Cậu ấy và tôi
Những suy nghĩ hiện lên trong đầu tớ có lẽ luôn là cậu, người mà đến bây giờ vẫn luôn kiên trì, cố gắng bám rễ trong trái tim không hề lớn của tớ. Cậu quá lì lợm hay do tớ hâm hấp, cố chấp muốn giữ cậu trong lòng...
***
Tớ, một con bé ngu ngốc khi chỉ vì ba dòng chữ viết vội của cậu trong một bài kiểm tra còn dang dở mà thương nhớ cậu suốt 3 năm trời. nó dang dở như mối tình giữa tớ và cậu vậy, mà cũng chẳng thể gọi là mối tình đâu nhỉ khi nó bắt đầu không có lời tỏ tình và kết thúc không một lời chia tay.
Tớ luôn nhớ về những năm tháng ấy, tớ là một con bé ngốc và cậu cũng là một cậu bé chả thông minh gì. Tớ và cậu trải qua những năm tháng ấy bằng sự ngây thơ,hồn nhiên nhất của tuổi học trò. Nó tự nhiên như mặt trời mọc đằng Đông, lặn ở đằng Tây vậy. Tớ cứ ngỡ đó chỉ là một giấc mơ mà tớ không ngờ lại có trong cuộc đời không song gió của mình .
Dong dài vậy thôi chứ tớ với cậu cũng chả lỡn mợn vậy đâu, chắc do tâm trạng nó hơi bị dào dạt khi vửa đọc xong một cuốn ngôn tềnh ấy mà . Tớ - một con nhóc hết sức bình thường ( nhưng không tầm thường đâu à nha ^-^) sinh ra tại một vùng quê như bao vùng quê khác trên đất nước VN, đến tuổi thì đi học, học xong lên lớp. Hồi tiểu học tớ cũng chả quen cậu, chỉ biết tên cậu và biết là học cùng khối thôi, khi lên đến lớp năm tớ chỉ nhớ mang máng là được chọn vào cùng đội tuyển HSG của trường. Trong lớp tớ là một con nhỏ bình thường không thể bình thường hơn, tớ không dám dơ tay phát biểu dù biết đáp án trong khi cậu thì cứ gọi là "hơi bị" hăng hái đấy. Mỗi lần bị gọi lên bảng là tim tớ đập như muốn nhảy ra ngoài, chả biết hồi đó sao mình nhát thế, ngay cả bắt chuyện với một bạn mới cũng không dám (tụi mình học các lớp khác nhau).
Hồi tiểu học tớ cũng quậy phết đó. Giờ học là 1h45' mới vào lớp nhưng tớ toàn đi từ 12h mẹ có hỏi thì bảo là đi tập văn nghệ. Tớ cùng lũ bạn thám hiểm con đê đầy cỏ dại, cùng nhau chêu chó xong chạy tốc đít trong các kho thóc cũ hay dong duổi trên những con đường không có điểm cuối. Cứ thế những năm tháng tiểu học trôi qua trong " bình lặng".
Lên cấp hai, khối của tôi có chia lại lớp, tôi học cùng cậu, lớp C (chỗ tôi không chia theo học lực mà chia theo làng). Năm học lớp 6, tôi với cậu có quan hệ chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè cùng lớp không hơn không kém. Mỗi khi kiểm tra học kì xong lên lớp khong học bài là chúng tôi lại túm năm tụm ba chơi carô, cậu ấy toàn chạy sang chỗ tôi chơi mặc dù cậu ngồi cuối dãy ba còn tôi ngồi giữa dãy một. Năm học này trôi qua cũng chẳng có j để kể, có lẽ bạn thấy câu chuyện của tôi quá nhàm chán phải không nhưng sự thật nó là vậy đó, không có những tình huống giật gân, không có những lời nói hoa mĩ , nó bình dị như chính chủ nhân của nó vậy.
Lớp 7 học kì một mọi chuyện vẫn nhàm chán như con gián vậy đó. Nhưng sang học kì hai, cô chủ nhiệm cho cả lớp đổi chỗ . Khi đó tôi nhớ rất rõ là mình cũng là một trong những người được cô giáo gọi lên để sắp xếp chỗ ngồi của cả lớp nhưng chả hiểu ma xui quỷ khến thế nào tôi lại được xếp chung với cậu âý ở bản cuối cùng dãy ba (đó là hai chỗ trống cuối cùng của lớp).Có thể gọi là duyên số không nhỉ. Bây giờ tôi cũng chả còn nhớ tâm trạng của mình lúc đó ra sao nữa, chắc cũng chỉ bình thường như ngồi với bất kì ai trong lớp mà thôi.
Ngày trôi tháng chảy, tôi và cậu dần thân nhau hơn. Tính tôi lúc đó hơi khép kín, không thích chơi với ai lạ nhưng tôi lại rất dễ thân quen với những ai cùng bàn dù là trai hay gái, tính tình như thế nào. Chả biết các bạn thấy sao nhưng khi thấy những đứa bạn tôi nói xấu bạn cùng bàn của nó là tôi lại thấy khó chịu sao sao ấy. Túm cái đuôi lại là tôi và cậu ấy có thể được gọi là bạn gần thân. Trên tôi hai bàn là một tên rất hay bắt nạt tôi, mỗi khi đi qua là lại đánh hay chêu chọc. Không hiế sao lúc đó tôi lại rất sợ và hay mít ướt (nghe có vẻ yếu đuối nhưng đấy hoàn toàn là sự thật ). Chắc do tâm lí tuổi mới lớn, có khi tôi còn khóc ướt hết tay áo khoác dồng phục mùa đông của trường. Cậu ấy biết tôi rất sợ tên đó, dường như trong quãng thời gian ấy cậu là người hiểu tôi nhất, có thể nói là hơn cả con bạn thân chơi từ hồi mẫu giáo với tôi. Các bạn đoán cậu ấy sẽ làm gì, chặn cổng đánh thằng kia một trận hay nhắn tin dằn mặt như những tình tiết dật gân trong các câu chuyện teen mà thời đó tôi hay đọc. Nhưng không, hoàn toàn không, dù cho phải phá vỡ những giấc mơ thiếu nữ của bao bạn nhưng tôi phải tiết lộ một sự thật là không hề có. Cậu ấy là bạn thân nối khố của tên kia, ở cùng một làng nên chơi thân từ nhỏ. Vậy nên khi tôi úp mặt xuông bàn khọc nức nở thì cậu chỉ nói " Thôi nín đi ", chỉ có vậy. Tôi cũng chả hiểu câu nói đó là gì nhưng bây giờ nghĩ lại thấy có chút ngọt ngào.
Mọi chuyện của học kì ấy diễn ra không nhanh cũng không chậm, bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy mình như cóp nhặt lại từng mảnh ghép trong bức trang chưa hoàn chỉnh giữa tôi và cậu. Trong giờ học môn Ngữ văn, tôi và cậu cầm cùng một quyền sách, thế là vô tình chạm tay nhau. Đúng như câu hát trong bài Ông bà anh mà tôi từng nghe "chạm tay nhau một chút là nhớ nhau cả đời", có lẽ cả đời này tôi chẳng thể quên được cậu. Tên bạn thân của cậu ấy nhìn thấy, tin tức được lan truyền trong cả lớp một cách nhanh chóng, chắc khi ấy còn trẻ trâu nên chạm tay đối với lũ học trò chúng tôi cũng là một sự việc vô cùng to lớn(^_^).
Trong một lần chơi keo, tôi với cậu ở hai đội khác nhau , mấy đứa đội tôi toàn đùn đẩy để tôi bắt cậu,tôi cũng chịu bạn bè thế đấy. Không biết tôi chơi giỏi hay cậu ấy nhường mà lần nào tôi vũng bắt được cậu. Có một lần hai đội đứng lại tranh cãi mà chưa "họ" thế là tôi cứ tưng tưng chạy thẳng như một con "không bình thường" . Cậu đứng ra chặn thế là hai đứa va vào nhau (gần như là ôm). Vậy là cả đám lại có chuyện để buôn, tụi nó xúm lại chêu tôi và cậu. Qua nhiều lần như vậy tôi và cậu ấy nghiễm nhiên đước ghép thành một cặp. Tôi không nói, cậu ấy cũng chả thèm quan tâm.
Tôi có thể được coi là một đứa học khá trong lớp, mõi lần kiểm tra các môn phải học thuộc là cậu ấy lại quay bài của tôi. Nhưng trong một lần kiểm tra 45' môn Địa lí tôi lại không học bài vì tưởng thầy coi lỏng. Hôm đó chắc do tôi ăn ở tốt quá, thầy coi chặt. Tôi nhớ lúc đó đề có ba câu, câu 1, 2 lí truyết, câu 3 vẽ biểu đồ và nhận xét. Chém bừa được câu 1 vs câu 3 còn câu 2 lí truyết dài lằng nhằng tôi bó toàn tập. Hôm đó lạ thay cậu ấy học bài, không hiểu sao cái tôi của tôi lúc đó rất lớn, tôi quyết định không hỏi bài cậu. Chắc cậu ấy mải làm bài nên đến khi làm xong bài là gần cuối giờ mới ngó sang tôi, thấy tình cảnh éo le của tôi, cậu ấy đọc vội bài của mình cho tôi chép, tôi không viết kịp và cũng không nghe rõ. Cậu giật lấy bài và bút của tôi viết vội được ba dòng thì hết giờ ( cậu viết bút xanh tôi bút đen). Tay tôi lúc đó lạnh ngắt. Dường như có cảm xúc nào đó trào dâng trong lòng tôi, không rõ ràng, không chân thật. Ra chơi, cả lớp nhốn nháo hỏi bài nhau, hầu như cả lớp hôm đó không làm được vì thầy Địa rất dễ tính hôm nay đột nhiên lên cơn. Tụi bạn tôi còn như thám tử Conan suy luận ra những lí do hết sức hại não, thầy cãi nhau với vợ, thầy mắt tiền hoặc thầy bị sếp trưởng mắng. Hai đứa bàn trên biết cậu ấy viết bài cho tôi lại trêu, tôi cảm thấy vui và có chút sung sướng.
Một thời gian sau, bước vào mùa hè thời tiết vô cùng nóng nực chỗ của tôi và cậu lại không có quạt nên vô cùng khó chịu. bàn trên và bàn tôi chung nhau được cái quạt giấy, bốn đứa thay phiên nhau quạt. Nói thế cho oai chứ thực ra toàn hai thằng con trai quạt, tôi vs trưởng ngồi mát ăn bát vàng (lớp trưởng lớp tôi là con gái). Có hôm cậu còn kéo cả bàn của hai đứa xuống dưới cửa, mát thì mát thật đấy nhưng bàn của chúng tôi như bị cách li(#<#).
Hôm đó tự nhiên cậu lôi cây bút chì có khắc dòng chữ "hanh phuc ao" ra , bảo của em gái khắc.Tôi khen đẹp cậu ấy bảo cho nhưng chắc lúc ấy tôi uống lộn thuốc bảo không lấy. Ra chơi, cậu ấy để lạ bàn rồi ra ngoài, tôi nhận. Bây giờ nghĩ lại thấy mình mặt dày thật đó, giây trước bảo không lấy giây sau cầm luôn. Ngẫm lại thấy câu chuyện giữa tôi và cậu cứ như dòng chữ được khắc trên thân bút ấy vậy, nó quá xa vời.
Môn Sinh lớp tôi được đắc cách đích thân sếp trưởng đảm nhận. Thầy dậy dễ hiểu,dễ vào thậm chí chúng tôi chả cần học nhưng hôm sau lên bảng vẫn thuộc đều. Nghe có vẻ như truyện viễn tưởng nhưng đây là lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi hiểu được môn sinh, một môn học quá xa vời đối với tôi. Một buổi học thầy giáo cho hai bài về nhà bảo học thuộc để giờ sau kiểm tra 15'. Cả lớp ai cũng sợ thầy nên đều phải học thuộc. Nhưng hai bài đấy lại dài, với cái trí óc hạn hẹp của của mình tôi đã nghĩ ra một kế sách mà hầu hết ai cũng biết đó là tôi và cậu cưa đôi, mỗi đứa một bài. Chúng tôi thống nhất và đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ bài mà mình phải học là bài "Động vật quý hiếm". Hôm sau vào bài nào thì tôi cùng quên rồi. Thầy dạy rất hay liên tưởng thực tế để tụi tôi dễ hiểu bài, hôm đó học môn sinh vào tiết cuối của buổi sáng, cả lớp vật vờ như xác sống lại học ngay vào bài có con cà cuống. Thầy nói thịt con này ăn vừa thơm vừa ngon thời trước nhiều nhưng nhưng bây giờ thì hiếm, cả lớp đói đến đau lòng. Chúng tôi cũng rất áp dụng môn học của thầy vào thức tế, buổi học đó thầy cho xem tranh vẽ cấu tạo bên trong của con gì đấy tôi quên rồi, chỉ nhớ tôi với trưởng liên tường đến hai quả thận của nó rất giống hai viên đậu đỏ trong cốc chè mát lạnh của bà ba ngoài cổng trường, túi mật của nó thì giống như những quả dưa chuột chẳng biết có thuốc sâu hay không mà chúng tôi chôm được ở thửa ruộng ven đường vừa mới ăn hết hồi chiều, vân vân và mây mây.
Đến kì thi học kì hai, có một môn tôi và cậu đước xếp ngồi cùng nhau, môn Giáo dục con dâu. Nhắc mới nhớ tôi tên D còn cậu ấy tên A nên chúng tôi thi cùng phòng, thường là cậu ngồi trên tôi ngồi dưới. Thời gian đó khi uống một dây sữa là được tặng một cục gôm, em tôi uống cả thùng lên tôi có rất nhiều cục gôm in hình của các con vật. Hôm đó đi thi tôi cầm cục gôm có hình con voi đi, cậu mượn thấy vậy bèn ghi dòng chữ " beautyfull elephant" vào cục gôm. Hôm tôi ngồi chung với cậu là môn thi cuối cùng, chả hiếu sao mà tôi giận cậu. Khi thi xong về lớp , vì là cuối kì nên thầy cô cũng thả lỏng cho. Bàn cuối tổ hai có một chỗ trống vậy là cậu chuyển đi, tôi cũng chả ngăn lại. Tôi giận lắm nhưng lại làm ra vẻ không quan tâm. Khi đó tôi nhớ lại trong năm học khi cậu ấy chêu tôi tôi thường beo vào cánh tay cậu, dù tôi có làm gì thì cậu cũng không bao giờ đánh tôi. Từ ngăn bàn đến mặt bàn đều là tôi độc chiếm, toàn tôi bắt nạt cậu.
Hôm tổng kết trường tôi vẫn giận cậu ấy. Tôi ngồi trên còn cậu ngồi dưới, năm đó tôi được HSG (khoe $;$). Mấy bạn ở dưới cũng được thưởng vở, cậu ấy bảo cho xin một quyển làm kỉ niệm, để viết nhật ký, cậu bảo chỉ ghi đúng hai chữ là nhật kí. Cả đám cười phá lên, tôi cũng cười. Cũng khi đó tôi hay tin cậu phải chuyển vào Nam học vì ba mẹ cậu làm ở trong đấy. Đến đây tôi lại nhớ năm lớp sáu cũng có một cậu bạn được bố mẹ bảo phải chuyển đi, cậu ấy khóc ngay trên lớp, lớp tôi cũng ngậm ngùi. Ra chơi, một đám con trai đến hỏi han và vỗ vai cậu bạn kia như những người anh em, cậu ấy còn nói đấng nam nhi không được rơi nước mắt, vâng cậu ấy đã nói như vậy đấy. Vậy bây giờ phải chuyển đi cậu có rơi nước mắt không, có lén lút khóc một mình không. Giờ nghĩ lại tôi thấy tôi của lúc đó vô tư một cách vô tâm, tôi không suy nghĩ xem tại sao mà đã giận cậu ấy một cách vô lí như vậy, tại cái tính cách trẻ trâu của mình mà một lời tạm biệt tôi cũng không thể nói với cậu ấy. Tôi chỉ biết tôi rất buồn, tôi chỉ ước mình có thể chín chắn như bây giờ, để có thể như Dư Hoài nói với Cảnh Cảnh một câu "Chúng ta hãy luôn ngồi cùng bàn nhé?"