cây cổ thụ đổ bóng dài trên những con đường Hà Nội. Gió nhè nhẹ vờn tóc những cô thiếu nữ mặc áo dài thướt tha đến trường. Mùi hương cốm từ những gánh hàng dong của mấy bà tỏa ra thoang thoảng. Tất cả kiến cho lòng người bỗng bâng khuâng xao xuyến.

Trường anh Linh đông ghẹt người cả phụ huynh lẫn sinh viên. Ai ai dù nóng dù mệt cũng cười nói rôm rả. Sau một tá những phát biểu của giảng viên, phụ huynh rồi học sinh thì cũng đã 10h30 phút. Nó nóng lòng quá. Thế này là muộn chắc. nhưng còn một phần thiêng liêng nhất là lễ ra trường và trao bằng.

Nó thấy anh Linh đứng trên bậc cầm tấm bằng khen trên tay. Mắt ánh lên niềm hạnh phúc khôn tả. Nó biết thường ông ấy không hẳn là hạnh phúc vì tấm bằng loại ưu mà vì kể từ giờ ông ấy sẽ hoàn toàn giải phòng khỏi sách vở, thầy cô và cũng vì khoe mẽ trước mặt đứa em. Nhưng nó cũng hạnh phúc cho anh nó.

Tiếng trống kết thúc. Nó lao lên xe đạp hết vận tốc. Vừa đạp vừa tranh thủ cúi xuống xem đồng hồ. 10 phút nữa. 7 phút nữa. 5 phút nữa. 2 phút nữa.

- Cố lên. Sắp đến nơi rồi.

Mồ hôi chảy đầm đìa chiếu áo sơ mi trắng. Mặt nó đỏ bừng bừng. Nó thở dốc.

- Đến nơi rồi - Đồng hồ vừa chỉ 11h 14 phút.

Nó cũng phải ngạc nhiên bởi sự kì diệu của đôi chân nó. Quá giỏi. Quá xuất sắc. Mặc dù nó đến không muộn, nhưng cũng chỉ còn chừng một nửa người ở lại, các đội khác đã đi về hết. Nó lo là Phong về rồi. Về kiểu gì nó cũng hỏi xem mình có đến không? Nó nhắc điện thoại gọi. Không hiểu sao tim nó đập tình thịch, hồi hộp, có phần lo lắng.

Một giọng nó vang lên đầu dây bên kia

- Phong lưu manh.

- Ờ. - Giọng có vẻ ngập ngừng. Nhưng trong phút chốc chủ chân của chiếc điện thoại đã kịp nhận ra ai là người gọi đến. - Tao ở giữa sân trường. Mày về chưa?

- Chưa.

- Thấy tao không?

Đầu dây bên kia cúp máy. Nó nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình. Nó không dám quay lại.

- Ây.

Nó từ từ quay người. Phong mặc bộ quần áo thể thao trắng nhìn cool khỏi biếc. Nó không có một gương mặt "khả ái" nhưng thoáng nhìn đã cảm nhận được nét tin cậy. Giọt mồ hôi chảy dài trên má. Và thằng nhỏ cười - một nụ cười xen lẫn niềm vui cả bất ngờ. Nó bất giác cười theo.

Hình như tiếng gió vi vu cũng đang cười.

Ngày đăng: 17/07/2017
Người đăng: Ngân Trần Thị Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Mắc kẹt ở tuổi mười tám Mắc kẹt ở tuổi mười tám Ngày ấy rất đỗi giản đơn. Cầm ô bước dưới cơn mưa mùa hạ, vừa lãng mạn lại vừa thi vị. Dẫu chỉ một mình... *** Hôm đó mưa tầm tã....
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Đã rời xa
 

Giờ đây, cuối cùng tôi đã biết yêu, tiếc rằng em đã rời xa, đã mất hút trong biển người mênh mông...

Bên nhau trọn đời - Cố Mạn

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage